Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 1

“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa vang lên trước văn phòng của Trưởng khoa Tiết niệu.

“Vào đi.” Phí Lâm kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gõ nhẹ vào mép gạt tàn bằng thép không gỉ, đẩy báo cáo kiểm định chất lượng ra phía trước rồi quay người về phía cửa.

Vòng khói mờ nhạt tan biến, Phí Lâm mím môi.

Người đứng ở cửa, nếu anh nhớ không nhầm chính là bác sĩ Triệu ở khoa khám bệnh, tên là gì nhỉ? Ánh mắt Phí Lâm dừng lại trên tấm bảng tên của hắn ta.

—— Triệu Minh Hạo.

“Bác sĩ Phí, cậu xem trường hợp của cậu bé này.”

Bàn tay cầm thuốc của Phí Lâm khựng lại, anh thoáng ngẫm nghĩ về cách xưng hô “bác sĩ Phí”, rồi dập thuốc, tiện tay bê luôn gạt tàn đi.

Triệu Minh Hạo tránh sang một bên, kéo người phía sau ra.

Một cậu trai khoảng mười tám, mười chín tuổi run rẩy bước lên hai bước, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt ửng đỏ trên làn da trắng trẻo lộ rõ vẻ ấm ức.

“Ngồi đi.” Phí Lâm chỉnh lại vạt áo blouse trắng, liếc mắt nhìn chiếc ghế đặt chếch bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống đó. “Cậu thấy khó chịu như nào?”

Khoa Tiết niệu, hay còn gọi là “cống rãnh”, phần lớn bệnh nhân đến khám đều là vì “con chim” của họ. Phí Lâm không hỏi cậu khó chịu ở chỗ nào, mà trực tiếp hỏi khó chịu như thế nào.

Cậu trai có vẻ ngoài thanh tú, rụt rè ngồi xuống, đôi mắt ướt át.

Lưng cậu hơi gù xuống, hai tay run rẩy đặt trên đầu gối như thể vừa phải chịu một nỗi đau lớn.

Một phút trôi qua, văn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Phí Lâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu bằng mũi, khi mở mắt ra cậu nhìn thẳng vào Triệu Minh Hạo, ánh mắt không còn vẻ hờ hững như ban nãy mà rõ ràng mang theo chút thiếu kiên nhẫn.

“Triệu chứng chính?”

Triệu Minh Hạo đã ngoài bốn mươi, quanh năm luôn nở nụ cười hiền lành, nét chế giễu trong nụ cười đó thoảng qua rồi biến mất. Hắn ta đi đóng cửa lại rồi mới quay lại nói với Phí Lâm: “Tiểu nhiều 1 năm nay, gần đây nặng hơn, kèm theo đau tức dư.ơn.g v.ậ.t và ti.nh h.oà.n 7 tháng.”

Nói xong, hắn ta lại vỗ vai cậu trai: “Đừng sợ, còn triệu chứng nào nữa thì cháu cứ kể kỹ với bác sĩ Phí, anh ấy chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cháu, đừng sợ, cháu mới có mười chín tuổi thôi mà.”

Nghe đến ba chữ “mười chín tuổi”, vành mắt cậu trai đỏ hoe, nước mắt trực trào ra, môi cậu run rẩy không ngừng.

Bác sĩ Phí chắc chắn chữa khỏi, câu nói đó.

Phí Lâm mở hệ thống y tế, chuẩn bị chuyển bệnh nhân này sang chỗ mình: “Tên gì, đã làm xét nghiệm chưa?”

“Thái Khuê, chữ Khuê trong ‘trước mắt bao người’.” Triệu Minh Hạo đáp. “Ban đầu nghi nhiễm trùng đường tiết niệu nhưng xét nghiệm nước tiểu không có vấn đề gì, dịch tuyến tiền liệt cũng đã kiểm tra, bình thường.”

Phí Lâm chuyển Thái Khuê vào tài khoản của mình, trên máy tính cũng hiện kết quả xét nghiệm, đúng là các chỉ số đều bình thường.

“Khám thực thể thì sao? Triệu Minh Hạo, anh đưa cậu ta đến đây khám, cậu ta không nói, anh không thể nói cho tôi những thông tin đã biết sao? Nhất định phải để tôi ‘vắt’ từng chút một?”

Phí Lâm dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời khó nghe, khắc nghiệt, anh khẽ nhấc con chuột, tạo ra tiếng tách trên mặt bàn khiến cả Thái Khuê và Triệu Minh Hạo giật mình.

“Khám thực thể không có vấn đề gì lớn.” Triệu Minh Hạo vẫn giữ nụ cười hiền lành đó.

“Để tôi khám.”

Phí Lâm đứng dậy, khi ngồi thì không rõ nhưng khi đứng lên anh cao hơn Triệu Minh Hạo một đoạn, lập tức tạo ra cảm giác áp bức.

Gọng kính kim loại, áo blouse trắng chỉnh tề, vừa vặn; bầu không khí đột ngột chuyển từ phòng hút thuốc của vị trưởng khoa trẻ tuổi thành một căn phòng bệnh viện ngập tràn mùi thuốc khử trùng.

Trong văn phòng trưởng khoa không có giường bệnh, ba người cùng nhau đến phòng kiểm tra.

Thái Khuê c.ởi q.uần nằm trên giường trông giống như một con chim cút bị nhổ lông, nhỏ bé, yếu ớt và đáng thương.

Bên cạnh còn có hai người đàn ông cao lớn.

Bác sĩ Triệu Minh Hạo – người khám đầu tiên đã nhận được nhiều sự tin tưởng hơn từ Thái Khuê, so với bác sĩ Phí lúc nào cũng lạnh lùng kia thì rõ ràng hắn ta dịu dàng hơn.

Triệu Minh Hạo đứng ở đầu giường, vỗ vai Thái Khuê: “Đừng sợ, bác sĩ Phí khám cho cháu thôi, anh ấy sẽ không làm hại cháu đâu. Đừng thấy anh ấy trẻ, anh ấy là trưởng khoa đấy, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cháu.”

Phí Lâm đeo găng tay cao su dùng một lần, bắt đầu kiểm tra.

Ti.nh ho.àn bên trái lớn hơn rõ rệt, miệng niệu đạo cũng có dịch tiết màu trắng trong.

“Lúc đứng thì thấy căng tức?” Phí Lâm nhìn Thái Khuê từ trên cao.

Thái Khuê rất mừng, vị bác sĩ trông có vẻ cũng không lớn tuổi này vậy mà lại hỏi thẳng vào triệu chứng của cậu. Cậu điên cuồng gật đầu, khóe mắt rưng rưng xúc động.

Phí Lâm đưa tay lên, các đầu ngón tay lần theo dấu vết sờ nắn, hỏi: “Còn đau không?”

Thái Khuê tiếp tục gật đầu lia lịa, cảm thấy mình sắp được cứu rồi.

Phí Lâm dừng tay, không cảm xúc liếc nhìn Triệu Minh Hạo, chỉ thấy trên khuôn mặt vẫn tươi cười của người đó thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhưng dường như cũng che giấu một tia thất vọng.

Anh vốn không giỏi suy xét những chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng cảm giác khó chịu mà đối phương mang đến cho anh là rất rõ ràng.

Phí Lâm thong thả cởi găng tay, hỏi Thái Khuê: “Đã từng th.ủ d.â.m chưa?”

“Hả?” Thái Khuê mở to đôi mắt thỏ.

“Tôi hỏi cậu đã từng th.ủ d.â.m chưa.” Phí Lâm vung tay ném găng tay vào thùng rác màu vàng, giọng nói vô thức hơi gắt gỏng, thấy Thái Khuê vẫn chưa hiểu, anh nói: “Ý là ‘tự sướng’.”

Thái Khuê vẫn không có phản ứng gì, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc.

Phản ứng này chính là câu trả lời rồi, Phí Lâm thực sự không thích giao tiếp với những bệnh nhân kiểu này.

Hay nói đúng hơn, căn bản là không thể giao tiếp.

Ừm, anh không thích giao tiếp với người khác.

Phí Lâm trực tiếp nói với Triệu Minh Hạo: “Đưa cậu ta đi, xong việc thì anh đến văn phòng tôi một chuyến.” Nói xong, anh tự mình bước ra khỏi phòng kiểm tra, đóng cửa lại, bỏ ngoài tai ánh mắt có chút lạnh lẽo đằng sau.

Phí Lâm bực bội đi về. Đây là ngày thứ ba anh đến khoa Tiết niệu, trở thành Trưởng khoa Tiết niệu. Rõ ràng, trong cái tiếng “bác sĩ Phí” kia tràn đầy sự không phục, không ai coi anh là trưởng khoa ở đây.

Anh, một bác sĩ phẫu thuật chính khoa Thần kinh, vậy mà ba ngày nay phải xử lý công việc hành chính ở cái cơ sở “sửa chữa ống cống” này.

Đã rất lâu rồi anh không được cầm dao mổ.

Đến trước cửa văn phòng, anh nghe thấy một vài tiếng động.

Văn phòng trưởng khoa nằm cạnh lối thoát hiểm, cánh cửa dày của lối thoát hiểm đóng chặt, nhìn bề ngoài có vẻ như cách âm nhưng thực tế lại không hề cách âm chút nào. Những cuộc trò chuyện bên trong đều truyền đến tai Phí Lâm một cách rõ ràng.

Phí Lâm đứng trước cánh cửa màu xám, bóng lưng thẳng tắp.

“Phí Lâm thực sự đến rồi à?”

“Đến được mấy hôm rồi, không mấy khi lộ diện, chắc là đợi đến thứ hai giao ban thôi.”

“Tuyệt vời, thế anh có hóng hớt được tin tức gì không? Một tiến sĩ du học 33 tuổi, là cao thủ số một khoa Thần kinh của bệnh viện trực thuộc, giảng viên ngoại khoa của đại học Y Giang, người mà mỗi lần gặp sinh viên đều phải thao thao bất tuyệt vài câu, người ta được bao nhiêu bệnh viện lớn săn đón, thế quái nào lại bị điều đến cái nơi bé tí tẹo này thế?”

“Hừ, nói thiên tài thì hơi quá rồi, chế độ học ở nước Đức linh hoạt lắm, cậu ta chỉ là may mắn thôi, vừa tốt nghiệp đại học đã nhận được offer của trường y Aisa, 26 tuổi lấy bằng tiến sĩ thì có gì ghê gớm.”

“Hơn nữa, người này EQ hơi thấp, nghe nói hồi cậu ta làm ở tuyến đầu của bệnh viện trực thuộc, bệnh nhân còn chưa chết, cậu ta đã đoán trước là không qua khỏi đêm đó, không muốn nửa đêm phải dậy ghi giấy báo tử nên viết sẵn. Kết quả bị người nhà bệnh nhân nhìn thấy, người nhà giận tím mặt, đòi báo cáo cậu ta, các người đoán xem cậu ta nói gì?”

“Nói gì?”

“Cậu ta nói ‘Tránh ra, tôi phải đi ngủ đây.’ Kinh ngạc chưa, bệnh nhân đó nửa đêm chết thật, người nhà trách cậu ta trù ẻo, cậu ta bèn dậy xem điện tâm đồ, khi tim ngừng đập rồi thì tuyên bố tử vong, sau đó đi sửa lại số liệu trong giấy báo tử, ký tên rồi đi ngủ tiếp.”

“Các ông thấy đấy, chuyện này mà không biết ý tứ gì hết, người này mà làm trưởng khoa á? Tôi thấy sợ.”

“Má ơi, đỉnh thật.”

“Nhưng mà, ông làm khoa Tiết niệu thì làm sao biết được vị thế của Aisa trong giới Thần kinh, cậu ta tốt nghiệp từ Aisa thì cũng phải có vài chiêu đấy.”

“Câu này của ông vô nghĩa rồi đấy, cái này liên quan gì đến việc tôi làm khoa nào. Đúng là cũng chỉ đến thế thôi mà. Ngay cả hồi còn ở đại học Y Giang, nếu nói thiên tài thì phải là Thẩm Biệt, sao đến lượt Phí Lâm được?”

“Thẩm tiên à, không dám trèo cao, cả đời này không thể nào leo lên được đến trình độ của anh ấy. Tiếc là lúc Phí Lâm đến thì anh ấy lại không ở trường nữa, không thì đã được xem hai người họ đọ tài cao thấp rồi.”

“Muốn xem đọ tài cao thấp thì cơ hội đến rồi, có tin đồn là Thẩm Biệt sẽ đến khoa mình làm giáo sư thỉnh giảng đấy.”

“Cái gì? Thẩm tiên điên rồi à? Thật hay đùa đấy? Tin được không?”

“Xong rồi, bác sĩ Phí.”

Tiếng của Triệu Minh Hạo vừa vang lên, cuộc trò chuyện sau cánh cửa lập tức im bặt, rơi vào tĩnh lặng.

Phí Lâm nghiêng đầu nhìn Triệu Minh Hạo, không nói gì đi thẳng vào văn phòng trưởng khoa.

Triệu Minh Hạo cũng đi theo vào. Tuy là Phí Lâm gọi hắn ta đến nói chuyện, nhưng khi vào trong hắn ta lại không đóng cửa.

Phí Lâm ngả người ra sau ghế, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng, bên dưới vạt áo blouse trắng bị vén lên lộ ra chiếc quần thường màu xám đậm.

Đây là một tư thế có chút xúc phạm người khác. Dù sao thì Triệu Minh Hạo đang đứng trước mặt anh.

Ngón tay gầy dài rút ra một điếu thuốc, kẹp lên môi châm lửa, động tác chậm rãi như thể trong phòng chỉ có một mình anh, hoàn toàn không vội nói gì. Đầu tiên nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, khóe môi hai bên hơi lõm vào làm nổi bật lên đường cằm thanh tú.

“Triệu Minh Hạo, anh không phục tôi làm trưởng khoa cũng được. Nếu anh có bản lĩnh thì cứ bảo viện trưởng đổi tôi đi, để anh lên làm.”

Phí Lâm chậm rãi nhả khói, nhẹ giọng nói.

Lời vừa dứt, Triệu Minh Hạo thoáng lúng túng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Ha ha, trưởng khoa hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.”

“Không có ý đó?” Phí Lâm tháo kính mắt đặt lên bàn. Khi không đeo kính, mắt anh không thể tập trung lắm, trông bớt vẻ công kích đi, nhưng những lời nói ra lại như cứa vào tim.

“Anh làm ở khoa Tiết niệu hai mươi mấy năm rồi, không biết đến ứ tinh sao? Các triệu chứng và dấu hiệu của cậu ta đều rất rõ ràng. Thay đổi về bài tiết nước tiểu, đau tức, còn có thể sờ thấy khối u. Tuy rằng bệnh này rất dễ bị chẩn đoán nhầm thành viêm tuyến tiền liệt mãn tính nhưng cậu ta mới có mười chín tuổi, rất dễ loại trừ.”

“Nếu anh thực sự không biết thì nên đọc sách nhiều hơn, học hành cho đàng hoàng, trau dồi y thuật, đừng có tham vọng những thứ không xứng với mình.”

“Nếu anh biết, vậy là anh cố tình đưa cậu ta đến đây để thử tôi, sao? Thấy tôi là dân thần kinh thì không làm được việc của khoa Tiết niệu à? Muốn dằn mặt tôi? Cảm thấy tôi không có kinh nghiệm, không thể chẩn đoán ra bệnh này?”

“Hai quả thận một con ‘chim’, khó lắm sao?”

Phí Lâm tuy đã 33 tuổi, nhưng từ ngoại hình đến giọng nói đều mang dáng vẻ của một chàng trai trẻ trung, thanh tú.

Một chàng bác sĩ trẻ ngông cuồng dùng giọng điệu dịu dàng, ung dung huấn thị một bác sĩ trung niên, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy có chút không hợp.

Triệu Minh Hạo nuốt nước bọt, hai tay đan vào nhau trước bụng, lúc này mới lộ rõ vẻ gò bó.

“Trưởng khoa Phí, tôi không có ý đó, là do tôi sơ suất, chưa suy nghĩ chu đáo.”

Phí Lâm chẳng buồn nghĩ xem lời hắn ta nói là thật hay giả, việc đó không liên quan gì đến anh.

Ngón tay trắng như ngọc kẹp điếu thuốc, chỉ về phía Triệu Minh Hạo một cái.

“Nghề bác sĩ không được phép sai sót, càng không được vọng tưởng…” Khi nói đến đây, Phí Lâm hơi lộ ra vẻ tự giễu, “Thôi được rồi, anh đi làm việc đi.”

Sau khi Triệu Minh Hạo rời đi, lịch trên điện thoại của Phí Lâm hiện lên thông báo, hôm nay là ngày hẹn hò với bạn gái.

Bình Luận (0)
Comment