Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 20

Tảng sáng, ba quang lập lòe trên mặt u đàm xanh biếc, có hương hoa nhàn nhạt phát tán, hoàng y thiếu nữ ánh mắt sáng ngời, nhìn thiếu niên đang quan sát bài thơ khắc trên vách núi không hề chớp mắt. Hào quang mỹ lệ đều đều vẩy lên đại thiên vạn vật, bài thơ khắc trên vách đá phảng phất như phủ một lớp mạng che mê người.

Tử Mạch đưa lưng về phía Bách Hợp, hiện tại, họ đã một lần nữa đứng bên tấm bia đá Miểu Duyên Độ, đương nhiên là y đưa Bách Hợp bay ra, pháp lực của Bích Lạc đã nối tiếp trong thân thể y.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừkhước Vu sơn bất thịvân. Thủthứhoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.

“Ưm… Hình như là một bài thơ rất hay.” Bách Hợp hơi ngượng ngùng nói, cũng khó trách nàng, công chúa Nam Cương thật sự chẳng biết được bao nhiêu về thơ ca Trung Thổ, “Ý trong đó là gì vậy?”

Trầm ngâm rất lâu.

“Nếu đã từng thưởng thức sự hùng vĩ của biển mây non Vu, nếu đã từng được kiến thức sự mênh mông của khói sóng biển xanh, vậy thì, mây nước chỗ khác còn gì đáng để lưu luyến nữa?” Tử Mạch hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng nói với Bách Hợp, “Tình cảm cũng vậy, nếu từng trải qua tình cảm minh tâm khắc cốt, từng gặp được người mà dẫu cho thương hải tang điền cũng đáng để chờ đợi, vậy thì những người khác, tình khác, còn có thể khiến ngươi động tâm sao?”

Huynh, có lẽ đã gặp được người đủ để trở thành mây non Vu, nước biển xanh của huynh rồi? Mắt Bách Hợp đã ươn ướt, thân ảnh thoát tục như ẩn như hiện trong Huyễn Yên Ba động kia, huynh đã rơi lệ mà gọi tên y…

Khuynh Thành…

Đúng như cái tên, y thật sự rất đẹp, đẹp đến mức mỗi người nhìn thấy y đều sẽ không nhịn được phải lo là trên lưng y tùy thời sẽ mọc ra một đôi cánh, bay thẳng về trời, chẳng quay lại nhân gian nữa. Phàm trần tầm thường, không thể tiếp nhận sự mỹ lệ của y, y muốn khuynh, há chỉ có tòa thành phàm thế?

Cho nên, những người khác, tình khác, chẳng thể khiến huynh động tâm nữa, đúng không?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, đau đớn dâng lên, trên mặt Bách Hợp vẫn lộ ra vẻ tươi cười tươi đẹp ngây thơ của thiếu nữ, “Vậy còn hai câu sau?”

“… Chỉ sợ không phải ta hiện tại có thể hiểu được.” Ngừng một chút, Tử Mạch thở dài. Đâu chỉ y, sợ rằng Thánh Quân bệ hạ cũng chẳng thể hiểu được? Thần giới Thiên Đế lại đâu từng hiểu được? “Cô nên mau chóng trở về đi, tộc nhân của cô sẽ lo lắng đấy.”

“Huynh muốn để ta trở về?” Mặt Bách Hợp càng đỏ hơn, chẳng rõ là do kích động hay bởi chuyện gì khác, nói cũng lắp bắp, “Ta ta không thể đi cùng huynh sao? Không chừng ta còn có thể giúp huynh đấy!” Việc này cũng không phải khoác lác, nàng đã học xong bản lĩnh họa phù văn của Đại vu sư, đôi mắt nàng có thể thấy trước tương lai!

“Nơi ta muốn đến cô không cách nào đi được.” Tử Mạch lạnh lùng bỏ lại một câu, quay đầu đi thẳng, y không muốn lãng phí thời gian nữa, phải mau chóng trở về Ma giới, Ma giới bây giờ rốt cuộc ra sao? Rồi còn tung tích của nhược thủy kim liên, rõ là càng nghĩ càng khiến người lo lắng! Đáng hận là dư độc tĩnh tâm tán còn chưa tiêu, pháp lực Bích Lạc đại ca truyền cho y lại nhất thời chưa thể điều khiển thành thạo, vừa rồi mang theo Bách Hợp miễn cưỡng phi hành, bây giờ vừa hơi sử lực là cả người đau đớn không thôi.

“Sắc mặt huynh nhợt nhạt quá, huynh thế này mà đi thật sự không sao chứ?” Bách Hợp chạy theo nhắc nhở Tử Mạch, chờ khi nhìn thấy vẻ khó chịu trên mặt Tử Mạch, vội chữa lại, “Ta đã lạc khỏi tộc nhân, ta cũng chẳng biết phải làm sao… Huynh đừng bỏ ta lại được không?” Hiển nhiên nhẹ nhàng có lúc hữu dụng hơn cứng rắn rất nhiều.

Nghe vậy Tử Mạch quả nhiên dừng chân, ánh mắt rốt cuộc nhu hòa trở lại, Bách Hợp hiện tại, rất giống Thiệp Nguyệt Liên lúc trước. Tiểu Liên mỗi lần đuổi theo đều giả bộ tội nghiệp như vậy, nói “Dẫn ta theo được không?”… Trừ đuổi theo y, còn đuổi theo Hồng Trần. “Được rồi, cứ giúp cô tìm tộc nhân trước đã rồi nói sau.”

“Thật sự? Huynh sẽ không bỏ ta lại?! A, thật tốt quá!”

Tử Mạch không nói gì, thừa dịp Bách Hợp còn chưa chuẩn bị, đột nhiên đưa tay vẽ một vòng tròn trên trán nàng, niệm một câu chú ngữ, nói đến thì chiêu này vẫn là rất lâu trước kia Tiểu Liên đã dạy y.

“Ơ, huynh làm gì thế?”

“Chiêu này ta dùng là pháp thuật của Ma giới Linh Vu hệ, cô không phải là mắt sinh tinh khí sao? Bây giờ hẳn là có thể nhìn thấy tộc nhân của mình ở đâu rồi chứ?”

Đan Chân đầu nhân, A Y, A Đạt, còn có các võ sĩ trong khu trại giản đơn giữa rừng, vẻ mặt mỗi người đều lo lắng buồn bã. Đan Chân đầu nhân là một hán tử đúc bằng sắt, nhưng lúc này mắt cũng đỏ hoe như bọn tiểu hài tử A Y, A Đạt.

“Thấy rồi.” Gật gật đầu, Bách Hợp như đã bị phủ sương, “Ở đằng đó.”

Tử Mạch nhìn nàng cười cười, lập tức dẫn Bách Hợp đi về phương hướng nàng chỉ.

Dọc đường trầm mặc.

“Ôi? Chúng ta cứ im lìm mà đi thế này không thú vị biết mấy? Chi bằng huynh nói đôi chút về cuộc sống của huynh trước kia được không?” Tử Mạch đi rất nhanh, tiểu cô nương phải vừa đi vừa chạy chậm mới theo kịp.

“…”

Có gì đáng nói đâu? Trời sinh do Ma tộc hạ cấp sinh ra, lực lượng đã yếu lại cố tình có khuôn mặt mà mọi người đều nói là mỹ lệ, những diện mạo đáng khinh đó bây giờ nghĩ tới vẫn thấy ghê tởm đến buồn nôn. Hạ quyết tâm phải thoát khỏi tình cảnh đó, cho nên vẫn rất cố gắng, rốt cuộc đã được Phi Thiên bệ hạ khen ngợi, thăng nhiệm làm một trong tứ ám ngự tiền. Hồi ức kiều diễm duy nhất trong ngần ấy năm qua, chỉ có người cầm cúc hoa tửu, cười như gió mát trong Huyễn Vân thành kia.

“Huynh… không muốn nói với ta một chút về y sao?” Bách Hợp cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Tử Mạch ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn nhìn nàng, ý tứ trong mắt rõ ràng là muốn xác định “y” trong miệng Bách Hợp là ai.

Bách Hợp nhìn trái phải, mặt chưa bao giờ đỏ như lúc này, “Chính là… Khuynh Thành…”

“Đi mau.” Ánh mắt Tử Mạch chợt lạnh như băng, bước chân nhanh hơn.

Cắn răng, Bách Hợp đuổi theo, vẫn cười như cũ, nói: “Nếu huynh không muốn nói, vậy thì nghe ta nói đi nha! Người Trung Thổ không biết Nam Cương chúng ta, cho đó là nơi rất đáng sợ, độc trùng khắp nơi, vu thuật hoành hành, kỳ thật căn bản không phải là như vậy đâu!”

“…” Thích nói thì nói đi, Tử Mạch cứ đi việc mình, chẳng thèm để ý đến nàng.

“Nam Cương Ngũ Thú tộc chia làm năm bộ, phụ thân ta chính là vương Hồ bộ, bốn bộ còn lại xưa nay bao quanh bốn phía, bởi vì trong biên cảnh có cổ tế đàn, phụ trách hiến tế, nên Hồ bộ được hưởng uy vọng cao nhất. Phụ thân sợ ta buồn, bèn tuyển hai hài tử lanh lợi, một đứa tên A Y, một đứa tên A Đạt, từ nhỏ đã đi theo ta.” Bách Hợp tự nói việc mình, trong ánh mắt sáng ngời không thông thường cũng giống như đã phủ lên một lớp sương mù.

“…”

“Ngoại trừ hai đứa bé đó, người ta thích nhất chính là thần xạ thủ A Sư trong tộc, A Sư cũng anh tuấn, chỉ tiếc là chân y hồi nhỏ đã ngã què, nếu không với bản lĩnh của y, phụ thân lại coi trọng y như vậy, không chừng… không chừng sẽ gả ta cho y… Huynh đừng cười ta! A Sư không phải người tộc ta, hai mươi năm trước lúc còn là một đứa trẻ, y đã bị đày từ Trung Thổ đến chỗ ta, không biết là vì sao mà y đặc biệt thích diễm hồng quả, có một lần ta còn tận mắt thấy y đứng dưới gốc diễm hồng quả nói chuyện với quả cây, nhưng khi ta hỏi, y lại chẳng chịu thừa nhận.”

“…”

“Vốn chúng ta đang sống khoái khoái lạc lạc, nhưng rồi một ngày nọ, hết thảy đã thay đổi, thật sự đáng sợ lắm!… Cổ tế đàn mà chúng ta thờ cúng nhiều đời, không biết tường an vô sự bao nhiêu năm rồi một sớm bỗng sụp đổ! Bụi mù phủ kín đất trời, phải hơn mười ngày mới hết, từ đó quái sự liên miên, tai nạn không ngừng.”

“…” Tử Mạch tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng bước chân bất tri bất giác chậm lại.

“Khí hậu vô thường, cỏ cây héo rũ, trên đại địa nơi nơi lệ khí mãnh liệt, hàng đêm có tiếng khóc thê lương quanh quẩn, rất nhiều người đang yên lành bỗng chết mà không tra ra tật bệnh. Bốn bộ khác đều om sòm, trách Hồ bộ không tốt, may mà Đại vu sư đã đứng ra… Ta nhớ ông đã kéo tay ta nói ‘Bách Hợp, hiện nay khí tượng phong vân khó lường, đại khái do có lực lượng siêu phàm thao túng. Một trường đại kiếp đã không xa’.”

“… Đại vu sư đó, thật hiếm thấy.” Tử Mạch khe khẽ gật đầu, không nhịn được phải tán thưởng, lại hỏi, “Cô đến Trung Thổ cũng là nhận chỉ thị của ông ta nhỉ?”

“Đúng là Đại vu sư muốn ta đến Huyễn Vân thành! Ông nói ở nơi này, ta sẽ gặp được… gặp được… Tóm lại là người rất quan trọng. Ông dùng họa linh phù phù thủy tạm thời mở tiên tri nhãn của ta, bảo ta nhìn, ta trông thấy một đóa hoa màu vàng đang nở dưới nước, Đại vu sư cho ta biết đó là nhược thủy kim liên, hành trình đi Trung Thổ của ta có liên quan với nó.”

“Ông ta nói mắt cô là tiên tri nhãn?” Tử Mạch đột nhiên hỏi.

“Hình như là vậy? Có vấn đề sao?”

“Cô qua đây một chút, ta muốn nhìn kỹ xem.” Tử Mạch phát hiện Bách Hợp thật sự rất thích đỏ mặt, điểm này rất bất đồng với quỷ tinh linh Thiệp Nguyệt Liên, đứng sát bên, y cảm thấy tim Bách Hợp đập như trống, vờ như không biết, chỉ nghiêm túc nhìn mắt Bách Hợp, quả nhiên, dưới ánh sáng màu xanh nhạt có một chút màu tím chợt lóe qua. “Lại thật sự là… Cô biết tiên tri nhãn là gì chứ?”

“Là cái gì?”

“Là đôi mắt có thể nhìn thấy vận mệnh thiên địa.” Tử Mạch trịnh trọng trả lời, “Còn một phương pháp họa phù nữa, cô nhắm mắt lại, chúng ta thử xem.”

Bách Hợp ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm thấy đầu ngón tay Tử Mạch nhẹ nhàng lia qua trên trán.

“Có thấy gì không?”

“… Không…”

“Quên đi, đừng nhìn nữa, ta cũng không chắc…” Đây vẫn là lần đầu tiên Tử Mạch tận mắt nhìn thấy tiên tri nhãn trong truyền thuyết, nghe nói chỉ cần nhìn là có thể đạt được hiệu quả Bích khung ngự không của Thần giới Tinh Chiêm.

“A! Thấy rồi! Thấy rồi!”

“Thấy cái gì?!”

“Lại là loại hoa ấy, nhược thủy kim liên… Đông Tây Nam Bắc có thứ tỏa sáng, nhưng mà không thấy rõ lắm, vừa giống chữ lại vừa như không phải… Ôi, nhạt mất rồi, chẳng nhìn thấy nữa…” Bách Hợp mở mắt, nhìn Tử Mạch đầy chờ mong, như đang đợi y giải thích.

“Chẳng lẽ thứ cô nhìn thấy chính là phong ấn tứ phương?” Tử Mạch suy tư.

“Phong ấn tứ phương là cái gì?”

“Một lời khó nói hết.” Đau đầu quá! Bí mật Thần giới và Ma giới chưa từng cho người trong phàm giới biết, nhất thời phải nói với vị công chúa Nam Cương này từ đâu đây?

“A! Còn nhớ trước kia Đại vu sư từng nói với ta, ở ngoài tam giới, có một khu vực mà ông không tính ra được, vô luận ông thử tiến vào cảm nhận từ phương hướng nào, đều bị ngăn trở, chẳng lẽ phong ấn tứ phương đó có liên quan đến việc này?” Bách Hợp quả là một nữ hài thông minh “Ta nói có đúng không? Huynh nói một chút đi…”

“Trời ơi! Đó không phải là công chúa sao?!” Nơi không xa có người kích động hô lên, tiếp đó một đám người chạy về phía họ, chính là tộc nhân của Bách Hợp, Đan Chân đầu nhân và mọi người.

“Công chúa! Công chúa! Người đã về rồi!”

“Về sau có cơ hội lại nói tiếp vậy, cô đã tìm được tộc nhân, ta cũng có việc, sau này sẽ còn gặp lại.” Tử Mạch nhàn nhạt nói một câu, nháy mắt đã đi xa.

“Này… ta tên Bách Hợp… Cho ta biết tên huynh đi…” Thân trong vòng vây hỏi han ân cần của tộc nhân, Bách Hợp hướng theo bóng Tử Mạch mà hô lên.

“Tử Mạch.” Không quay đầu, bước chân cũng không ngừng một thoáng.

Buồn bã như mất mát, Bách Hợp mắt đã ươn ướt, cứ thì thào: “Tử Mạch… Tử Mạch…”, chúng ta, đại khái chẳng có lúc gặp lại nữa đâu, huynh vẫn không biết sao? Trực giác của ta vốn đặc biệt chuẩn xác…

“Công chúa hư quá! Hại mọi người lo lắng như vậy.” A Y thút thít nói, “Quả nhiên là vì tiểu tử xấu xa đẹp đẽ kia!”

“Ồ” một tiếng, mọi người đều yên tâm, tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa, rất xa.
Bình Luận (0)
Comment