Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 23

Gió nhẹ nhàng lùa qua tấm rèm cửa sổ, Thẩm Biệt nghe thấy trong đầu mình như có sợi dây nào đó đứt phựt. Câu nói yếu ớt của Phí Lâm đã vắt kiệt toàn bộ lý trí của hắn, phòng tuyến yếu ớt trong tim đổ sụp như tuyết lở, trút xuống vực sâu vạn trượng.

Phí Lâm chớp mắt khó hiểu.

Bố của Phí Lâm thường nói anh lớn xác mà chẳng lớn khôn, không biết khi nào nên trưởng thành, khi nào nên làm nũng, và cách nói chuyện của anh thường phụ thuộc vào mục đích.

Ví dụ, khi Phí Lâm 8 tuổi, những đứa trẻ khác đều đang chơi đùa, chỉ có mình anh ôm cuốn “10 vạn câu hỏi vì sao” mà đọc. Phí Trường Thư gọi anh tham gia cùng, anh nhíu đôi mày non nớt nói: “Con không thèm chơi với mấy đứa trẻ con đó.”

Lại ví dụ, khi anh 28 tuổi, một ngày nọ tự nhiên thèm món sườn xào chua ngọt mẹ nấu, anh chạy đến công ty ôm chầm lấy Triệu Lâm Chung: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt…” Mẹ anh bị làm phiền không còn cách nào khác, giữa ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ nhân viên, đành phải về nhà xuống bếp.

Một con người như vậy, khi biểu lộ cảm xúc chắc chắn sẽ khác biệt so với người bình thường.

Đồng thời, anh cũng là một người khá tự phụ. Chỉ có người khác gọi anh là anh. Khi anh bắt đầu gọi người khác là anh, thường có hai trường hợp, một là thật lòng kính phục, hai là nhận thua yếu thế.

Giờ phút này, cả hai trường hợp đều đúng.

Cả đời này, hình như anh chưa từng gọi ai là anh. Đây đã là sự hạ mình đến mức độ thứ mười của anh rồi, từ trước đến nay anh luôn phóng túng không quan tâm đến thái độ của người khác.

Trong cái góc hẹp giữa lồng ng.ực Thẩm Biệt và mặt bàn, Phí Lâm khó khăn co rút người lại, trong đầu căng hai sợi dây “Thẩm Biệt không thích bị người ta dính lấy” và “Bây giờ mình đang có chuyện cầu Thẩm Biệt”.

Đương nhiên, bây giờ anh vẫn chưa kịp phản ứng, tại sao cuộc phẫu thuật mà hai người đã thỏa thuận lại biến thành cuộc đàm phán.

Chỉ trong vài giây sau khi câu nói thốt ra, Phí Lâm nghi hoặc phát hiện nụ cười của Thẩm Biệt đông cứng lại, sắc mặt rõ ràng trở nên khó coi.

Chuyện gì xảy ra vậy? Không đúng mà, mình có nói sai gì đâu.

Bọn họ đang bàn điều kiện, mình trực tiếp lật bài, điều kiện gì cũng chấp nhận.

“Nếu cậu muốn học phẫu thuật thần kinh, tôi có thể dạy cậu.” Phí Lâm nhìn vào mắt Thẩm Biệt, thử dịch sang bên cạnh một chút, rất nghiêm túc mở rộng suy nghĩ. Nhưng Thẩm Biệt vẫn bất động, cánh tay chắn ngang eo anh cứng như sắt thép, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Phí Lâm thấy dịch chuyển không được, trong đầu nghĩ lung tung những ý tưởng khác, theo thói quen dùng ngón trỏ miết môi dưới: “Nếu không được thì mình đi đường tắt vậy, tôi mua một bộ.”

Mua đồ về tự mày mò cũng không làm phiền đến ngài. Biệt thự mẹ mua cho anh làm phòng tân hôn đã bỏ trống nhiều năm, dứt khoát sửa phòng ngủ chính thành phòng phẫu thuật, tối ngủ thì cứ nằm dài trên bàn mổ, chậc, nghĩ thôi đã thấy k.ích t.hích. Phí Lâm bị ý tưởng lóe lên làm cho choáng váng cả đầu óc, đôi mắt bắt đầu sáng lên.

Phí Trường Thư là con rể ở rể nhà họ Triệu, Triệu Lâm Chung việc gì cũng muốn hơn người nhưng lại bị những lời hoa mỹ của Phí Trường Thư làm cho mềm lòng. Cả nhà phản đối không được đành phải ủng hộ.

Triệu phu nhân không có thời gian chăm sóc con cái, Phí Lâm từ nhỏ đã theo Phí Trường Thư, giữ thói quen sống giản dị, hoàn toàn không nhìn ra là một tên con ông cháu cha 3 đời. Cái dáng vẻ anh ngồi trên chiếc ghế nhựa gập ghềnh, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gắp mì sợi không khác gì một gã lưu manh đường phố.

Thẩm Biệt từ khi không bắt kịp được lời của Phí Lâm đã đứng bên bờ vực mất kiểm soát, hai mắt dán chặt vào đôi môi đang hé mở, âm thanh bên tai trở nên khúc chiết lặp đi lặp lại, không thể vào đầu.

Lâm Chi Hạ giao cho hắn nhiệm vụ là “dùng phẫu thuật đổi lấy lao động”.

“Để cậu ta giúp cậu làm chút việc gì đó, nghe có vẻ hợp tình hợp lý, sau khi cậu ta làm xong có thể nhân cơ hội nói ‘Cậu vất vả rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé’, cứ thế qua lại, con đường chẳng phải sẽ rộng mở hơn sao?”

Toàn bộ làm một lần, trong đầu Thẩm Biệt hiện lên đủ các loại phẫu thuật của hệ tiết niệu, vẫn đang suy nghĩ làm sao để những ca phẫu thuật không cần robot cũng có thể sắp xếp thành phẫu thuật bằng robot, gần như không thể kiềm chế được ha.m m.uốn ôm chầm lấy Phí Lâm.

Ma quỷ mới biết hắn đang trải qua loại khảo nghiệm gì.

Kết quả bên tai lại đột ngột vang lên một câu “Tôi mua một bộ”.

“Tôi mua một bộ.” “Tôi mua một bộ.” “Tôi mua một bộ.”…

4 triệu tệ, Phí Lâm nói một câu nhẹ tênh, Thẩm Biệt suýt chút nữa không kìm được. (13.814.029.178,58 Đồng gần 14 tỷ)

Thẩm Biệt nhìn chằm chằm vào mắt Phí Lâm, thấy toàn là sự chân thành, kiểu có thể ký đơn đặt hàng ngay bây giờ.

Răng hàm sau căng chặt, hắn nhớ lại những tin đồn trong bệnh viện tuần này. Tuy rằng tin sự thật về chiếc xe sang của Phí Lâm không phải như những gì mọi người đoán già đoán non trong ánh mắt mờ ám, nhưng cũng không hề ngờ rằng xe sang lại là của nhà Phí Lâm.

Phí Lâm dùng lực ở thắt lưng giữ tư thế này quá lâu, cổ đã bắt đầu đau nhức, đang định đẩy Thẩm Biệt ra, nhưng người trước mặt đột ngột tiến lại gần hơn một chút, hai người trong nháy mắt mũi đối mũi, hơi thở của Phí Lâm chợt khựng lại.

Toàn thân bị một loại không khí không tên bao phủ, tầm nhìn dưới ánh sáng ngược chiều trở nên mờ ảo. Thứ duy nhất rõ ràng là đôi con ngươi đen nhánh như mực, anh đột nhiên cảm thấy khó thở.

Phí Lâm chưa bao giờ ở gần ai đến thế. Tất cả các dây thần kinh dường như đều hưng phấn lên, nhạy bén cảm nhận mọi dị thể. Mỗi hơi thở của người kia đều giống như sóng thần ập đến bên tai.

Tàn phá bừa bãi, như dời sông lấp bể.

Đại não vẫn đang trong trạng thái đơ máy nhưng áp lực đột nhiên biến mất, Phí Lâm vô thức ôm lấy tim, khi đôi mắt lấy lại tiêu cự nhìn thấy một bóng lưng đang chống nạnh bên cửa sổ.

Phí Lâm vẫn ôm tim, đường trung đòn trái giao nhau với khoảng liên sườn thứ năm, lòng bàn tay truyền đến nhịp đập 120 lần mỗi phút. Nhịp tim nhanh xoang, mình sao thế này?

Cảm giác này thật lạ lẫm. (Thật gay go =)))

Giọng nói vừa giận dữ lại vừa kìm nén của Thẩm Biệt truyền đến: “Máy móc mua ở đâu mà không được, cậu không thấy thứ cậu thiếu là tôi sao?”

Phí Lâm nhìn sang với ánh mắt mờ mịt, suy nghĩ dần dần trở lại.

Mẹ kiếp, Phí Lâm mới phản ứng lại. Mình bị người này dẫn sai đường rồi, mình đến đây là để học phẫu thuật, sao lại biến thành mua robot một cách kỳ lạ thế này.

Cũng được, robot anh cũng định sắp xếp rồi, nhưng anh có chút mất kiên nhẫn với Thẩm Biệt rồi.

“Thứ tôi thiếu là anh, anh nói anh không thiếu tiền, vậy thì tôi không mua nổi anh.” Phí Lâm đứng thẳng người, hoạt động cổ một chút, khôi phục lại vẻ mặt thường ngày không biểu cảm nhưng người khác lại thấy ngông nghênh, “Thẩm Biệt, hôm nay anh bị làm sao vậy?”

Ừm, thuộc tính em trai chỉ có thể duy trì hai hiệp.

Sóng não của hai người dường như không cùng tần số.

Thẩm Biệt hoàn toàn bị câu “Anh muốn tôi làm gì cũng được” của Phí Lâm làm cho rối loạn, quay mặt ra cửa sổ hít sâu vài hơi mới xoa xoa thái dương kéo chủ đề về:

“Chưa nghĩ ra muốn cậu làm gì, nghĩ ra rồi nói sau, cậu muốn học toàn bộ cũng được, mỗi ca phẫu thuật giúp tôi một việc.”

Phí Lâm liếc nhìn hắn ta vài lần. Nhưng do là nhìn từ phía sau nên không thể đoán được ý đồ của hắn ta, cuối cùng có chút mỉa mai nói: “Sớm nói vậy chẳng phải xong chuyện rồi sao? Làm bộ làm tịch cái gì! Thôi được rồi, cho không anh đấy.”

Thẩm Biệt đột nhiên cảm thấy một tuần hòa hợp trước đây đều là do đứa trẻ này diễn.

Lúc này hắn quay lại đã cố gắng khôi phục vẻ mặt ôn hòa để đối diện với Phí Lâm: “Cậu không thiệt đâu.”

Phí Lâm: “Ừ ừ ừ, bớt nói nhảm đi, phòng phẫu thuật ở đâu?”

Quả nhiên là diễn.

Trải qua một hồi lằng nhằng vô nghĩa, cuối cùng theo trình tự trong hệ thống học tập. Phí Lâm xem quy trình phẫu thuật trên máy tính, thao tác mô phỏng một lần, sau đó hai người trực tiếp đến phòng phẫu thuật mô phỏng.

Trong viện nghiên cứu có đủ loại phác đồ đang nghiên cứu, thử nghiệm lâm sàng theo từng giai đoạn, và cả những thứ đã đưa vào sản xuất. Còn có một phòng phẫu thuật mô phỏng, các thiết bị mới đều được lắp vào đây. Thẩm Biệt cũng phải học cách thao tác. Ngoài ra còn có vô số bệnh nhân silicon khác nhau, có thể dùng nội soi để luyện tập phẫu thuật.

Phí Lâm vừa bước vào đã thích nơi này, anh đã nghĩ xong phải sửa phòng ngủ như thế nào rồi.

Thẩm Biệt cố ý phô diễn kỹ thuật, cộng thêm hắn hiểu rõ chỉ có loại phẫu thuật tuyệt đỉnh như vậy mới có thể ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Phí Lâm, vì thế đã chọn cho anh ca tắc nghẽn chỗ nối bể thận niệu quản phức tạp, gọi tắt là UPJO.

UPJO là gì? Là hai quả thận mọc rất to, còn mọc dính vào nhau kiểu lưng đối lưng. Niệu quản đáng lẽ phải hướng vào trong thì lại lộn ra ngoài, trong thận còn có sỏi và ứ nước. Cấu trúc phức tạp như thế lại còn là bẩm sinh, không có lựa chọn.

Thẩm Biệt đứng bên cạnh Phí Lâm, nói thao tác: “Phương pháp phẫu thuật này chọn tư thế nằm cắt đá. Sau khi cố định ống nội soi niệu quản thì lấy tư thế nằm nghiêng, tất cả các bộ phận chịu lực đều phải lót miếng bọt biển…”

Những công việc này theo lý thuyết không đến lượt bác sĩ phẫu thuật chính làm, nhưng hiện tại chỉ có hai người, Thẩm Biệt không động, Phí Lâm chỉ có thể tự mình bận trước bận sau.

Thẩm Biệt: “Bây giờ đặt cánh tay robot số 1 xuống dưới mỏm ức, ừ, cứ như vậy…”

Luyện tập trên silicon tiết kiệm được rất nhiều thao tác rửa, hút nước, cầm máu, v.v… trong quá trình thực tế. Nhưng quá trình lại phức tạp cộng thêm tay Phí Lâm còn vụng về, đôi khi còn phải Thẩm Biệt làm mẫu, loay hoay qua lại cũng hết cả buổi sáng.

Lần trước làm phẫu thuật lấy sỏi bằng ống soi đôi, Phí Lâm vừa làm nhiều việc cùng lúc, bận rộn với công việc trên tay nên không để ý đến tay của Thẩm Biệt.

Lần này, hai người không thay quần áo cũng không đeo găng tay, Phí Lâm bị thao tác thuần thục gấp nếp vỏ thận trên màn hình làm cho kinh ngạc, không tự chủ được đi tìm đôi tay đang thao tác kia.

Khi tự mình cầm dao phẫu thuật, Phí Lâm thường dùng tư thế “cầm bút” hơn. Tư thế cầm dao này có một cảm giác kiểm soát ổn định, có thể điều khiển dao tùy ý, nhưng nội soi ổ bụng lại không giống vậy, cán dao không hoàn toàn hợp với tay, máy móc và ý niệm.

Nhưng Thẩm Biệt dường như hoàn toàn thoát khỏi sự hạn chế của khoảng cách, hắn nắm cán dao, cổ tay ổn định mà mạnh mẽ, các khớp ngón tay căng ra hình dáng sáng bóng và đầy sức lực, còn vỏ ống soi giống như bàn tay được Thẩm Biệt kéo dài ra vậy, linh hoạt.

Ống nội soi trong tay hắn biến thành một khẩu súng, trực tiếp bắn trúng ổ bệnh.

Phí Lâm thầm gọi một tiếng anh Thẩm, anh là anh trai tạm thời của tôi.

Khi toàn bộ ca phẫu thuật hoàn thành, Phí Lâm vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy cảm xúc: “Cánh tay robot này thắt nút tiện quá, ghét thật! Hồi đó tôi khổ luyện thắt nút dưới kính, cuối cùng đến khoa thần kinh lại không dùng được, sau này còn phải tranh cơm với robot…”

“Không đâu.” Thẩm Biệt giúp thu dọn dụng cụ, đột nhiên thốt ra một câu.

Tuy rằng Phí Lâm không thay áo phẫu thuật, nhưng hôm nay trời khá nắng, nhiệt độ hơi cao hơn vài độ, anh hoàn thành toàn bộ bài luyện tập, mồ hôi thấm ướt chiếc áo phông dài tay, trên mặt ướt át, ngẩng đôi mắt sáng ngời lên, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

“Tôi nói,” Thẩm Biệt rút một tờ khăn giấy, “đôi tay này của cậu sẽ không phải tranh cơm với robot.”

Thẩm Biệt hơi cúi đầu, lén nhìn đôi mắt mờ sương của Phí Lâm, bàn tay cầm khăn giấy đưa đến rất gần mặt Phí Lâm, có chút do dự.

Phí Lâm đột nhiên ngẩng cằm lên, chủ động đưa mặt lại gần, nói: “Nhanh lên, mồ hôi vào mắt rồi.”

A… Thật là gần quê mà lại sợ, lo xa quá rồi.

Thẩm Biệt rút kính của Phí Lâm ra, thấy đôi mắt kia hơi mất tiêu cự.

Đôi mắt như những viên ngọc tinh tú, thật muốn hôn lên đôi mắt của cậu.

Thẩm Biệt cầm mép khăn giấy, nhẹ nhàng thấm khô những vệt mồ hôi trên mặt Phí Lâm. Gương mặt này đeo kính và không đeo kính khác nhau thật nhiều. Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng kính hạn chế cái vẻ hung hăng của Phí Lâm, không ngờ rằng thật ra đeo kính lại càng thêm sắc sảo.

Phí Lâm không đeo kính ngược lại lại là bộ dạng không có tính công kích nhất.

Thẩm Biệt điều chỉnh lại dụng cụ chống tuột trên gọng kính, mỉm cười nhàn nhạt đeo kính lại cho Phí Lâm.

Thẩm Biệt vốn còn muốn mượn cớ đến giờ ăn cơm rồi giữ Phí Lâm ăn bữa trưa, kết quả Phí Lâm lại nói phải nhanh về xem tài liệu, ghi chép lại để xem xét, thế là chạy mất hút.

Thẩm Biệt nhìn hành lang đã không thấy bóng mà ngẩn người, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chi Hạ, báo cáo tình hình hôm nay.

Chỉ đạo Lâm nghe xong đau lòng đến tận xương tủy, cố gắng giữ vững giọng điệu:

“Đáng kiếp cậu ế 36 năm.”

“Đứa nhỏ kia ngây thơ như thế mà cậu cũng làm lỡ dở được?”

“Lẽ ra phải đánh xong ba cú home run rồi.”

“Tôi không có đồ đệ như anh.”

“Cậu đi đi, mời cậu đi.”

“Tự cậu suy nghĩ đi.”

Buổi trưa rất nắng, trong phòng ánh sáng vàng rực, Thẩm Biệt dựa vào góc tường, khóe miệng cong lên nghe Lâm Chi Hạ càm ràm. Trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ Phí Lâm tập trung tinh thần trong phòng phẫu thuật.

Bây giờ như thế này cũng tốt, ít nhất trong một khoảng thời gian dài sắp tới, mỗi tuần đều có mấy tiếng đồng hồ ở gần nhau.

Khi màn đêm buông xuống, Phí Lâm mới bò ra khỏi màn hình máy tính, dùng não quá lâu đầu óc choáng váng, cơm tối cũng chưa ăn, chắc là đường huyết hơi thấp. Anh lấy một viên ô mai trần bì từ trong ngăn kéo, bóc ra ngậm trong miệng, đầu óc mơ màng nằm lên giường.

Lúc nhắm mắt lại, tự nhiên nhớ tới khoảnh khắc áp sát rất gần Thẩm Biệt, nhớ tới nhịp tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Đây là trải nghiệm chưa từng có trong 33 năm cuộc đời của Phí Lâm.

Nhịp tim vượt quá 80 nhịp mỗi phút chỉ khi anh còn là một đứa nhóc thì mới có si.nh lý như vậy. Sau tuổi dậy thì, anh ổn định, bình tĩnh, không có chuyện gì khiến cho nội tâm anh xao động.

Điều này không bình thường.

Tay Phí Lâm lại đặt lên ngực trái, ký ức truyền cảm. Rõ ràng đang ở trong ngôi nhà cũ yên tĩnh và có chút ẩm ướt nhưng lại như ngửi thấy mùi hương trong trẻo mát lành kia, hơi thở ấm áp như đang vương vất quanh miệng mũi anh, khiến người ta rất muốn ngửi, hoặc là cắn một miếng, chiếm đoạt thật mạnh.

Phí Lâm cuộn lưỡi nuốt hai ngụm nước bọt, nếm được vị chua ngọt của ô mai trần bì.

Tim dường như lại đập nhanh hơn một chút.

Nguồn gốc xung động của tim bất thường, truyền xung động bất thường, nhịp điệu bất thường… Phí Lâm vẫn nhắm mắt, trong đầu lướt qua một chuỗi các tình huống có thể xảy ra, sau đó bắt được chứng nhịp tim nhanh kịch phát.

Bản thân còn khó thở, tức ngực, tim đập nhanh, đột ngột phát tác, đột ngột dừng lại…

“Mẹ kiếp!” Phí Lâm ôm ngực bật dậy, “Không phải là nhịp tim nhanh do tái nhập vào vùng nút nhĩ thất đấy chứ! Mình mới 33 tuổi thôi mà!”

Phí Lâm xỏ đôi dép lê xuống lầu, trực tiếp chạy về khoa, làm cho bác sĩ trực ban Trần Thư Hoa giật mình. Dù sao trực ban buổi tối cũng hay lười biếng, có một lãnh đạo ở đây cũng không được tự nhiên cho lắm.

Trần Thư Hoa thấy Phí Lâm lục lọi một hồi ở trạm y tá, bèn đến hỏi: “Chủ nhiệm tìm gì vậy?”

Phí Lâm ngẩng đầu lên: “Ống nghe và máy theo dõi điện tim đâu?”

“Hả?” Trần Thư Hoa suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, “Chủ nhiệm đang nghĩ gì vậy, khoa ngoại làm sao có ống nghe. Máy theo dõi điện tim ở khoa chúng ta cũng không dùng đến, ngài còn nhớ lần cuối cùng dùng ống nghe là khi nào không?”

Phí Lâm xị mặt xuống: “Có lý…”

Phí Lâm quyết định đến phòng cấp cứu đăng ký khám, kết quả ở tầng một lại đụng mặt Trương Húc Hà, anh đột nhiên nhớ ra gã này là người khoa nội.

Phí Lâm một tay khoác vai Trương Húc Hà: “Anh bạn, giúp tôi nghe tim rồi đo cho tôi cái điện tim.”

Trương Húc Hà đang đi hội chẩn, trên tay còn cầm tờ hội chẩn, Phí Lâm cũng không thể làm chậm trễ công việc chính đáng của người ta bèn đi theo hắn ta một mạch đợi hắn ta xem bệnh xong rồi quay về khoa hô hấp của họ.

Làm khoa nội đúng là chẳng có gì thú vị, Phí Lâm âm thầm lẩm bẩm trong lòng. Không phải là vì chuỗi khinh thường trong giới y học mà là cảm thấy không có chút nhiệt huyết nào. Ngày nào cũng chỉ nhận bệnh nhân viết bệnh án kê đơn thuốc, trong miệng có thể nhạt ra chim, thật sự không có chút nhiệt huyết nào.

Buổi tối trong khoa chỉ có bác sĩ trực ban và y tá, văn phòng không có ai, Trương Húc Hà mời Phí Lâm: “Chủ nhiệm Phí cứ ngồi tự nhiên nhé, tôi đi rửa tay trước.”

“Cậu không phải người khoa tôi, gọi gì mà chủ nhiệm Phí…” Phí Lâm đi vào nhìn xung quanh, “Trước kia cậu hay gọi tôi là Phí thần.”

Tiếng nước chảy ào ào, xen lẫn tiếng cảm thán của Trương Húc Hà: “Đúng vậy, chuyện đó đã qua nhiều năm rồi. Phí thần, còn cả Thẩm tiên, hai người vậy mà lại cùng làm việc, hồi còn đi học rất nhiều người muốn thấy hai người chung khung hình.”

Phí Lâm gật đầu: “Anh ta đúng là một tiên nhân.”

Không khí của khoa nội và khoa ngoại rất khác nhau, có thể thấy rõ ngay từ văn phòng.

Khoa ngoại thì bệnh án viết cẩu thả, văn phòng tương đối đơn giản và sạch sẽ, còn văn phòng khoa nội thì sách vở và tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc. Bạn có thể thấy mỗi bác sĩ đều đang lạch cạch gõ bệnh án.

Hơn nữa, trong phòng bệnh của khoa nội luôn có một mùi bệnh cũ kỹ, mục ruỗng.

Đúng vậy, chỉ có trong phòng bệnh của khoa ngoại, Phí Lâm mới có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng mang lại cho anh cảm giác an toàn, nhàn nhạt, phải ngửi kỹ mới thấy.

Phí Lâm thấy một chiếc máy tính đang sáng đèn, đoán rằng đó là chỗ làm việc của Trương Húc Hà, anh ngồi lên, lắc lắc chuột, nhìn rõ dữ liệu của hệ thống y tế, kinh ngạc kêu lên: “Trời, cậu quản lý hơn hai mươi bệnh nhân? Khoa cậu tổng cộng có bao nhiêu bệnh nhân vậy?”

Trương Húc Hà quay đầu lại cười gượng, nhưng khóe miệng lại trễ xuống: “Khoa nội là vậy, lúc bận rộn thì liên tục nhập viện.”

Phí Lâm tặc lưỡi: “Kinh hãi.”

Trương Húc Hà rút hai tờ giấy lau tay, đưa Phí Lâm đến phòng điều trị.

Trong phòng điều trị có giường, tiện cho việc đo điện tim.

Trương Húc Hà lấy ống nghe xuống, xịt cồn lên, hỏi: “Cậu bị sao thế?”

Phí Lâm ngồi bên giường: “Hôm nay có cơn nhịp tim nhanh kịch phát, khó thở, tức ngực tim đập nhanh, trước đây chưa từng xảy ra tình trạng này.”

Trương Húc Hà: “Cậu có vận động không?”

“Không mà!” Phí Lâm hồi tưởng lại tình huống lúc đó, “Tôi đang nói chuyện với người ta, thì…thì đang đứng, đột nhiên tim đập nhanh.”

“Được, tôi hiểu rồi, tôi nghe thử trước.” Trương Húc Hà ra hiệu cho Phí Lâm đừng nói nữa, đứng bên cạnh anh lắng nghe cẩn thận. Nghe khoảng năm phút, sau đó lấy ống nghe xuống, “Không có vấn đề gì, âm tim rất bình thường.”

Phí Lâm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt vẫn khá nghi hoặc, cởi áo ra nằm lên giường làm điện tim.

Tờ giấy màu hồng ào ào nhả ra, Trương Húc Hà cầm lên cũng không xem bao lâu, bởi vì đó là một tờ điện tim bình thường không thể bình thường hơn: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì, cậu xem, sóng P và phức hợp QRS đều rất bình thường.”

Phí Lâm cầm kết quả kiểm tra của mình im lặng.

Trương Húc Hà cho rằng anh vẫn chưa yên tâm: “Hay là ngày mai cậu đi siêu âm tim, hoặc là đeo holter (máy theo dõi điện tim 24 giờ)?”

Phí Lâm nghĩ đến dáng vẻ đeo holter, cảm thấy không được ngầu lắm: “Thôi vậy, tôi sẽ theo dõi thêm vài tuần đi, đến đây đo được không?”

“Được chứ.”

 

Một chút xích mích nhỏ vào thứ bảy cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác ngày càng tốt đẹp giữa Phí Lâm và Thẩm Biệt. Thứ hai đi làm, Phí Lâm lại bắt đầu hòa nhã gọi “anh Thẩm”, hơn nữa còn thật sự mua robot Da Vinci của hãng nhà Thẩm Biệt.

Thẩm Biệt nhìn bộ dạng đó cũng không biết là vui hay không vui, Phí Lâm hớn hở đi liên hệ công ty trang trí nội thất, chuẩn bị cải tạo phòng ngủ của mình.

Thẩm Biệt nhất thời không nghĩ ra muốn Phí Lâm làm gì, tờ phiếu trắng này đè lên tờ khác, Phí Lâm tuần nào cũng đến viện nghiên cứu của hắn ta học phẫu thuật, hắn ta lại rất hài lòng.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, khoa tiết niệu của bệnh viện số 3 dần dần đi vào quỹ đạo. Cái quỹ đạo này thể hiện ở chỗ các dự án phẫu thuật cao cấp được đẩy mạnh một cách có trật tự, những lời đàm tiếu của khoa và bệnh viện về Phí Lâm cũng dần dần lắng xuống.

Dù sao thì một chủ nhiệm vừa dẫn đầu kiếm tiền lại không gây sự, làm việc dưới trướng anh ta lương tăng lên vẫn rất vui. Còn các lãnh đạo của các khoa khác khi mở cuộc họp ban lãnh đạo cấp 2, cấp 3, trong lòng tuy vẫn chua chát nhưng trên mặt cũng không tiện tỏ ra chua chát quá mức, ai mà chẳng có sĩ diện.

Phí Lâm trải qua những ngày tháng làm phẫu thuật vừa phải, tan làm đọc sách, cuối tuần học phẫu thuật với Thẩm Biệt một cách vui vẻ, say mê đến quên cả đường về. Còn Thẩm Biệt cũng dần dần lạc lối trong những tiếng gọi “Anh Thẩm, cái miệng này mở ở vị trí nào?” “Anh Thẩm, giúp tôi lau mồ hôi.” “Anh Thẩm, ăn mì sợi không?”

Hai tháng sau, Phí Lâm mỗi tuần đều đi đo điện tim, phát hiện nhịp tim và nhịp điệu của mình vẫn luôn ở trong phạm vi bình thường.

Phí Lâm ngồi trong văn phòng, tay cầm một xấp giấy điện tim màu hồng đã tích lũy được, hồi tưởng lại cơn nhịp tim nhanh hôm đó.

Anh chắc chắn hôm đó tim mình đập không bình thường, nhưng tại sao lại như vậy?

Tay Phí Lâm lại đặt lên ngực mình, một hơi thở vào, một hơi thở ra — nhịp đập đều đặn 4 lần. Không có vấn đề gì, khoảng 70 lần một phút, một nhịp tim người trưởng thành rất tiêu chuẩn.

“Cậu làm sao vậy?” Xấp giấy trong tay bị rút đi.

Phí Lâm giật mình, hơi rối loạn, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Biệt đến rồi, một thân áo phông trắng và quần dài xám thoải mái.

Tháng năm, thời tiết Giang Châu đã mang hương vị của mùa hè, khoa tiết niệu toàn là một đám đàn ông thô lỗ, cho dù là một giáo sư vốn nên chú trọng hình tượng như Thẩm Biệt thì cũng mặc sao cho thoải mái chứ không phải cố gồng mình mặc vest vào những ngày nóng nực.

Thẩm Biệt nhanh chóng lật xem mấy tờ sau, sau đó trả lại cho Phí Lâm: “Đều bình thường cả, cậu đang xem cái gì vậy?”

Phí Lâm lắc đầu: “Không có gì, trước đây cảm thấy tim đập nhanh, theo dõi hai tháng đều không sao, mặc kệ đi.”

“Ừm.” Thẩm Biệt ngồi xuống đối diện Phí Lâm mở máy tính lên, “Nói với cậu một chuyện, bây giờ không khí trong khoa và doanh thu đều dần dần tốt lên rồi. Tôi muốn mỗi tháng tổ chức một lần team building, cậu thấy thế nào?”

“Team building? Đi chơi à?” Phí Lâm nhớ lại hồi ở bệnh viện trực thuộc số 1. Về cơ bản đều là thuê một cái nhà thi đấu, mọi người cùng nhau đi đánh bóng bàn, đánh bóng chuyền, v.v… “Đừng đi nhà thi đấu, những chỗ khác không có ý kiến.”

“Ừm, tôi biết, bác sĩ trong khoa vẫn còn khá trẻ, tôi nghĩ là ăn cơm hát karaoke gì đó. Bây giờ về mặt chuyên môn đều đã phát triển rồi nhưng cảm thấy khoa không có sức mạnh đoàn kết gì, trong lòng họ chưa chắc đã thích cậu làm chủ nhiệm.” Thẩm Biệt rất nghiêm túc suy nghĩ cho Phí Lâm.

“Tôi cần gì họ thích chứ?” Bật lửa vang lên một tiếng tách giòn tan, Phí Lâm ngậm điếu thuốc, “Bọn họ mấy người, ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu thôi, thích hay không thích kệ bọn họ.”

Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Đôi khi thật không hiểu chỉ số EQ của cậu làm sao vậy. Những chuyện đơn giản thì không nhìn ra, còn mấy chuyện vòng vèo lại thông thạo.”

“Con người tôi ấy mà, khá nhạy cảm với cạnh tranh.” Phí Lâm từ từ nhả khói.

Thẩm Biệt nhất thời không hiểu ý của anh: “Ừm?”

Nếu lúc này không có hai chiếc máy tính, Thẩm Biệt nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy suy tư lý tính của Phí Lâm. Sau đó hiểu rằng con người này từ đầu đến cuối vẫn là một khúc gỗ. Anh có thể nhìn ra sự bất mãn của người khác không phải nhờ chỉ số EQ mà là ở phân tích khách quan về môi trường.

“Tôi không cần lôi kéo người khác hoặc hòa nhập với người khác để giành được sự công nhận. Tôi có năng lực dựa vào chính mình để làm được những việc mình muốn.” Phí Lâm nhắm mắt lại, như đang chìm vào hồi ức, “Lúc nhỏ tan học về nhà, mẹ tôi sẽ không hỏi ‘Hôm nay con thế nào?’, mà sẽ hỏi ‘Hôm nay con học thế nào?’. Bà vô tình bồi dưỡng cho tôi thói quen dùng biểu hiện xuất sắc để có được phản hồi tích cực, cho nên, những việc tôi muốn làm đều cao hơn bản thân tôi.”

“Từ lâu rồi tôi cảm thấy những người xung quanh đều hơi ngốc. Điều này khiến tôi chỉ nhìn thấy bản thân mình và những việc tôi muốn làm. Cho nên nếu xung quanh xuất hiện những người hoặc chuyện mang bất kỳ ý nghĩa ‘cạnh tranh’ nào, tôi đều có thể nhanh chóng phát hiện ra.”

“Ví dụ như hồi học đại học, ảnh của hai chúng ta bị dán chung với nhau. Bọn họ nói anh là một người đàn ông truyền kỳ, tôi vẫn luôn coi anh là đối thủ không đội trời chung. Đáng tiếc là chúng ta chưa bao giờ ở cùng một đường đua.”

Thẩm Biệt nghe Phí Lâm phân tích bản thân một cách rành mạch, trong lòng hơi động, làm như không có chuyện gì rút ra một cuốn atlas phẫu thuật ở giá sách bên phải bàn làm việc mở ra, lật đến trang có vật thể lạ kẹp bên trong.

Là lá bùa thi của Hồ Tuấn Hạo — ảnh thẻ của Thẩm Biệt và Phí Lâm. Ép được hai tháng rồi nên đã trở nên rất phẳng phiu.

Một điếu thuốc hút xong, Phí Lâm đứng thẳng người: “Thêm nữa là tâm tư của những người đó quá rõ ràng, thậm chí bị tôi nghe thấy, không có gì không rõ ràng cả.”

Thẩm Biệt nhảy lên câu trước, hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một đường đua rồi, cậu định làm gì không?”

Phí Lâm: “Trước tiên học lỏm đã rồi tính sau, anh quả thật có chút lợi hại.”

Thẩm Biệt bật cười.

Vậy ra tên này đúng là không thể dịu dàng nói chuyện với bệnh nhân cho đàng hoàng được. Lời giải thích của anh đều đến từ phán đoán sự thật mà không dựa trên cảm xúc. Lo thật!

Lần team building đầu tiên được sắp xếp vào chiều thứ sáu sau khi tan làm, ăn cơm hát karaoke đều được nhất trí thông qua. Mấy cô y tá trong khoa đều không lớn tuổi, vô cùng hưng phấn. Dù sao thì chủ nhiệm và giáo sư đều đi, ngồi cùng bàn với hai anh chàng đẹp trai, cơm cũng phải ăn thêm hai bát.

Cân nhắc đến việc mọi người về cơ bản đều là người Giang Châu hoặc vùng Tây Nam, ai cũng thích ăn cay, thế là đi một quán ăn Tứ Xuyên ở trung tâm thành phố. Trong phòng bao có một cái bàn tròn lớn, có thể ngồi được hơn chục người.

Ngoại trừ bác sĩ trực ban Tề Côn và y tá trực ban Diêu Giai Văn, những người khác đều đi.

Trong nhóm đã gửi thông báo, mọi người tự đi. Có người đi từ bệnh viện, thấy giáo sư lái chiếc Maybach đi ra, chủ nhiệm đương nhiên mà ngồi lên ghế phó lái, trong lòng còn đang cảm thán: Lúc đầu còn tưởng một núi không thể chứa hai hổ, bây giờ nhìn tình hình thì hai người thân thiết như một người vậy, hàng ghế sau còn có thể ngồi được ba người nữa nhưng lại ngại mở miệng.

Đương nhiên cũng không đến lượt bọn họ mở miệng, Thẩm Biệt đã không định chở thêm ai, lái xe đi thẳng một mạch đến điểm hẹn.

Cuối cùng mọi người đến đông đủ, bầu không khí vẫn khá hòa hợp, chủ yếu là do con gái nhiều, ở trong trạng thái vừa mong đợi lại vừa sợ uy nghiêm của lãnh đạo.

Vốn dĩ trước khi xuất phát Thẩm Biệt đã dặn dò Phí Lâm một hồi, lát nữa nói gì đó để làm nóng bầu không khí, cậu là chủ một khoa, cậu phải đoàn kết khoa lại để các bác sĩ cấp dưới tin tưởng cậu, đi theo cậu vân vân.

Kết quả sau khi bắt đầu lên món ăn, Phí Lâm đột nhiên đứng dậy vỗ tay mấy cái, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh. Anh vẫy hai tay xuống, mọi người yên lặng.

Thẩm Biệt vừa dạy anh thế nào nhỉ? Phí Lâm nhìn một đôi mắt đột nhiên não trống rỗng, cuối cùng ho khan hai tiếng: “Ăn thôi.”

Thẩm Biệt ngồi bên cạnh Phí Lâm, trợn trắng mắt.

“Trợn mắt cái gì!” Phí Lâm ngồi xuống, tay đưa xuống dưới bàn vỗ vào đùi Thẩm Biệt.

Tay Phí Lâm vừa đặt lên đùi Thẩm Biệt thì bị một bàn tay mạnh mẽ hơn giữ chặt, cổ tay bị bóp chặt trên cơ tứ đầu đùi rắn chắc.

A, sơ suất. Phí Lâm nhớ ra người này không thích bị người ta chạm vào, lòng bàn tay nhấc lên, rời khỏi đùi hắn.

Bên tai truyền đến một giọng nói trầm khàn: “Ôm đùi tôi à?”

Phí Lâm giật mình, cảm giác như lông tơ quét qua vành tai, giống như có từng giọt nước lăn theo những nếp gấp nhấp nhô trong tai, vừa tê vừa ngứa.

Anh không tự mình nhìn thấy, Thẩm Biệt cũng không để ý, vành tai mỏng manh trong suốt đột nhiên đỏ như muốn rỉ máu.

Đồng tử của Phí Lâm hơi co lại, ngơ ngác chớp mắt, thu lại lực giãy dụa trên tay, lòng bàn tay lại đặt lên đùi ấm áp. Thẩm Biệt chiều nay ra ngoài họp nên vẫn mặc bộ vest cổ bẻ, là chất liệu rất mỏng nhưng chất lượng rất tốt, thoáng khí.

Thoáng khí đồng thời có nghĩa là không khí lưu thông, không khí vốn dĩ chưa đến ba mươi bảy độ giữa đùi ấm áp và lòng bàn tay êm ái gặp nhiệt hóa lỏng, trở nên hơi ẩm ướt.

Phí Lâm cũng nghiêng đầu thì thầm: “Đùi anh dễ ôm thật.”

Hai vị lãnh đạo lớn nhất không động đũa cứ ngồi đó thì thầm to nhỏ, mọi người cũng không dám ăn trước, chỉ có thể nhìn hai người đang kề tai nói chuyện. Thẩm Biệt nhanh chóng ý thức được điều đó, buông tay đang giữ cổ tay Phí Lâm ra.

Phí Lâm rút tay về.

Thẩm Biệt: “Khoa thành lập được gần ba tháng rồi, mọi người thể hiện rất tốt, thành tích tăng lên mấy lần. Điều này không thể tách rời khỏi sự nỗ lực của mọi người, vậy nên việc trao thưởng tích cực cũng là điều nên làm. Mọi người đừng câu nệ, cứ coi như tôi và Phí Lâm không tồn tại, cứ tự nhiên đi.”

Giáo sư Thẩm và chủ nhiệm Phí quả thực không giống như những lãnh đạo thông thường hay làm bộ làm tịch, có lẽ là do liên quan đến tuổi tác. Chỉ có dân làm công mới hiểu, một cấp trên và đồng nghiệp dễ gần quan trọng đến mức nào.

Quan trọng hơn là! Trước đây ở khoa ngoại lớn, lương thưởng gắn liền với phẫu thuật, tăng nhiều cháo ít, một tháng thành tích nghe thôi đã muốn rơi nước mắt, còn sau khi khoa tiết niệu tách ra, lượng bệnh nhân đến khám và lượng ca phẫu thuật tăng lên vùn vụt, tiền cũng tăng lên.

Cho dù là một tên cười giả tạo như Triệu Minh Hạo, trước đồng tiền thì vẫn phải phục tùng.

Còn về phía y tá, dưới sự tuyên truyền của Lý Lập Phương và Hồ Tuấn Hạo, mấy cô chị đã sớm nghe danh thần tiên, đối với hai vị này cũng có chút tò mò. Ngày thường công việc bận rộn cũng không có tình huống gì cần tìm đến giáo sư và chủ nhiệm.

Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng giáo sư Thẩm là một người đàn ông tốt của gia đình. Đẹp trai thì không cần nói, chủ yếu là hắn không hút thuốc, không uống rượu, sạch sẽ chỉnh tề, nho nhã, lịch sự, đi công tác về sẽ mua đặc sản cho họ, trái cây bệnh nhân tặng cũng đều mang đến phòng trực ban. Một người đàn ông như vậy không biết đã có chủ chưa.

Thế là vừa ăn vừa trò chuyện, dần dần thoải mái hơn, chủ đề cũng bắt đầu hướng về hai người này.

Một cô y tá bình thường hay nói năng ồn ào muốn khơi chuyện, mà còn khơi chuyện rất có kỹ thuật: “Bạn gái của chủ nhiệm lâu rồi không đến khoa nhỉ, sao không gọi cùng đến luôn? À! Nói đến thì…còn chưa thấy bạn gái của giáo sư bao giờ đấy!”

Mười mấy cặp mắt đồng loạt tập trung vào Phí Lâm và Thẩm Biệt, Thẩm Biệt vốn đang nghĩ chủ đề này có thể khiến Phí Lâm cảm thấy khó xử, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Phí Lâm đã tự mình trả lời: “Tôi không có bạn gái nữa rồi.”

Lời này vừa thốt ra, bốn phía câm lặng, mọi người không ngờ…

Thật ra Phí Lâm cũng ngẩn người ra một chút. Nếu không có ai nhắc đến, anh dường như đã quên mất chuyện này, Phó Mẫn à… cái tên này nghe như chuyện từ kiếp trước rồi. Anh dùng tay phải vuốt qua vết sẹo trên hổ khẩu tay trái, dưới đủ loại miếng dán thẩm mỹ do Triệu Lâm Chung ép buộc, vết sẹo này vẫn còn lại những đường vân nhạt.

Hình như lúc đó cô ấy là vì chuyện này mà đòi chia tay thì phải, mình không cho cô ấy nhìn vết thương.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, bởi vì Triệu Lâm Chung luôn nói rằng mình đã làm lỡ dở người ta. Phí Lâm bây giờ hồi tưởng lại cái tên này chỉ còn lại chút áy náy mà chính anh cũng không hiểu được.

Thẩm Biệt chú ý thấy người bên cạnh đang thất thần, trong lòng sinh ra một chút nhói đau mơ hồ.

Cậu đang nghĩ về cô ấy sao? Bàn tay dưới bàn siết thành nắm đấm.

“Ôi chao, chủ nhiệm bị tổn thương rồi, anh đẹp trai thế này, bye bye thì bye bye, người tiếp theo sẽ tốt hơn thôi!”

“Đúng đó đúng đó, khoa chúng ta còn có nhiều em gái đáng yêu thế này!”

Phí Lâm bị những lời trêu chọc này làm cho giật mình, khi phản ứng lại thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, thế là chuyển hướng sang Thẩm Biệt: “Hỏi anh kìa? Bạn gái đâu?”

Mọi người dồn hết ánh mắt vào Thẩm Biệt, nhất thời còn yên tĩnh hơn lúc nãy, giống như mọi người đều đang nín thở chờ hắn trả lời.

Thẩm Biệt trầm giọng: “Tôi không có bạn gái.”

Phí Lâm lập tức tiếp lời: “Vậy vợ thì sao?”

“Cậu…cậu cái người này…” Thẩm Biệt cảm thấy một ngụm trọc khí nghẹn ở cổ họng, như có kiến bò qua tim, chua xót tê buốt. Cậu ta không để ý, một chút cũng không để ý, cậu ta thế mà không để ý!

Thẩm Biệt nghẹn nửa ngày, tắt ngúm như lửa tàn thốt ra hai chữ: “Độc thân!”

“Ôi mẹ ơi, giáo sư Thẩm độc thân! Chị em ơi! Chị em ơi!” Cô y tá hỏi chuyện đầu tiên run rẩy đưa hai tay vào lòng hai người bên cạnh.

“Có phải giáo sư Thẩm yêu cầu cao quá không, sao đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có bạn gái vậy?”

“Đúng đó đúng đó, giáo sư Thẩm vừa đẹp trai vừa kiếm tiền giỏi, chắc là có nhiều cô gái thích lắm nhỉ!”

“Giáo sư Thẩm có người mình thích không ạ?”

Thẩm Biệt dựa vào lưng ghế, tư thế này làm bộ vest hơi căng, hắn dứt khoát một tay cởi nút thắt lưng, sơ mi lộ ra dấu vết của cơ bắp. Đèn treo trên đầu chiếu xuống sáng rực, phản chiếu nửa khuôn mặt trầm tĩnh như sương.

Mọi người trong khoa mời rượu, hắn tượng trưng nhấp vài ngụm, Thẩm Biệt cứ uống rượu là lên mặt. Lúc này khóe mắt đã ửng đỏ, kết hợp với đôi môi mím chặt lại khiến người ta không dám lên tiếng một cách khó hiểu.

Mọi người thấy lâu rồi mà không có ai trả lời, sắc mặt của Thẩm Biệt cũng không được tốt lắm, đều nghi ngờ có phải mình đã dẫm phải mìn rồi không.

Phí Lâm cũng đã uống không ít, trong mắt ngấn nước, mơ mơ màng màng ghé sát vào tai Thẩm Biệt: “Anh Thẩm, tôi quả nhiên không nhìn lầm anh, quả vương một đường tiến sĩ, anh xứng đáng.”

“Nào.” Phí Lâm một tay đặt lên ghế sau lưng Thẩm Biệt, một tay nâng ly rượu thủy tinh nhỏ, “Kính, kính…ờ, thôi, kính Vesalius trước đi, không có giải phẫu học thì không có y học hiện đại.”

“Cậu say rồi à?” Thẩm Biệt rất không đành lòng nhìn đứa trẻ mà hắn yêu thương bằng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng, hắn không có cách nào từ chối Phí Lâm nên vẫn nâng ly rượu, khẽ chạm vào miệng ly của Phí Lâm, “Uống ít thôi.”

“Không có.” Phí Lâm cười lên mắt ánh nước, cong như vầng trăng khuyết, “Tôi rất vui vì anh giống tôi, cống hiến cả đời cho sự nghiệp y học.”

Ánh mắt Thẩm Biệt nhìn Phí Lâm phức tạp rối rắm.

Uống cạn ly này, hắn mới phát ra một giọng nói không lớn và trầm đục trong tiếng hô hào đang dần nhỏ lại: “Người ấy sẽ không thích tôi.”

Phí Lâm nhướng mày, chân khẽ chạm vào Thẩm Biệt dưới bàn: “Có chuyện à, Thẩm ca.”

“Má ơi? Còn có người mà giáo sư Thẩm theo đuổi không được sao?”

“Suỵt! Giáo sư Thẩm nói là sẽ không, căn bản là chưa từng theo đuổi đúng không.”

“Wow, tôi tò mò rồi, giáo sư có thể nói xem người đó là người như thế nào không?”

Thẩm Biệt lại im lặng hồi lâu, xung quanh nổi lên những tiếng trò chuyện ồn ào.

Phí Lâm uống rượu không đỏ mặt, trước đây thường bị Phó Tường bắt đi chắn rượu, anh tuy thích uống rượu nhưng lại không thích bị người ta ép uống nên khi nào “say” hoàn toàn là do anh muốn khi nào thôi.

Uống cạn hết cốc bia đến cốc rượu trắng, mặt anh cũng chỉ hồng lên một chút, ánh mắt ướt át dưới ánh đèn cam dụ hoặc: “Đưa tai đây, kể cho nghe nào.”

Vừa nói, Phí Lâm đã ghé tai mình sát vào tai Thẩm Biệt.

Đầu đinh không có chút gì che chắn mập mờ, hình dáng của toàn bộ hộp sọ đều rõ ràng, đôi tai xinh đẹp cũng hoàn toàn lộ ra, người này mặt không đỏ, tai thì lại đỏ như ngọc huyết.

Nội tâm Thẩm Biệt giằng co, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, sờ lên gáy Phí Lâm, cảm giác mềm mại như lông tơ mang theo nhiệt độ ấm áp, hắn hơi dùng sức kéo về phía mình, ghé sát vào vành tai, dùng giọng nói chỉ mình Phí Lâm nghe được: “Người ấy là một tên ngốc thông minh.”

Phí Lâm chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên dữ dội, từ tai bốc cháy, màng nhĩ run rẩy, lửa bùng lên dữ dội, nóng rực đốt trái tim thành tro.

Ngốc, ngốc, ngốc…

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Anh bật dậy ôm tai mình, làm cho mọi người có mặt giật mình.

“Chủ nhiệm sao vậy?”

“Ê, không nhìn ra chủ nhiệm và giáo sư có quan hệ tốt như vậy.”

“Chậc chậc, nói thì thầm, còn ghé vào tai nhau nói.”

“Còn muốn moi chuyện bát quái thế mà lại chỉ nói với một mình chủ nhiệm, Y tá trưởng à, lát nữa chị đi thăm dò chủ nhiệm xem sao.”

“Biến đi, không lo làm việc chính.”

Phí Lâm làm như không nghe thấy những âm thanh đó, ngây ra di chuyển tay về phía tim, đến rồi, lại bắt đầu nhịp tim nhanh. Anh ngơ ngác cúi đầu quay sang Thẩm Biệt, hai lần đều có người này.

Không phải là nguyên nhân bệnh lý, mà là vì Thẩm Biệt.

Trong lòng Thẩm Biệt cũng giật mình, đang tự kiểm điểm hành động của mình có phải là quá đáng hay không thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Tề Côn gọi điện đến.

Thẩm Biệt bắt máy: “Có chuyện gì?”

Tề Côn sốt sắng: “Giáo sư, bây giờ anh có thể về khoa không, ca phẫu thuật sỏi của bệnh nhân số 3 sau khi rút ống ra có vấn đề rồi, tôi sợ quá.”

Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, một vài ký ức lo lắng bất an trào lên, Thẩm Biệt gần như ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Phí Lâm chạm mắt với đôi mắt kia, lập tức hiểu ý, làm khẩu hình với anh ta: “Khoa có chuyện?”

Thẩm Biệt gật đầu, cúp điện thoại, nắm lấy tay Phí Lâm: “Khoa có bệnh nhân có chút tình huống, tôi và chủ nhiệm về trước. Mọi người cứ tiếp tục ăn. Đã thanh toán rồi, lát nữa Tiểu Hồ dẫn mọi người đi KTV nhé.”

Bình Luận (0)
Comment