Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 38

Chuyện tốt như vậy, Phí Lâm đương nhiên sẽ không từ chối.

Bể tắm nước nóng sâu một mét hai, hơi nước nghi ngút, ở bên ngoài cửa sổ trượt của phòng khách là một không gian bán lộ thiên.

Phí Lâm và Thẩm Biệt ngồi cạnh nhau ở trong vừa vặn lộ ra phần xương quai xanh trở lên. Cả hai người đều đang trong trạng thái thư giãn cơ thể và căng thẳng tinh thần, hơi nước làm cho người nóng bừng lên.

Phí Lâm thăm dò nhìn trộm Thẩm Biệt.

Lần trước trong phòng thay đồ bị đập đến hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp chiêm ngưỡng thân hình của giáo sư, hắn đã thay quần áo xong rồi.

Bây giờ giáo sư là một mỹ nhân đang tắm sống sờ sờ.

Giáo sư có phần cường tráng hơn chủ nhiệm khoa một chút, hắn nhắm mắt tựa vào thành bể, từ cằm đến yết hầu, rồi đến xương ức chìm trong nước tạo thành một đường cong vô cùng gợi cảm.

Những giọt mồ hôi và hơi nước ngưng tụ thành giọt trượt xuống từ cổ.

Phí Lâm nhìn đến khô cả miệng, vô thức ánh mắt bắt đầu lơ đãng lướt trên người Thẩm Biệt, hồn vía đều bay sạch.

Bây giờ anh đã nhận ra một đạo lý, dù có thể ở gần Thẩm Biệt như vậy nhưng tất cả những tiếp xúc chỉ được nhìn mà không được chạm đều là tra tấn, là chịu khổ!

Nếu anh phạm pháp, nên để pháp luật trừng trị anh, chứ không phải là Thẩm Biệt.

Thẩm Biệt đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Phí Lâm, mà tay của Phí Lâm đã vô thức vươn đến vị trí rất gần cổ họng của Thẩm Biệt.

Phí Lâm hoàn hồn, muốn rụt tay về nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Biệt nắm lấy.

Bàn tay nóng hổi, ướt át, mềm mại dày dặn bao bọc lấy những ngón tay thon dài cứng rắn, hơi dùng sức một chút, gân tay trên mu bàn tay nổi lên.

Sự hấp dẫn là gì? Là sự khác biệt và nhấp nhô.

Phí Lâm nắm chặt tay thành quyền, kìm nén sự thôi thúc muốn li.ếm ngón tay của Thẩm Biệt.

Giọng Thẩm Biệt khàn khàn: “Em làm gì vậy?”

Phí Lâm: “…”

Phí Lâm không nói gì, Thẩm Biệt chờ anh.

Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, lưu huỳnh giữa ngọn núi lửa mãnh liệt và dòng nước mềm mại nhất, rèn ra một khí chất đàn ông, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt có một sự say đắm bí ẩn mà kí.ch th.ích.

Phí Lâm: “Anh Thẩm.”

Thẩm Biệt: “Ừ?”

Đầu lưỡi Phí Lâm chua xót, trong sự kìm chế và nhẫn nại tột độ, cuối cùng anh lựa chọn phóng túng, anh cố gắng mặt không đổi sắc, nói: “Chuyện ở khoa, anh đã lo lắng rất nhiều, em rất cảm ơn anh.”

Thẩm Biệt nghe mà không hiểu mô tê gì, thầm nghĩ Phí Lâm không phải là một người nhanh mồm nhanh miệng đến mức nói cảm ơn người khác, cái này? Chẳng lẽ đây chính là thích của cậu ấy?

Thẩm Biệt kìm nén sự thất vọng, nói: “Là chuyện trong phận sự của anh.”

“Không không không,” Phí Lâm vội vàng phủ nhận, “Em cũng đã gặp những giáo sư khách mời khác, không ai như anh cả.”

Thẩm Biệt buông tay Phí Lâm ra: “Ồ, không có gì.”

Phí Lâm: “Em muốn nói, em không có gì báo đáp, nhưng với tư cách là bác sĩ, em có thể giúp anh kiểm tra tuyến giáp.”

Thẩm Biệt: “???”

Thẩm Biệt nghi hoặc nhíu mày, do dự nói: “Anh mỗi năm đều có kiểm tra sức khỏe…”

“Mấy tháng này có nhiều chuyện như vậy, tức giận nhiều thêm một chút là mọc ra khối u ngay.” Phí Lâm hai mắt đầy thành thật.

Thẩm Biệt vẫn rất khó hiểu, thấy Phí Lâm kiên trì như vậy, liền thả lỏng: “Ồ… Vậy em kiểm tra đi.”

Khám tuyến giáp có hai cách, một là đối mặt, một là bác sĩ ở phía sau bệnh nhân.

Đầu tiên gạt khí quản sang một bên, sau đó tỉ mỉ sờ vào tuyến giáp, để bệnh nhân nuốt, cảm nhận xem có vật gì di chuyển theo động tác nuốt không.

Thẩm Biệt ngồi thẳng dậy nhướn mày với Phí Lâm, ánh mắt đó là đang hỏi anh kiểm tra như thế nào, Phí Lâm do dự một lúc, giữ vai Thẩm Biệt, giúp hắn xoay người ra ngoài.

Cơ lưng của Thẩm Biệt cũng đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, giống như những người làm phẫu thuật nội soi nhiều, cơ dưới cánh tay thường săn chắc và mạnh mẽ, Thẩm Biệt thì gần như không có chút mỡ thừa nào.

Trong giây lát Phí Lâm rất hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên nói ngâm trong nước lâu quá không tốt cho phổi, để em làm cho anh một cái rung thanh cảm giác.

Ồ không, nên nói dù sao cũng rất nhàm chán, chúng ta kiểm tra sức khỏe toàn diện đi, kiểm tra xong mất hai tiếng.

Anh muốn sờ Thẩm Biệt từ đầu đến chân, từng tấc da thịt, từng tấc một.

Một lúc lâu không có động tĩnh, Thẩm Biệt quay đầu lại nhìn, Phí Lâm vội vàng bẻ đầu hắn quay đi, nói: “Bắt đầu đây bắt đầu đây.”

Tuyến giáp khám như thế nào ấy nhỉ? Lúng túng quá quên mất rồi. Kiểm tra y học quá nhiều, ngoài những cái thường dùng và những cái liên quan đến bệnh ở khoa mình, những cái khác lâu không dùng thì sẽ quên.

Phí Lâm chụm bốn ngón tay lại, trượt từ hai bên cổ Thẩm Biệt ra phía trước, nước suối khoáng nóng chứa lưu huỳnh khiến da trở nên trơn trượt, những đầu ngón tay giàu dây thần kinh trở nên nhạy cảm và sắc bén.

Làn da mịn màng, mô liên kết mềm mại, mạch máu căng phồng… đầu ngón tay lướt qua cơ cổ, đến hai bên khí quản.

Phí Lâm cảm thấy trong lồng ng.ực mình có một ngọn lửa đang bùng cháy, cổ họng khô đến lạ, thần trí hỗn độn, ngón tay cái không kìm được mà vu.ốt ve sau gáy Thẩm Biệt.

Ngón tay vuốt qua đốt sống cổ, đám rối thần kinh cổ lan ra từ đó, mỗi một lần chạm đều mờ ảo mà k.ích th.ích.

Thẩm Biệt bị Phí Lâm sờ đến phát điên, từ sau gáy bắt đầu, cảm giác như có điện chạy lên đỉnh đầu, nóng đến mức muốn hét lên.

Thẩm Biệt nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội và dồn dập của mình, từng tiếng, muốn xông ra khỏi cổ họng.

Máu toàn thân đều bốc cháy.

Thẩm Biệt thả lỏng môi dưới, môi đã bị cắn ra những vết hằn sâu.

Hắn muốn duy trì lòng tự trọng của Phí Lâm với tư cách là một bác sĩ, nhưng lại thực sự bị dày vò đến chết đi sống lại, vì vậy đành phải cẩn thận nhắc nhở: “Tuyến giáp ở phía trước.”

Phí Lâm đã nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác, môi cũng li.ếm đi li.ếm lại hết lần này đến lần khác vẫn cứ khô, khô đến phát hoảng.

Anh lộn xộn giải thích: “Em sờ xem độ cong si.nh lý của đốt sống cổ của anh có còn không, bây giờ sẽ sờ tuyến giáp.”

Cảm giác đó quá khó để diễn tả. Rõ ràng chạm vào người mà mình ngày nhớ đêm mong lẽ ra phải như người khát nước gặp được cam lộ, chỉ việc hút lấy. Nhưng thực tế là một chút nước đó lại đổ vào sa mạc, sa mạc vẫn cứ khô khốc gió cát mịt mù.

Không đủ, một chút cũng không đủ! Phí Lâm tức giận nghĩ, dù sao mình cũng là một tên thô lỗ có đạo đức không cao.

Làm đi, làm đi! Nếu hai người họ trở mặt, khoa ngoại tiết niệu không làm thì thôi vậy.

Khoa có thể đổi, nhưng… Thẩm Biệt có ghét mình không?

Anh không muốn Thẩm Biệt ghét mình, hễ có giả thiết như vậy, Phí Lâm cảm thấy trong lòng một trận đau nhói dày đặc.

Trong một mớ hỗn độn, bàn tay Phí Lâm thô bạo ấn lên yết hầu của Thẩm Biệt. Sụn giáp, cơ ức móng, sụn khí quản hình vòng…

Chiếc cổ thon dài trắng ngần, một nửa rơi vào lòng bàn tay của Phí Lâm.

Thẩm Biệt không thể nhẫn nhịn được nữa liền hất tay Phí Lâm ra, bơi về phía xa hơn, kéo giãn khoảng cách rồi mới quay lại, nhíu mày nói bằng giọng khàn khàn: “Không biết khám thì đừng có khám.”

Da Thẩm Biệt trắng, từ cổ xuống còn trắng hơn, bây giờ thoát khỏi ma trảo của Phí Lâm lại để lại những dấu vết ẩn hiện màu máu nhàn nhạt.

“Xin lỗi.” Phí Lâm tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng xin lỗi.

Thẩm Biệt khoát tay, thần sắc không tốt tựa vào thành bể ở đối diện, nhắm mắt dưỡng thần.

Dưới làn nước nóng, cả hai người đều đã khô khốc từ lâu.

Phí Lâm thần trí trở lại, tự giác thu mình vào góc đối diện ngồi im.

Hai người cứ như vậy giữ khoảng cách xa nhất mà ngồi xổm.

Khô quá!

Phải làm sao đây!

Xin lỗi, giáo sư, em lại sắp xin lỗi anh nữa rồi!

Phí Lâm liếc nhìn Thẩm Biệt đang dựa vào phía ngoài, sau đó đột ngột đứng lên, kéo theo những đợt sóng nước, nhanh chóng giật lấy khăn tắm trên bờ khoác lên người, chạy vào phòng vệ sinh.

Thẩm Biệt bị anh làm cho giật mình, hơi sững sờ.

Trước lần bắn kia, đối với Phí Lâm tình yêu và d.ục vọ.ng là tách biệt, yêu và dục cũng nhạt nhẽo.

Mấy người Hồ Tuấn Hạo ở khoa bàn luận về bộ phim mới chiếu gần đây, trong đó nói như thế nào?

——D.ục vọ.ng sau khi hoàn thành nhiệm vụ sinh sản đều là một loại bệnh tật.

Phí Lâm không cho rằng đây là bệnh tật, nhưng không quá cần thiết. Thời gian hình thành của tinh trùng là 24 đến 48 tiếng, chu kỳ bắn hợp lý của nam giới trưởng thành là 3 đến 5 ngày.

Anh vì sức khỏe, duy trì hoạt động nhàm chán 5 ngày một lần, thường là khi xem video phẫu thuật.

Thẩm Biệt, gã đàn ông chết tiệt này đã làm đảo lộn nhịp si.nh lý của anh.

——Giữa bọn họ không có nhiệm vụ sinh sản.

Anh vì yêu mà có dục.

Sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên, gió từ chân trời rộng lớn kéo đến, cuốn qua đồi núi và khe rãnh.

Trong trải nghiệm nghèo nàn về yêu và dục của Phí Lâm, Thẩm Biệt giống như một đóa hồng mà chính Phí Lâm cũng không hiểu, đột nhiên xuất hiện.

Hắn mang theo sự cám dỗ và nguy hiểm, khiến người ta nghiện, khiến người ta sa đọa.

Phí Lâm ngẩng đầu gầm nhẹ, gió động kinh phan, dư âm kéo dài.

Phí Lâm bỗng dưng nhớ đến một bài thơ.

Trước đây ở khoa ngoại thần kinh bệnh viện trực thuộc số 1 có một bác sĩ trẻ yêu đương với Chung Thiền, một hôm anh thấy tấm thiệp mà bác sĩ trẻ viết cho Chung Thiền——

Anh là người tuyệt vọng, là lời nói không có tiếng vọng.

Mất tất cả, lại có tất cả.

Sợi dây cuối cùng, hy vọng cuối cùng của anh cất tiếng hát cho em.

Trên mảnh đất cằn cỗi này của anh, em là đóa hồng cuối cùng.

——Neruda “Đóa hồng cuối cùng”

Lúc đó anh cảm thấy bác sĩ trẻ thật sến súa, sư muội sao lại thích những chàng trai như vậy.

Bây giờ anh hình như đã hiểu.

Thẩm Biệt, đóa hồng của tôi.

Phí Lâm cúi đầu xuống, mắt ướt át.

Yêu không hề có lý lẽ.

Anh nghiên cứu cấu trúc tinh vi nhất của cơ thể người, nhưng cũng không thể trả lời được vì sao mình lại thích Thẩm Biệt.

Nếu nói là vì Thẩm Biệt giúp anh quản lý hành chính, dẫn anh làm phẫu thuật, cùng anh cấp cứu bệnh nhân, cùng anh thảo luận những ca bệnh khó, vậy thì quá hời hợt rồi. Vì anh thích không phải là những chuyện này, những chuyện này cũng đâu chỉ có thể làm với Thẩm Biệt.

Nếu nói là vì Thẩm Biệt chuyên môn vững chắc, năng lực nghiệp vụ hơn người, thì cái vòng y học nơi những người chăm chỉ tụ tập, người ưu tú hơn Thẩm Biệt nhiều vô kể.

Nếu nói là vì Thẩm Biệt khiêm tốn lễ độ, ôn hòa lương thiện, quan tâm bệnh nhân, vậy thì anh cũng chưa chắc thích những phẩm chất này.

Thẩm Biệt không thể thay thế.

Yêu chính là không có lý lẽ như vậy.

Người sau khi tắm xong não bộ sẽ bị thiếu máu trong một thời gian ngắn, đầu óc người ta sẽ choáng váng.

Phí Lâm đi ra phát hiện Thẩm Biệt đã nằm trên giường rồi, quay lưng về phía anh, đắp chăn.

Xin lỗi!

Phí Lâm thầm gào thét trong lòng! Chỉ thiếu điều cúi gập người chín mươi độ nữa thôi, như vậy thì rất nhập gia tùy tục.

Tắt đèn, ngủ.

Thẩm Biệt oán niệm rất nặng, vì những ngày ra ngoài với Phí Lâm hắn không có ngày nào được nghỉ ngơi tử tế.

Ngày hôm sau về Sapporo, chuyện đầu tiên khi về đến nơi là ngủ bù. Phí Lâm còn muốn đi chơi ở gần đó, Thẩm Biệt đã không muốn để ý đến cái tên tội đồ này nữa rồi.

Thẩm Biệt mở chia sẻ vị trí thời gian thực trên WeChat cho hai người, đưa cho Phí Lâm một xấp tiền giấy, đẩy người ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa.

Thật sự ghen tị với những người trong lòng không có gì chất chứa, Phí Lâm nói đúng, giấu giếm thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng hắn cũng không giấu giếm gì nữa rồi.

Sao hắn lại thích một người ngốc nghếch như vậy chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác rung thanh là nắm tay sờ ngực sờ lưng, độ cong si.nh lý của cột sống là đốt sống cổ và đốt sống thắt lưng mỗi nơi đều có một độ cong, bây giờ người ta gần như đều thẳng hết rồi.

Bộ phim đó là “Ban biên tập khám phá vũ trụ”

Vì không làm gì vẫn bị khóa, nên ở đây chú thích một vài lời ám chỉ huyền học, khi nào không sửa được thì dùng, cũng để chuẩn bị cho cuốn tiếp theo.

Càn: cao, lớn, cứng, không ngừng động; Cấn: sừng sững như núi; Khảm: cái kia; Đoài: lưỡi. (Muốn biết thêm thì xem loại tượng quẻ)

Tiện thể xin đặt trước cho cuốn tiếp theo “Một người bạn đạo sĩ của tôi”, đại khái là một đạo sĩ thích trêu chọc số phận của người khác đã buông bỏ tình tiết thích giúp người, và một tổng tài não yêu đương đang rất cần giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment