Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 7

Quả thực đi gấp. 

Khi về đến nhà, dì Đường vừa làm xong bữa ăn, nghe tin Bùi Hiểu Vũ phải đi công tác xa tận Đông Bắc cả tháng trời, bà bỏ cả bữa ăn, lập tức lo thu xếp đồ đạc cho cậu. Trong nhà không ai từng đi Đông Bắc, chỉ nghe nói ở đó tháng mười hai đã lạnh giá, thêm vào đó ba tỉnh miền Đông Bắc có nhiều người Nhật, không an toàn. Bữa ăn ngập trong lời bàn tán nhưng chẳng ai ăn được nhiều.

Nơi xa nhất mà Bùi Hiểu Vũ từng đến là Thiên Tân, đi cùng Tống Ngạn Minh vào năm kia.

Ăn xong, Bùi Hiểu Vũ cùng chú Vĩnh dọn dẹp bàn ăn, dì Đường chuẩn bị thức ăn sẵn cho cậu mang đi, lo rằng trên tàu không ăn uống tử tế được.

"Hiểu Vũ, đến đó nhất định phải cẩn thận, mỗi ngày nhớ gọi điện về nhà nhé." Chú Vĩnh dặn dò.

Vừa lúc ấy, Tống Ngạn Minh đang uống trà ở một góc bỗng đứng lên, "Hiểu Vũ, đi theo tôi một chút."

"Vâng, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ dừng tay, bước nhanh theo Tống Ngạn Minh lên lầu.

Tống Ngạn Minh vào thư phòng, Bùi Hiểu Vũ vào theo rồi đóng cửa lại.

Thư phòng này từng là nơi Thư Gia sử dụng, trang trí pha trộn cả phong cách Đông Tây nhưng không hề kệch cỡm. Một bức tường lớn kê kín các loại sách từ xưa đến nay, từ trong lẫn ngoài nước. Tuy nhiên, từ khi về nước, Tống Ngạn Minh ít khi đọc sách. Đôi lúc nghĩ rằng mình nên ngồi lại và nghiền ngẫm gì đó, hắn sẽ tìm một cuốn đọc, nhưng rồi hai tháng sau vẫn dừng ở trang hai mươi mấy.

Bùi Hiểu Vũ đứng trước bàn, nhìn Tống Ngạn Minh quay lưng, mở ngăn bí mật trong giá sách, lấy ra một khẩu súng.

"Browning, cỡ 9 mm, tôi đã từng dạy cậu cách dùng rồi." Tống Ngạn Minh lật qua lật lại xem xét rồi đặt ngón tay vào cò súng, xoay một trăm tám mươi độ, quay tay cầm về phía Bùi Hiểu Vũ, "Nhớ không?"

Bùi Hiểu Vũ gật đầu, "Nhớ."

Tống Ngạn Minh nói: "Cầm lấy đi."

Bùi Hiểu Vũ ngần ngại một chút rồi cầm lấy khẩu súng.

Thực ra quanh Tống Ngạn Minh có khá nhiều người sở hữu súng, tài xế Lý Gia Vỹ cũng có nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đưa cho Bùi Hiểu Vũ. Chủ yếu là do cậu còn trẻ, lại luôn ở bên cạnh hắn.

Tống Ngạn Minh ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, "Tôi sẽ sắp xếp người đón và bảo vệ cậu ở Quái Hà, nhưng bản thân cậu cũng phải biết tự bảo vệ mình. Nhớ kỹ, cậu là người nhà họ Tống, bất kể cậu làm gì, nhà họ Tống luôn đứng sau cậu."

"Vâng." Bùi Hiểu Vũ mỉm cười, tháo băng đạn ra kiểm tra, thấy là băng trống.

Tống Ngạn Minh kéo ngăn kéo dưới cùng của bàn, lấy ra một hộp đạn, "Tự nạp đi."

Thỉnh thoảng có tiếng nói của dì Đường và chú Vĩnh từ dưới lầu vọng lên, trong thư phòng chỉ còn tiếng lách cách thanh thúy khi Bùi Hiểu Vũ nạp đạn. Cậu cảm nhận được ánh mắt Tống Ngạn Minh đang nhìn mình nhưng chỉ có thể cúi đầu nghịch súng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Rõ ràng từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi, ở cạnh Tống Ngạn Minh mới hơn bốn năm mà sao lại thấy quyến luyến đến thế? Như cảm giác một đứa trẻ sắp phải rời xa gia đình.

"Tiên sinh, tôi hỏi ngài một câu được không?"

"Ừ."

Bùi Hiểu Vũ tiến sát lại bàn, đặt khẩu súng lên mặt bàn, hỏi: "Ngày xưa khi ngài đi du học ở nơi xa xôi như vậy, ngài có sợ không?"

Nghe cậu hỏi, Tống Ngạn Minh thoáng nhíu mày, nhớ về những chuyện đã xa xôi từ hơn chục năm trước.

Khi Tống Ngạn Minh khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, Tống Lập Vỹ đã ngang nhiên đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà, còn dẫn theo một cô con gái chỉ nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi. Lúc đó, chút tình cảm gia đình còn sót lại trong lòng Thư Gia cũng tan biến. Bà viện cớ rằng nền giáo dục ở nước ngoài sẽ tốt hơn, đưa Tống Ngạn Minh sang Anh và sáu tháng sau bà cũng sang Ý.

Mười sáu tuổi, thật là đã quá xa. Tống Ngạn Minh ngẫm nghĩ một lúc lâu, chỉ nhớ đến một đêm Trung Thu, hắn ra ngoài gọi điện về nhà, mãi mà không có ai nghe máy, trên đường về còn bị một tên ngoại quốc cướp, hắn tức quá đánh nhau với hắn một trận, mất cả một cái răng.

"Tôi quên rồi." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn cười: "Vậy thôi."

Tống Ngạn Minh nhìn cậu: "Có phải là cậu đang sợ không?"

Bùi Hiểu Vũ mím môi rồi nói: "Có tiên sinh chống lưng, tôi không sợ."

Trời đã khuya, Bùi Hiểu Vũ cầm khẩu súng xuống lầu, hai người về phòng ngủ của mình. Khi Bùi Hiểu Vũ xuống, dì Đường đã gần chuẩn bị xong đồ đạc, bà cẩn thận dặn dò từng món đồ trong các túi cho cậu.

"Dì chuẩn bị cho con 7 quả táo, táo để lâu không hỏng, nhớ mỗi ngày ăn một quả, biết không?" dì Đường nhắc.

Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, cháu nhất định sẽ ăn!"

Ban đầu cậu định đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhưng tâm trạng căng thẳng khiến mãi đến hơn bốn giờ sáng cậu mới mơ màng ngủ được và đến sáu giờ thì lại bị đánh thức.

Trên đường ra bến cảng, Bùi Hiểu Vũ cứ díp mắt, mắt không mở nổi.

Tống Ngạn Minh lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.

Tháng mười một ở thành phố Nam Phổ, sáu giờ hơn trời vẫn chưa sáng, chỉ có chút ánh sáng le lói từ phía đông. Tống Ngạn Minh nhìn gương mặt ngái ngủ ngây thơ của Bùi Hiểu Vũ, trông cậu vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, trong lòng bỗng nhiên lại nảy sinh suy nghĩ "hay là đừng để cậu đi nữa".

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, xe đã đến bến cảng.

Bùi Hiểu Vũ xuống xe, tự vỗ nhẹ lên má mình để tỉnh táo hơn rồi kiểm tra lại hành lý mang theo.

"Áo ấm." Tống Ngạn Minh nhắc nhở.

Bùi Hiểu Vũ vỗ vào chiếc vali của mình, "Tôi đã mang rồi, là chiếc áo khoác lông cừu mới mua năm ngoái."

Tống Ngạn Minh nghĩ thầm rằng có lẽ vẫn chưa đủ ấm nhưng cũng không còn thời gian chuẩn bị thêm nên chỉ dặn dò: "Khi tới nơi, nhớ tìm mua một chiếc áo bông hoặc áo lông chồn mặc vào, trời ở đó lạnh lắm."

Bùi Hiểu Vũ gật đầu liên tục, "Vâng."

"Đừng tiếc tiền, cứ ghi vào sổ công quỹ." Tống Ngạn Minh nói thêm.

Tiếng còi tàu vang lên giục giã, hàng người lên tàu dần thưa bớt. Mọi lời dặn dò của Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ đều ghi nhớ kỹ.

Bùi Hiểu Vũ cầm một chiếc vali da, một túi đeo chéo và một túi xách đựng đồ ăn rồi chào tạm biệt Tống Ngạn Minh.

"Tiên sinh, tôi lên tàu đây." Cậu nói.

"Ra ngoài nhớ cẩn thận, luôn phải cảnh giác."

"Vâng, tiên sinh."

Bùi Hiểu Vũ từ biệt Tống Ngạn Minh, bước theo hàng người lên tàu. Gió biển buổi sớm khẽ thổi bay mái tóc mềm mại và tà áo khoác của cậu, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt biển. Cậu quay đầu lại nhìn Tống Ngạn Minh, thấy hắn vẫn đứng đó tiễn biệt mình. Thấy Bùi Hiểu Vũ quay lại, hắn vẫy tay.

Các hành khách lần lượt lên tàu, cậu không thể nấn ná ở cầu thang thêm nên chỉ đành đi theo đoàn người, tìm phòng của mình.

Trên tàu đông đúc và ồn ào, Bùi Hiểu Vũ vất vả chen lấn với chiếc vali, cố gắng đi dọc theo hành lang.

Vé tàu của cậu là giường đơn, nằm ở tầng ba.

Đến tầng hai thì ít người hơn, cậu vội tăng tốc, muốn nhanh chóng lên đến boong tầng ba để nhìn xem liệu tiên sinh còn đứng dưới không.

Khi đi đến góc cua cuối cùng, do đi vội mà cả hai tay đều bận rộn, cậu suýt chút nữa trượt chân.

"Cẩn thận." Có người phía sau đỡ lấy chiếc vali của cậu.

Cân bằng lại cơ thể, Bùi Hiểu Vũ quay đầu nói, "Cảm ơn."

Phía sau là một người đàn ông cao khoảng một mét chín, gương mặt sắc nét, trông có vẻ không phải người Trung Quốc nhưng lại có sự dịu dàng đặc trưng của người phương Đông. Giọng nói của anh ta không có chút âm điệu ngoại quốc nào.

"Không có gì." Khi nhìn thấy gương mặt Bùi Hiểu Vũ, người đàn ông dường như có chút ngạc nhiên, anh ta mỉm cười và đưa tay ra bắt tay, "Tôi là Sở Hồng Triết."

Bùi Hiểu Vũ giơ hai tay đang bận đồ lên, ý rằng hiện giờ cậu không tiện bắt tay, người kia nhận ra và mỉm cười nói xin lỗi, sau đó định giúp cậu xách vali.

"Không cần đâu." Bùi Hiểu Vũ lập tức từ chối.

Trước khi lên tàu, Tống Ngạn Minh đã dặn dò cẩn thận, ra ngoài phải luôn giữ cảnh giác.

Sau khi nói xong, Bùi Hiểu Vũ vội vàng bước nhanh lên, đến tầng ba của tàu thì thấy ít người hơn. Cậu mang hành lý lên boong tàu, lúc này mới nhận ra tàu đã rời bến.

Con tàu này rất lớn, Bùi Hiểu Vũ đứng trên boong tàu mới nhận ra rằng ở đây rất khó để nhìn thấy Tống Ngạn Minh trong đám đông trên bến cảng.

Cậu nhìn đi nhìn lại, đang nghĩ có lẽ Tống Ngạn Minh đã đi rồi thì cuối cùng cũng nhìn thấy hắn ở phía bên ngoài bến, dựa vào xe và đang nhìn về phía tàu.

Bùi Hiểu Vũ đặt hành lý xuống, vẫy tay, nhưng Tống Ngạn Minh không phản ứng.

Lúc này, Tống Ngạn Minh đại khái không thể nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ. Có lẽ vừa mới chuẩn bị rời đi nhưng khi chuẩn bị lên xe, hắn lại không yên tâm, quay đầu lại nhìn tàu. Hắn nghĩ rằng sẽ yên tâm hơn khi nhìn thấy tàu rời đi một cách suôn sẻ nên mới châm một điếu thuốc, nhìn con tàu đang chở Bùi Hiểu Vũ xa dần.

Bùi Hiểu Vũ đứng trên boong tàu nhìn lâu, mãi cho đến khi tàu đã rời khỏi cảng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Nam Phổ đã bị bao phủ trong sương mù sáng sớm, Bùi Hiểu Vũ mới cử động tay chân đang đông cứng lại, cầm hành lý đi tìm phòng của mình.

Phòng đơn rất dễ tìm, Bùi Hiểu Vũ kiểm tra lại thông tin trước cửa phòng 179 rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng có một chiếc giường, một chiếc bàn và một giá treo quần áo. Hành lý có thể để trong tủ đằng sau cửa. Cửa sổ nhỏ cho phép nhìn ra những đợt sóng biển đen cuộn lên.

Bùi Hiểu Vũ treo quần áo sẽ mặc trong hai ngày tiếp theo, lấy đồ ăn ra và đặt lên bàn, cuối cùng cậu đặt cuốn nhật ký vào dưới gối.

Cuộc sống trên tàu thật nhàm chán, đây chính là thời điểm lý tưởng để viết nhật ký.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, Bùi Hiểu Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay, tự nghĩ bây giờ chắc hẳn Tống Ngạn Minh đã về đến nhà.

Cậu định xem lại tài liệu mà anh Phan đã đưa nhưng vì tối qua không ngủ ngon, cậu chỉ đọc được hai trang thì đã ngủ quên mất.

Khi tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều, cậu bỏ lỡ cả bữa trưa.

Bùi Hiểu Vũ ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không nhìn thấy gì rõ ràng. Hôm nay thời tiết không tốt, mọi thứ đều mờ mịt, u ám.

Cậu dụi mắt, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi dạo một lát.

Sau khi hỏi thăm thủy thủ, cậu biết nhà ăn ở góc cầu thang tầng hai, nhưng bữa tối phải đến 5 giờ mới bắt đầu phục vụ. Cậu cảm ơn rồi đi xuống, đến tầng hai thì lại bị cuốn hút đi ra boong tàu.

Vào lúc 4 giờ chiều, trời đã khá tối.

Trên boong tàu không có nhiều người, chỉ có vài người ngồi trên ghế dài đang hút thuốc.

Bùi Hiểu Vũ lấy thuốc ra chuẩn bị châm một điếu nhưng không ngờ gió trên boong quá mạnh, châm mấy lần đều bị thổi tắt. Cậu đang nghĩ sẽ quay vào trong tàu để châm thì một người đàn ông cao lớn tiến lại gần, hơi vén áo khoác lên giúp chắn gió cho Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu lên, thì ra là Sở Hồng Triết, người mà sáng nay cậu đã gặp khi lên tàu.

"Giờ có thể châm rồi đấy." Sở Hồng Triết nói với vẻ lịch thiệp.

Bùi Hiểu Vũ cảm ơn, cúi xuống bật một que diêm và châm điếu thuốc.

Sở Hồng Triết nói: "Không ngờ gặp lại nhanh vậy."

Bùi Hiểu Vũ vừa nhận chút ân tình từ anh ta nên không thể phớt lờ hoàn toàn, cậu đành trả lời: "Tôi xuống đây ăn tối."

Sở Hồng Triết quay lại nhìn cậu. Ở trên biển nhiệt độ càng lạnh hơn, da của Sở Hồng Triết trắng như người phương Tây, bị gió lạnh làm đỏ lên.

"Nhà ăn bắt đầu phục vụ bữa tối lúc năm giờ." Anh ta nói.

"Vậy nên tôi đang chờ." Bùi Hiểu Vũ đáp và gạt tàn thuốc.

"Cậu là người Nam Phổ à? Đi Đông Bắc làm gì vậy?" Sở Hồng Triết hỏi.

Cách trò chuyện thẳng thắn như thẩm vấn này khiến Bùi Hiểu Vũ không thoải mái nhưng gương mặt thật thà và chân thành của người đối diện khiến cậu khó mà phớt lờ.

Bùi Hiểu Vũ không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: "Anh là người Quái Hà phải không? Anh đến Nam Phổ làm gì?"

Sở Hồng Triết gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến đây cùng gia đình để kinh doanh nhưng họ về trước rồi."

"Tại sao anh không về cùng?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

"Quái Hà băng tuyết phủ kín, ngoài bến cảng thì chẳng có gì, buồn tẻ lắm. Nam Phổ sôi động hơn nhiều." Sở Hồng Triết đáp.

"Bến cảng Quái Hà thế nào?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Điếu thuốc của cậu đã cháy đến tàn. Cậu dập tắt và ném vào thùng rác góc boong tàu.

Sở Hồng Triết nghiêng đầu, cười: "Vậy thì cậu hỏi đúng người rồi đấy. Tôi làm việc ở bến cảng Quái Hà mà."

Đôi mắt Bùi Hiểu Vũ sáng lên. "Vậy anh biết tình hình hiện nay của công ty cảng không?"

Sở Hồng Triết: "Cậu muốn biết không?"

Bùi Hiểu Vũ gật đầu.

"Mời tôi ăn tối, tôi sẽ nói cho cậu biết." Sở Hồng Triết đáp.
Bình Luận (0)
Comment