Ma Linh cung, ngàn vạn năm qua không hề thay đổi chỉ là xa hoa và tĩnh lặng. Trên thảm bày đầy những đồ án diễm lệ, hương mạn đà la huyền ảo tùy ý tràn ngập, dễ dàng chế thần trí người ta không rõ, như là các đời chủ nhân nơi này đã tận lực muốn giữ lại chút hơi thở cuối cùng của phàm giới.
Một thân ảnh nhỏ gầy linh hoạt từ ngoài cửa lặng yên tiến vào, tố y thiếu niên cởi mạo duy, cung túc quỳ xuống trước màn tua. Song chờ đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy trong màn truyền ra thanh âm lạnh lùng kia.
Thiếu niên hơi bối rối đứng dậy, một phen xốc màn gấm lên, vừa nhìn vào trong lại không khỏi thấp giọng kinh hô ra tiếng.
Sau màn, một lão giả râu tóc bạc phơ đang suy yếu nằm trên sạp, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, cho dù là người quen thân cũng khó nhận ra.
“Trưởng, Trưởng lão?” Thiếu niên kêu lên không xác định, nhưng lão giả vẫn nhắm chặt hai mắt, biểu tình khi thì thống khổ, khi thì vui mừng, khi lại ưu thương, thiếu niên trong bụng hiếu kỳ: Trưởng lão, đang nằm mơ sao? Không biết Trưởng lão lại mơ thấy gì đây?…
…
“Giản, thật sự… sắp không xong rồi… Đáp ứng ta, chàng phải tiếp tục sống tốt, được chứ?” Máu đông lại bên khóe miệng nàng, ngũ quan thanh tú tuy rằng tái nhợt, lại gượng ra một nụ cười, trên tuyết y lốm đốm từng điểm màu đỏ, nhìn mà đau lòng, “Giản…” Cánh tay run rẩy cuối cùng dừng giữa không trung, cách khuôn mặt người yêu, gang tấc, chân trời…
“Ta xin thề, vĩnh viễn hiệu trung với Thánh Quân bệ hạ.” Người chẳng còn lại gì trên thế giới hoang lương quỳ trước trường giai dưới ngai vàng, sâu bên trong sắc mặt bình thản là tang thương ẩn tàng, hết thảy đều đã không còn tồn tại, nhưng vẫn phải tiếp tục sống tốt, bởi vì, đã đáp ứng…
“Đúng vậy, ta muốn rời khỏi ngươi! Ta không muốn nán lại Ảo cảnh thiên này nữa! Mọi người đều cho là ta tập trung muôn vàn sủng ái vào một thân, kỳ thật ngàn năm qua ngoại trừ tra tấn và thương tổn thì ngươi còn cho ta cái gì?!” Thiếu niên mỹ mạo tuyệt thế bi ai tuyệt quyết mà kể ra, vẻ đẹp của y, có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vẻ đẹp của y, đủ để kinh thiên động địa, vẻ đẹp của y, là không thể cầm tù trong lồng! Tận mắt nhìn thấy y, tuyệt đối chấn động hơn bất cứ lời đồn nào! Cũng rõ hơn tình cảm yểu mệnh kia…
“Nếu ngươi làm theo ý ta, ta sẽ dùng nguyên châu của già lâu la để người trong lòng ngươi niết bàn phục sinh một lần. Thế nào? Tuy rằng không phải mệnh cách già lâu la, cô ta chỉ có cơ hội tái sinh một lần này, nhưng ngươi hẳn cũng có thể vừa lòng thỏa ý rồi chứ!” Gặp phải hấp dẫn vô lực cự tuyệt nhất trong đời, y là người có nhược điểm, lại bị lợi dụng mà cam tâm tình nguyện! Người nói những lời này, khi đó mái tóc xanh còn chưa hóa thành bạc trắng, nhưng y với tóc đen mâu bích đã tản ra hận ý khiến người ta lạnh tim, từ yêu thành hận, tất nhiên là lực lượng không thể quay đầu nhất thế gian…
“Ngươi muốn rời khỏi trẫm?! Trẫm không cho phép! Tuyệt không cho phép!!… Thà rằng hủy diệt ngươi, cũng không để ngươi rời đi!” Ai có thể tin đây? Người không ai bì nổi như y cũng sẽ có lúc yếu ớt, đứng trước tình yêu, quả thật không ai có thể không gì không làm được. Người thống trị cao nhất của Ma giới, có thâm tình không gì sánh bằng, lại chẳng biết phải biểu đạt thế nào, kết quả là thương tổn đến người yêu quý, đồng thời cũng chặt đứt đường lui của chính mình…
“Cư nhiên làm như vậy?! Có phải ngươi điên rồi!” Hồng y mỹ nhân xinh đẹp chói mắt như ánh ban mai lớn tiếng chất vấn, ánh mắt nàng như hai viên bảo thạch, chiếu sáng bóng đêm mê võng, hiện giờ sau rất nhiều năm, y vẫn không thể tưởng tượng ra, nàng lúc ấy là tâm tính dũng nghị vô hối thế nào, đúng vậy, nhớ tới nàng, trong lòng kẻ ích kỷ là mình luôn không dưng dâng lên nỗi hổ thẹn…
“A! Đại thúc, ông là ai? Ta đang ở đâu? Ta dường như, những chuyện ngày trước… chẳng nhớ được gì cả!” Cánh tay như ngó sen giơ lên, nàng dùng bàn tay nhỏ xíu trắng nõn dụi mắt, mang theo vẻ hoang mang sau khi vừa trùng sinh tỉnh dậy.
“Con là nữ nhi của ta, ta là… phụ thân con.” Hình ảnh hỗn loạn cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như trái táo, y nghẹn ngào, “Liên, Liên… ta là, là…” Nước mắt trào ra từ dưới hàng mi trắng như tuyết của lão giả.
Nếu những chuyện đó có thể trở lại một lần nữa, ta sẽ thế nào? Đúng vậy, ta vẫn sẽ làm như thế, bởi vì, nàng là lựa chọn vĩnh viễn dứt khoát trong sinh mệnh của ta…
“Trưởng lão, ông rốt cuộc làm sao vậy?” Nước mắt của thiếu niên lại không ngừng được đảo quanh hốc mắt, mặc dù Trưởng lão vẫn rất nghiêm khắc với y, nhưng trong lòng thiếu niên đã mất đi tất cả thân nhân này, tình cảm đối với vị Trưởng lão nhìn y lớn dần chắc chắn vẫn không hề bình thường.
Thật lâu sau, mi mắt lão giả mới chầm chậm mở ra, ánh mắt rời rạc phút chốc lại một lần nữa phóng ra vẻ sắc bén, thậm chí còn hơn cả lúc trước. “Trúc Giản, ngươi về rồi.” Linh Vu nhè nhẹ gật đầu với thiếu niên, “Sự tình làm xong rồi chứ?”
“Làm xong rồi, Thiên phi không làm khó ta, bà ấy trực tiếp đưa đồ cho ta, không nói gì nhiều.” Trúc Giản dè dặt trả lời, “Trưởng lão muốn xem ngay bây giờ sao?”
“Không, ngươi trực tiếp giao cho Phi Thiên bệ hạ đi.” Linh Vu khoát tay, gượng nhổm dậy, dừng một chút, ông nhìn Trúc Giản, “Ngươi đang run? Ngươi không cần sợ hãi, ngươi chỉ cần ghi nhớ trước mặt Phi Thiên bệ hạ, mọi việc tuyệt không thể chuyên quyền. Ta sắp không xong rồi, sống đã ngàn năm, cũng thật sự đủ rồi… Về sau ngươi chính là Linh Vu trưởng lão, Ma giới có rất nhiều bí mật mà nếu đụng chạm sẽ bị cắn nuốt vô tình, phải tự mình giải quyết cho tốt.”
Nói đến thì đây là lần duy nhất ông nói với Trúc Giản nhiều nhất trong vài chục năm qua, kể từ khi nhà Trúc Giản gặp phải biến cố, được ông cứu về Ma giới, tuy rằng ngữ khí lãnh đạm trước sau như một, nhưng rõ ràng lộ ra sự quan tâm sâu sắc, “Trưởng lão…” Thiếu niên rưng rưng khóc thầm, “Ngài còn tinh thần mà! Ngài sẽ khỏe mạnh sống tiếp! Ta không cần làm Trưởng lão, ta chỉ cần Trưởng lão đừng rời khỏi ta! Đừng mà…”
Trong mắt Linh Vu rốt cuộc lần đầu tiên có thêm một vẻ khác ngoài lạnh lùng và sắc bén, cơ hồ có thể nói là từ ái, ông giống như khi xuất hiện trước mặt Trúc Giản lần đầu, tay khe khẽ run rẩy mà xoa trán Trúc Giản, nói: “Hài tử ngốc, tinh thần của ta bây giờ chắc là hồi quang phản chiếu thôi! Trước kia ta quá nghiêm khắc với ngươi, kỳ thật cũng bởi vì biết thời gian của mình không còn nhiều, hơn nữa… phải ở Ma giới làm một Linh Vu trưởng lão xứng chức, tiếp tục sinh tồn thật tốt, ngươi có rất nhiều thứ nhất thiết phải nắm chắc thời điểm nắm giữ.”
Lời nói của ông bị một cơn ho khan dồn dập cắt ngang, Trúc Giản vội vàng đỡ vai ông, xoa ngực giúp ông thuận khí. Linh Vu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trúc Giản, nở nụ cười yếu ớt mà ôn hòa.
“Phải tiếp tục sống tốt, câu này từng có người nói với ta, hôm nay ta cũng nói với ngươi như vậy.” Ánh mắt Linh Vu chuyển hướng về phương xa, “Người kia, gọi ta là ‘Giản’.”
Trúc Giản trợn tròn hai mắt, bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt Linh Vu dần phủ lên một lớp sương mù, “Một buổi hoàng hôn của ngàn năm trước, nàng đã ngủ trong lòng ta… Chúng ta đi đến một bước ấy, không dễ dàng biết bao! Kết quả là, lại…”
Quận chúa mỹ lệ yêu thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa ven sông, giữa dư huy của ánh tà dương, thiếu niên kia đi về phía nàng hệt như một vị thần giáng xuống phàm thế, quận chúa hạ quyết tâm nói với y, không phải chàng thì không gả, lại bị mọi người trong nhà ngăn cản. Xuất thân tạm thời không nói, khiến vương tộc cao ngạo khó có thể tiếp nhận nhất chính là thiếu niên này có đôi mắt không giống người thường, luôn thấy được vài thứ kỳ quái quỷ dị.
Có một ngày y nói cho quận chúa hay, y thấy đình viện nhà nàng bị thứ ánh sáng đỏ như máu bao phủ, vốn có lòng tốt muốn nhắc nhở họ, chẳng ngờ lại khiến vị thân vương cao quý phụ thân nàng giận tím mặt.
Thân vương phái giáp sĩ đi truy sát y, ngay tại bờ sông lúc trước thiếu niên và quận chúa gặp nhau, quận chúa bất chấp tất cả mà bổ đến, thay y chặn một kiếm trí mạng kia…
“Giản, thật sự… sắp không xong rồi… Đáp ứng ta, chàng phải tiếp tục sống tốt, được không?” Máu đông lại bên khóe miệng nàng, ngũ quan thanh tú tuy rằng tái nhợt, lại gượng ra một nụ cười, trên tuyết y lốm đốm từng điểm màu đỏ, nhìn mà đau lòng, “Giản…” Cánh tay run rẩy cuối cùng dừng giữa không trung, cách khuôn mặt người yêu, gang tấc, chân trời…
Mà thân vương gia sau đó không lâu vì nuôi giáp sĩ liền bị chính địch tố cáo là có ý đồ làm loạn, toàn gia tịch biên. Lúc đầu thất thân vương, người ta trông thấy một thiếu niên xa lạ vào vương phủ đã bị phá hủy dâng hương tế bái, thiếu niên nọ, có đôi mắt hiếm thấy, trong sáng mà đầy ưu thương.
“Liên, nó rất giống ta khi đó! Nàng nói thế nào?…” Linh Vu mỉm cười thì thào, nằm trong lòng Trúc Giản, chầm chậm nhắm mắt, “Ta đã nghe lời nàng, sống hơn ngàn năm rồi! Bây giờ, đến tìm nàng… chờ sốt ruột rồi sao? Liên…”
Giữa mùi mạn đà la nồng nồng, Trúc Giản ngơ ngẩn rơi nước mắt, nguyệt nha màu lam trên trán Linh Vu nhanh chóng ảm đạm biến mất, Trúc Giản theo bản năng sờ trán mình, lạnh lẽo, y biết, cái nguyệt nha cong cong tượng trưng cho pháp lực và địa vị của Ma giới Linh Vu hiện tại đã chuyển sang trán mình.
“Hài tử mắt sinh tinh khí? Thật hiếm thấy.” Nhớ tới thất hồn lạc phách khi lần đầu tiên gặp ông, ông phất tóc trên trán đứa bé lên, ánh mắt ông khiến Văn Trúc không khỏi nhớ đến phụ thân, “Ta có thể dạy ngươi pháp thuật, còn có thể chữa khỏi chân ngươi. Ta già rồi, về sau ngươi chính là Linh Vu của Ma giới vương triều, trực tiếp hiệu trung cho Thánh Quân bệ hạ.”
Liên, nàng nói nó có giống ta khi đó không?
“Ngươi đã không còn đệ đệ, Văn Cúc không còn quan hệ gì với ngươi nữa. Thân thể và linh hồn ngươi toàn bộ đều thuộc về Thánh Quân bệ hạ, Văn Trúc đã chết, từ nay ngươi gọi là Trúc Giản.”
“Trước kia ta quá nghiêm khắc với ngươi, kỳ thật cũng bởi vì biết thời gian của mình không còn nhiều, hơn nữa… phải ở Ma giới làm một Linh Vu trưởng lão xứng chức, tiếp tục sinh tồn thật tốt, ngươi có rất nhiều thứ nhất định phải nắm chắc thời điểm nắm giữ.”
“Ta nói không được. Ta sẽ không lặp lại lần nữa, ngươi không còn quan hệ gì với phàm giới nữa!… Nếu ngươi trực mê bất ngộ, Trúc Giản, ta cũng chỉ đành giết nó đi.”
“Phải tiếp tục sống tốt, câu này từng có người nói với ta, hôm nay ta cũng nói với ngươi như vậy, người kia, gọi ta là ‘Giản’.”
Trúc Giản loạng choạng ra khỏi Ma Linh cung, y chẳng biết phải chạy đi đâu, lần đầu tiên y phát hiện, hóa ra nơi này trống rỗng vắng vẻ, rộng đến đáng sợ như vậy.
“Giản.” Thanh âm nhu mì của một nữ hài tử bỗng nhiên vang lên phía sau, “Hóa ra ngươi ở đây.” Bàn tay nhỏ xíu nhẵn nhụi duỗi ra, kéo tay y.
Thiệp Nguyệt Liên, Trúc Giản hoảng hoảng hốt hốt mà nhìn nàng, trở về rồi sao? Y đột nhiên ý thức được, đây là người sẽ cùng mình vượt qua những năm tháng đằng đẵng trong Ma Linh cung cô tịch mai sau. Nhưng phải mở miệng với khuôn mặt tươi cười lung linh kia thế nào đây? Trưởng lão đã…
“Sao ngươi lại khóc?” Ngón tay nữ hài lướt qua khuôn mặt thiếu niên, sóng mắt nàng quang hoa lưu chuyển, “Ngươi không vui, đúng chứ?” Nàng cúi đầu, lấy từ hà bao bên hông ra một vật, để trong lòng bàn tay, “Ngươi xem đây là cái gì? Ngươi sẽ rất nhanh chóng có được hạnh phúc của mình lần nữa!”
Một viên châu cỡ bằng nắm tay trẻ con, nằm trong tay nàng, phát ra hào quang màu vàng lóa mắt.
Linh Vu chi nữ– Thiệp Nguyệt Liên – NgữTa tên Thiệp Nguyệt Liên, là con gái của Linh Vu Ma giới. Phụ thân ta trên trán có một cái nguyệt nha cong cong màu lam mỹ lệ, ông là người dự ngôn của Ma giới, trực tiếp hiệu trung cho Thánh Quân bệ hạ vĩ đại, địa vị sánh vai với tứ ám ngự tiền.
Ở Ma giới, lai lịch của người ta có hai loại, một loại là tình huống như ta đây, sinh ra ở Ma giới, lớn dần tại Ma giới, trong máu tự nhiên có chứa mệnh cách của ma. Hiện giờ, tuyệt đại đa số Ma tộc phổ thông đều là như thế, những người quen thuộc với ta nhất hẳn là Hồng Trần ngự tiền và Tử Mạch ngự tiền trong tứ ám ngự tiền, chúng ta đối với phàm giới đều biết rất ít, cũng rất hiếu kỳ.
Còn một loại thì vốn sinh ra ở phàm giới, hoặc là ngoại tộc có linh tính thiên phú, tự nguyện đi theo Thánh Quân bệ hạ, tiếp nhận mệnh cách ma Thánh Quân bệ hạ ban cho. Tính đến nay thì Ma giới vương triều thành lập đã được gần vạn năm, bởi vậy tình huống kiểu này, ngoại trừ một hệ Linh Vu, hiện tại chỉ có thể tìm kiếm trong Ma tộc cao nhất thọ mệnh tiếp cận vĩnh hằng, tỷ như Phi Thiên bệ hạ, Địa ngục thất quân chủ, người đến Ma giới muộn nhất lại nổi tiếng nhất mà hễ nghe tên thôi cũng đủ khiến người ta miên man bất định, Ảo cảnh chi chủ, Già Lâu La vương Khuynh Thành điện hạ.
Khuynh Thành… Cái tên đẹp thật!
Bắc phương hữu giai nhân, di thếnhi độc lập, nhất cốkhuynh nhân thành, tái cốkhuynh nhân quốc. Năng bất khuynh thành dữkhuynh quốc, giai nhân tái nan đắc.Còn nhớ ngày ấy khi ta mới nghe chuyện về Khuynh Thành điện hạ, tâm tình kích động và đáng tiếc đan xen. Kích động vì trên đời lại thật sự có người mỹ lệ đến cực hạn, có thể khiến Thánh Quân bệ hạ và Thần giới Thiên Đế đồng thời thương tâm! Người mỹ mạo nhất mà ta từng tận mắt gặp hẳn coi là Tử Mạch ngự tiền, thật sự không thể tưởng tượng được đẹp hơn Tử Mạch đại nhân sẽ là tuyệt thế phong hoa ra sao, huống chi bản thân Tử Mạch đại nhân lúc nói về Khuynh Thành điện hạ cũng đầy vẻ say mê. Mọi người đều nói y không hổ là mỹ nhân đệ nhất tam giới, trước đây chưa từng có ai so được với y, mà sau này cũng tuyệt đối không có nữa!
Nhưng đáng tiếc biết bao, ta sinh muộn hai mươi năm, không có duyên nhìn thấy phong thái của mỹ nhân đệ nhất tam giới một lần. Hai mươi năm trước khi ta ra đời, y đã xả thân ngăn trở giữa hai vị vương giả của Ma giới Thần giới đang phẫn nộ giao chiến trong trận Vân Tiêu quan, kết quả là bị bảo kiếm của Thánh Quân bệ hạ xuyên qua ngực, hồn bay phách tán, đến nay nghĩ tới vẫn phải chấn động tâm can.
Ta từng xuất phát từ tò mò mà quấn lấy phụ thân muốn ông nói một chút về chuyện của Khuynh Thành điện hạ, nhưng phụ thân trước nay vô cùng yêu thương ta, nhất quán ngàn y trăm thuận, lần đó lại buồn bã trầm mặc. Cho nên về Khuynh Thành điện hạ, ta cơ bản là nghe được từ chỗ Tử Mạch đại nhân.
Từ rất lâu trước kia ta đã biết, Tử Mạch đại nhân có một thói quen, đó là thích nhìn hoa cúc ngẩn người. Về sau nghe y nói, hoa cúc là loại hoa mà Khuynh Thành điện hạ thích nhất. Trên mỗi kiện y phục của Khuynh Thành điện hạ đều thêu hình hoa cúc, hoặc tiêu sái nở rộ, hoặc nhẹ nhàng thanh lịch. Từ giữa ống tay áo, giữa sợi tóc y cũng tản ra mùi hoa cúc mông lung dễ chịu, nghe mà quên hết thế tục.
Bạc vụnùng vân sầu vĩnh trú, thụy não tiêu kim thú. Giai tiết hựu trùng dương, ngọc chẩm sa trù, bán dạlương sơthấu. Đông ly bảtửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ. Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển Tây phong, nhân tỷhoàng hoa sấu.Có một lần, ta trông thấy Tử Mạch đại nhân ngồi giữa khóm cúc, hoa tươi um tùm che phủ bóng y như ẩn như hiện. Một tay cầm bầu rượu, y vừa uống vừa ngâm nga áng thơ động lòng người. Dường như y đã có bảy tám phần men say, mặt hơi đỏ, tinh mâu nửa hé, bộ dáng nói quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu. Nhưng y đang khóc, bi thương như thế, kiềm nén như thế, giọt nước mắt lóng lánh đọng trên hàng mi rung rung không thôi, lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất ta thấy Tử Mạch đại nhân rơi lệ, ta lặng lẽ tránh đi.
Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc đó, ta đã thích thơ từ của phàm giới.
Cho đến rất lâu về sau, trên đường xuất phát đi Huyễn Vân thành, Tử Mạch đại nhân mới nói cho ta biết, lúc Khuynh Thành điện hạ mới đến Ma giới chưa bao lâu, y liền phát hiện linh khí của Ảo cảnh thiên ngoại tiết đến phàm giới, vì thế y đã kiến lập Huyễn Vân thành ở đây, ngăn cản linh khí tiết lộ quá nhiều. Tử Mạch đại nhân khi đó còn chưa phải là một trong tứ ám ngự tiền cao quý, chỉ là một tân tú tài hoa mới lộ mà thôi. Y phụng mệnh đến Huyễn Vân thành, Khuynh Thành điện hạ vẫn vạn phần ngưỡng mộ tự thân tiếp kiến y, lại còn mời y uống cúc hoa tửu tự ủ. Ở chỗ Khuynh Thành điện hạ, y trông thấy một tấm bình phong bạch ngọc tinh xảo, trên đó, viết bài thơ y từng ngâm vịnh khi nằm say giữa khóm cúc kia.
Tử Mạch đại nhân lúc đó đã trồng xuống tình căn mà không hay biết chăng? Ta nghĩ như vậy. Khuynh Thành điện hạ, khiến ta càng thêm hướng về.
Ta từng hỏi Tử Mạch đại nhân: “Nghe nói Thánh Quân bệ hạ từng chính miệng thừa nhận mình rất yêu Khuynh Thành điện hạ, cho nên nhất định sẽ đối xử với y rất tốt, vậy tại sao Khuynh Thành điện hạ còn phải rời khỏi Ma giới?”
“… Biết đâu, ở phàm giới y có người bận lòng.” Tử Mạch đại nhân suy tư rất lâu mới trả lời ta, ngữ khí rầu rĩ, “Cho nên ở Ma giới mới không khoái hoạt nổi.”
Bởi vì ở phàm giới có người bận lòng, cho nên ở Ma giới mới không khoái hoạt nổi. Câu này không biết vì sao cứ quanh quẩn mãi trong đầu ta, chẳng sao xua đi, ta không thể đoán ra, nó sẽ sản sinh ảnh hưởng thế nào với tương lai của mình.
Ta năm nay đã tròn hai trăm tám mươi tuổi, nhưng bề ngoài của ta từ khi sinh ra, hoặc giả nói là bắt đầu từ khi ta có ký ức thì chưa từng thay đổi, vẫn giống như một nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi ở phàm giới. Theo như ta biết, chỉ có mình ta là như vậy thôi. Kỳ thật hài tử Ma tộc khi vừa sinh ra cũng giống như bọn hài tử của phàm nhân, anh nhi non nớt, gào khóc đòi ăn, chậm rãi lớn lên. Mà ta, nhớ lại tình cảnh hai trăm tám mươi năm trước chỉ có một phiến hắc ám hỗn độn.
Cứ như đột nhiên có một ngày mở mắt, giữa ánh sáng rực rỡ liền hiện ra một khuôn mặt từ ái lại thấp thoáng lộ ra sự kích động.
“Đại thúc…” Gọi như vậy chắc là đúng nhỉ? “Ông là ai? Ta đang ở đâu vậy? Ta giống như, những chuyện trước đây… chẳng nhớ được gì cả!”
“Con là nữ nhi của ta, ta là.. phụ thân con.” Ông nghẹn ngào, “Liên, Liên… Ta là, là…” Nước mắt trào ra từ dưới hàng mi trắng như tuyết của lão giả.
Phụ thân? Ta hơi chần chừ mà nhìn ông ta, lại đọc được sự an tâm không hiểu từ nơi ông.
Chưa từng biết mẫu thân là ai, cũng chẳng ai biết hai trăm tám mươi năm trước ta đến từ đâu. Chỉ là Linh Vu trưởng lão đột nhiên tuyên bố ông có con gái, giống như ta là từ trên trời rơi xuống vậy, Phi Thiên bệ hạ thừa nhận ta, cho nên mọi người cũng đều tiếp nhận ta.
Nhưng lai lịch bản thân không rõ ràng, cảm giác này lại chẳng dễ chịu. Huống chi, trên đời chỉ sợ rất ít người có thể không chút hiếu kỳ với mẫu thân chưa từng gặp mặt? Nhưng phụ thân với điều này không hề đề cập một lời, những người khác càng không thể nói. Có điều, phụ thân bình thường vô cùng cưng chiều dung túng ta, ông thường xuyên im lặng nhìn ta càn quấy, sau đó khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn về chân trời phương Bắc. Mặc dù ông quay lưng về phía ta, ta lại có thể cảm giác được đặc biệt rõ ràng, ông đang nhìn, là Ngọc Dương quan phương Bắc, thông lộ duy nhất giữa Ma giới và nhân giới. Lúc này, ta sẽ bỗng nhiên xót xa.
Rốt cuộc, ta nghe phụ thân ở trong mộng gọi “Liên”. Cảm giác đó không phải là đang gọi ta. Từng tiếng bi thương là như thế, chẳng lẽ là đang gọi mẫu thân? Lẽ nào… mẫu thân đã…?
Không khí trong Ma Linh cung càng ngày càng khiến ta cảm thấy áp lực hơn, thảm dày cộm, màn che trùng trùng, còn có hương mạn đà la làm ta ngạt thở phát ngất, ta thật không hiểu phụ thân làm sao mà có thể kiên trì sinh sống ở nơi này lâu như vậy! Ta thành nha đầu điên có tiếng, Ma giới có xó xỉnh nào mà ta chưa đi? Ta thậm chí còn từng lén vào mật thất mà Thánh Quân bệ hạ đang ngủ say trong Trùng Hoa cung, ta lợi hại quá đúng không?! Nơi đó thật sự có một tảng băng lớn hình lăng màu lan nhạt như bên ngoài vẫn đồn, người phong ấn bên trong, chẳng cần nói cũng biết tự nhiên là Thánh Quân bệ hạ. Ta ngắm nhìn khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ đau đớn của ngài rất lâu, vẻ tuấn mỹ của ngài không hề thua Tử Mạch đại nhân, mà còn thêm bá khí oai hùng Tử Mạch đại nhân không có.
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng tràn đầy kính ý nghiêm túc đối với một người.
Năm ta hai trăm sáu mươi tuổi, cũng chính là hai mươi năm trước, phụ thân tặng cho ta một đôi khuyên tai, hoa tai bên trên là bảo vật có năng lực cảm ứng, đồng thời cũng có thể dùng để hạ chú đặc thù, chu linh chi tế. Cùng năm, Ma Linh cung lại đến thêm một thiếu niên phàm giới, thiếu niên nọ là bởi vì mắt sinh tinh khí mà được phụ thân dẫn về, bồi dưỡng như người kế thừa. Khi thiếu niên xa xa xuất hiện trong tầm mắt, chu linh chi tế bên tai bỗng nhiên xướng lên giai điệu, như là tặng cho ta một khúc ca êm tai.
Thiếu niên rất hướng nội, đặc biệt không thích nói chuyện. Ta quấn lấy y rất lâu, y mới chịu cho ta biết tên. Y nói với ta: “Ta tên… Trúc Giản.” Nói tên của mình thôi mà cũng phải do dự à? Ta không hiểu.
Dung mạo của Trúc Giản mặc dù thua xa Tử Mạch đại nhân mỹ lệ, đương nhiên càng kém xa Thánh Quân bệ hạ ngủ say trong băng, nhưng y lại có đôi mắt trong suốt vô song, là đôi mắt thu hút nhất mà ta từng gặp. Nghe nói mắt Khuynh Thành điện hạ năm đó là màu lưu ly thiên hạ độc nhất vô nhị, chẳng biết có sáng ngời như vậy không.
Y bình thường rất ít cười, mà y cũng giống như phụ thân, luôn thích trông Ngọc Dương quan như ẩn như hiện ở phương Bắc, lúc này trong mắt y sẽ lưu động vẻ bi thương nồng đậm, biểu tình của y dường như đang chuyên chú nhớ lại gì đó, có lúc sẽ mỉm cười một thoáng ngắn ngủi, hạnh phúc chợt lóe qua, có khi lại im lặng rơi lệ, dáng vẻ đó, khiến tim ta đập thình thịch.
Phụ thân yêu cầu rất nghiêm ngặt với Trúc Giản, ta trơ mắt nhìn sức sống trong mắt y càng lúc càng khó tìm, y càng ngày càng giống cái bóng của phụ thân, tựa như một ánh nến chuẩn bị hao hết sinh mệnh trong Ma Linh cung vắng lặng. Chỉ có lúc trông Ngọc Dương quan, y vẫn khẽ nở nụ cười trong giây lát, có điều càng ngày càng vội vàng, hơn nữa càng ngày càng bị vẻ lo lắng dày đặc hơn thay thế.
Bởi vì ở phàm giới có người bận lòng, cho nên ở Ma giới mới chẳng thể khoái hoạt.
Ta đột nhiên nghĩ đến Trúc Giản cũng giống như phụ thân rất nhiều năm về trước, đều đến từ phàm giới. Thế giới mà ta không biết kia, rốt cuộc là tuyệt vời thế nào? Khiến người rời khỏi nó phải quyến luyến bận lòng như thế.
Có một ngày, sau khi tranh cãi với phụ thân một trận, ta giận dỗi chạy khỏi Ma Linh cung. Từ sau khi Trúc Giản đến, ta luôn không nhịn được phải giận dỗi vì thái độ quá nghiêm khắc của phụ thân với Trúc Giản, xem ra ta thật sự không phải là một nữ nhi ngoan. Nhưng mà phụ thân quả thật rất không nói đạo lý, bản thân ông rõ ràng thường xuyên nhìn Ngọc Dương quan ngẩn người, vậy mà lại không cho Trúc Giản nhìn về phương hướng đó! Nói theo lời phàm nhân thì thế nào nhỉ? Đúng rồi! Đây gọi là “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn!”
Trúc Giản tìm ta, nhưng ta không chịu trở về, y không có biện pháp nào, chỉ đành ngồi bên cạnh bầu bạn.
“Ngươi nhìn nơi đó xem.” Ngón tay ta chỉ chính là phương hướng Ngọc Dương quan.
Thái dương ở Ma giới rất yếu ớt, chỉ đủ chiếu sáng mà thôi, vừa không xán lạn cũng chẳng cung cấp được bao nhiêu ấm áp, vậy nên sương mù khá dày, có vài nơi quanh năm không tan, như Ngọc Dương quan chẳng hạn. Khoảng cách xa một chút, hình dáng của nó sẽ vô cùng mơ hồ, nhưng nơi này cự ly rất gần Ngọc Dương quan. Trúc Giản không nói lời nào, ánh mắt chớp động.
Ta nghiêng đầu nhìn y, nói: “Ngươi cho ta biết đi, tại sao ngươi luôn ngẩn người nhìn Ngọc Dương quan? Có phải là phàm giới có thứ ngươi không buông được? Ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ về với ngươi.”
Y nghiêm túc nhìn ta, gật đầu, thế là họa quyển với ta mà nói hoàn toàn xa lạ lại vô cùng sinh động, từ từ mở ra.
Cầu vòm cong cong, họa lang sơn son, ngói lưu ly vàng rực dưới ánh mặt trời chói mắt liên miên, từ vương tôn công tử cho đến những người lao động bình thường, mỗi một ngày đều đồng dạng trình diễn hằng hà sa số những tiết mục bi hoan ly hợp. Chính cái gọi là xe như nước chảy ngựa như rồng, hoa nguyệt chính xuân phong, chuông sớm trống chiều, phồn hoa như yên, nơi đó là kinh thành của phàm giới, là nơi đế vương thống trị nhân gian ở. Nơi đó sinh hoạt hai hài tử, một tên Tiểu Trúc, một tên Tiểu Cúc.
Bất kỳ ai chỉ cần nhìn thấy hai đứa bé ấy, trên mặt sẽ không tự giác mà cười tươi, bởi vì chúng là một đôi huynh đệ hữu ái nhất. Ca ca Tiểu Trúc trời sinh chân bị tật, nhưng cậu lại chưa từng vì thế mà đau lòng, cậu có một đệ đệ tuyệt nhất thiên hạ, Tiểu Cúc sẽ trèo lên cây hái cho cậu diễm hồng quả mới vừa chín, loại quả sinh ở Nam Cương, đồng sinh cộng tử, được dùng để hình dung huynh đệ tốt này.
Hai hài tử, vẻ tươi cười sáng ngời không mảy may có một chút bóng mờ, tiếng kêu vui vẻ bay vút lên không trung, như từng chú chim viễn hành. Nếu ông trời có thể cho khoảnh khắc ấy vĩnh hằng, Tiểu Trúc sẵn lòng dùng hết thảy của mình để trao đổi.
Thế mà, bỗng nhiên, tất cả đều thay đổi…
“Từ sau khi ta có được mệnh cách của Ma tộc, thân thể này hầu như không còn lớn lên nữa. Quãng thời gian mười mấy năm, với Ma tộc mà nói chẳng qua là nháy mắt, nhưng ở phàm giới, lại đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, cũng đủ để thay đổi rất nhiều người.” Trúc Giản thở dài, mi mắt buông xuống, ta không nhìn thấy ánh mắt y, nhưng có thể nghe ra nỗi phiền muộn trong y, “Tiểu Cúc đã sắp ba mươi tuổi, chân y đã tàn mất vào cái hôm chúng ta ly biệt, chẳng biết có thể chăm sóc tốt bản thân không… Nghe nói, Nam Cương là nơi cằn cỗi nhất trên đại lục, độc cổ khắp nơi, dân phong dũng mãnh, Tiểu Cúc sống một mình ở nơi không quen, ngần ấy năm qua, y có từng sống tốt không?”
Y vùi mặt vào lòng bàn tay, ta thì yên lặng vỗ lưng y, cảm thụ sự phập phồng nức nở của y.
“… Nếu ta có thể nhìn thấy y lần nữa, xem y hiện tại sống thế nào, ta có thể… chết mà không tiếc.”
Chết mà… không tiếc?
Bởi vì ở phàm giới có người bận lòng, cho nên ở Ma giới mới chẳng thể khoái hoạt.
Ta sẽ giúp ngươi, giúp ngươi tìm lại khoái hoạt. Ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi giống như phụ thân ta, trong Ma Linh cung hoa mỹ như mộ phần, lặng lẽ, từ từ chết đi.
Giản, ngươi phải tin ta!!
Ta biết Tử Mạch đại nhân đã có được nhược thủy kim liên, nó sẽ biến ngươi trở lại thành người bình thường lần nữa, mất đi mệnh cách ma nhưng không cần trải qua nỗi đau đớn cửu tử nhất sinh, đây là phương pháp duy nhất! Ma giới sẽ không đi tìm ngươi nữa, bởi vì họ sẽ không cần một thiếu niên bình thường tinh khí trong mắt đã bị hút mất.
Trở lại bên cạnh Tiểu Cúc đi!
Ngươi sẽ không chết. Sinh mệnh của ngươi, sẽ không uổng!