Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 24

Không biết là chiều tà nơi nào, chỉ thấy một màn khói nước hư vô như ẩn như hiện, như mộng như ảo, vờn quanh ngọn núi cao quanh năm liệt hỏa hừng hực. Sau khi trận chiến thượng cổ khoáng thế lắng bụi, có nữ tử, giò trắng tóc đen, quyến rũ dị thường, ngủ say dưới nước. Lại có đại điểu cánh vàng, không ngại muôn sông nghìn núi bay lên đỉnh hỏa sơn, chân hỏa liền tắt ngấm.

Đông, Tây, Nam, Bắc, các dòng phù văn chỉ liên hệ với nơi sâu nhất của thần ma hai giới, không phải là người thông thiên triệt địa thì không thể qua được.

Bởi lực lượng hỗn độn trong minh minh quá cường đại, không ai có thể khống chế, liền tách rời khỏi tam giới. Minh ám cân bằng, nhân gian bình tĩnh.

Mấy năm sau, có loài hoa như từ trong lòng nữ tử sinh ra trên mặt nước, cánh hoa màu vàng, nhụy hoa đỏ thẫm như máu, lay động sinh tư, đài hoa hơi nghiêng, mặt quay lên phương hướng sơn thể, nhụy hoa mỗi ngày nhỏ một giọt nước, xuôi theo cánh hoa rơi xuống nước, tựa chu sa, tựa hồng lệ. Về sau mặt nước lại sinh ra mấy đóa sen toàn thân màu vàng, bao quanh bốn phía, hết sức mỹ lệ.

Bỗng nhiên thiên địa thất sắc, phong ấn tứ phương chợt sáng chợt tối, cuối cùng biến mất. Khí tượng đột nhiên thay đổi, không gian mất đi cân bằng, linh lực tiết tán, làm hại nhân gian.

Thời khắc mấu chốt đỉnh núi chân hỏa sống lại, đại điểu cánh vàng một lần nữa phóng lên trời, dục hỏa niết bàn. Có thiếu niên phong hoa tuyệt thế, ngoái đầu lệ rơi, kim liên héo rũ, thế gian khôi phục yên tĩnh…

Gọi là phong ấn tứ phương mở ra, nhược thủy kim liên khai hoa, đỉnh Kim Cương Luân chân hỏa sống lại…

Hơn ngàn năm trước, nội dung Bích khung ngự không Tinh Chiêm Linh Lung Thần giới hao hết bản thân để công bố, chính là như vậy. Trong ngàn năm, Thần giới Thiên Đế và ba vị thiên quân vẫn đang nỗ lực vì thế.

Từ khi nghênh cưới Thiên phi Minh Hà, lại đến lúc này, trong thần cung của Tây thiên Bạch Hổ, hai vị thiên quân đang rủ rỉ nói về chuyện phong ấn tứ phương.

“Mà nay phong ấn tứ phương, chỉ còn lại một!” Bạch Hổ nhíu mày, bùi ngùi thở dài.

“Ngươi chỉ chính là phong ấn phương Đông, Huyễn Vân thành?” Huyền Vũ gật đầu, trên mặt cũng là vẻ sầu lo, “Cách ngày ấy càng lúc càng gần rồi.”

“Phong ấn đầu tiên bị mở, tính ra hẳn là phong ấn phương Bắc, đại tuyết sơn?” Bạch Hổ nói, nhìn Huyền Vũ chăm chú, ánh mắt sáng quắc.

Huyền Vũ không khỏi nhớ tới nguyên nhân cái chết của tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc của y, Nhiễm Tích, bởi vì giúp thiếu niên ngoại tộc xa lạ trộm đi ngọc khí gia truyền, mà bị xử băng cực chi hình. Kỳ thật, cổ ngọc hình dáng như một cái chìa khóa cực to, được nhiều đời thư lễ danh môn trên băng nguyên bảo quản theo di mệnh tổ tiên, lúc ấy chẳng ai biết có tác dụng gì, chính là mấu chốt để mở phong ấn phương Bắc.

“Hiện tại nghĩ lại, thiếu niên ngoại tộc đã trộm đi cổ ngọc, mở đại tuyết sơn, nên là yêu loại bị Nguyệt Cơ thao túng.” Huyền Vũ nhắm mắt, tình cảnh rối rắm trong giấc mộng ngàn năm cũng không thể tiêu tan ấy lại hiện lên lần nữa, hai người kia, rõ ràng đã đông thành tượng, lại vẫn vô hạn ấm áp nhu tình ngóng trông đối phương. Yêu loại, không phải hoàn toàn không có tình cảm nhỉ?…

“Nguyệt Cơ lúc khống chế yêu loại, vẫn đang thân dưới nhược thủy không được tự do, vậy ả làm điều đó như thế nào?” Bạch Hổ Gia Bố hiển nhiên biết khúc mắc trong quá khứ của Huyền Vũ, vậy nên khe khẽ đặt tay lên vai Huyền Vũ như an ủi, “Trên thực tế, trước lúc phong ấn phương Bắc bị mở ra, phong ấn phương Tây là biển Tử Vong đã cung cấp sinh hồn cho Nguyệt Cơ mấy ngàn năm tuế nguyệt, để ả chậm rãi tích lũy lực lượng khôi phục. Mà sau khi phong ấn phương Bắc mở ra, ngay tiếp đó, phong ấn ngày xưa Diễm Hoàng bố trí ở biển Tử Vong cũng lập tức biến mất.”

“Hấp thu sinh hồn?…” Huyền Vũ trầm ngâm, y không hề xa lạ với điều này, biển Tử Vong mỹ lệ giữa sa mạc lấy bảo thạch bảy màu nổi danh thiên hạ, chỉ tiếc nước có kịch độc, thậm chí là hơi nước bốc hơi từ đó cũng khiến người ta sinh ra ảo giác, nhẹ thì điên, nặng thì mất mạng. Cho tới nay đã có bao nhiêu người vùi xương ở biển Tử Vong, không cách nào thống kê, cũng không cần thống kê. Theo lý nơi ấy có phong ấn Diễm Hoàng thiết lập không nên như vậy, đôi mắt lành lạnh của Huyền Vũ nhìn Bạch Hổ chăm chú, tính đến nay, dũng sĩ Gia Bố phương Tây truyền kỳ, người duy nhất còn sống trở về từ biển Tử Vong khủng bố.

“Sự tình của biển Tử Vong, ôi!… Không biết y bây giờ thế nào rồi?” Nhưng Huyền Vũ hoàn toàn không rõ ý nghĩa trong lời than thở của Bạch Hổ.

Đúng rồi, tương truyền Gia Bố trước lúc trở thành Chiến Đấu Thiên của Thần giới, vì tìm về tình nhân đã chết mà đuổi theo đến tận U minh giới, đại náo U minh, chặn thông lộ Nại Hà, lúc ấy Tu La đứng đầu U minh khen ngợi mối tình si này, mới cho phép y hoàn dương, Thiên Đế bệ hạ cho là dũng sĩ đại mạc vì yêu mà chết lại vì yêu mà sinh, có thể nắm lực chiến đấu, liền ban thần cách, đón làm Tây thiên Bạch Hổ. Những điều này, đều là chuyện được ghi lại trong điển tịch của Thiên giới.

Mọi người làm việc chung trên Thần giới ngàn năm, với đoạn chuyện xưa có thể nói là kinh tâm động phách trong quá khứ của Bạch Hổ này, Huyền Vũ chỉ biết một điểm đại khái mọi người đều biết kia mà thôi, tình nhân của Bạch Hổ năm đó là ai? Sau đó họ thế nào? Y thủy chung nín thinh không nhắc. Bạch Hổ là người bề ngoài thoạt nhìn như rất tùy tiện, chẳng để tâm thứ gì, kỳ thật tâm tư kín đáo không hề thua kém bất kỳ ai.

“Sự tình vốn vẫn tiến hành rất chậm chạp.” Mặc dù Bạch Hổ chỉ đơn giản nói hai chữ “sự tình”, Huyền Vũ lại có thể lý giải là y đang chỉ sự tình Nguyệt Cơ tích lũy lực lượng, “Nhưng hai năm trước, sau khi phong ấn thứ ba bị mở ra, tình huống đột nhiên phát triển nhanh chóng, phong ấn phương Nam, đại tế đàn của Ngũ Thú tộc một sớm sụp đổ, lệ khí mãnh liệt. Bây giờ, ta không ngại đưa ra một phỏng đoán lớn mật…”

Nói tới đây y bỗng nhiên dừng lại, giống như ngay cả bản thân y cũng chấn động vì lời mình sắp nói ra. Huyền Vũ kinh ngạc nhìn y, dĩ nhiên biết nội dung y phỏng đoán là gì, nhưng cũng không chịu nói toạc, bởi vì đó là chuyện mà bất kỳ ai đối mặt đều phải cảm thấy vô lực.

Cơn mưa tầm tã đột nhiên ào ào rơi xuống, giữa mây đen không dưng tuôn đến lộ ra thái dương sáng ngời, hình thành từng luồng viền vàng chói mắt uốn khúc, thật là quỷ dị vô cùng. Khí tượng Thần giới còn như thế, huống chi là phàm giới?

Dưới mưa, đại thần không niệm tị thủy quyết đã ướt sũng. Thần cũng vậy, ma cũng thế, trước mặt một số lực lượng tuyên cổ, chẳng phải cũng yếu ớt như loài người sao?

“Nguyệt Cơ, đã thức tỉnh.” Rốt cuộc, Bạch Hổ vẫn nói ra câu này, Huyền Vũ rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý vẫn không nhịn được thoáng tái nhợt mặt.

Nguyệt Cơ dựng Cửu Tinh đài, mỗi ngày hại hơn ngàn sinh linh, thao túng nhật nguyệt, quấy nhiễu mệnh số thiên địa, vạn dặm hoang nguyên không một bóng người, chỉ có tiếng quỷ khóc, động thẳng chín tầng trời cao! Ngẫm lại đó là quang cảnh thê thảm tuyệt quyết không thể tưởng tượng như thế nào, ngẫm lại đó là người thông thiên triệt địa không gì không làm được như thế nào đi! Trừ Diễm Hoàng, thử hỏi còn ai có thể cùng tranh phong?

Tuy rằng họ đã sớm lưu lại một ngón trên người Thiên phi Minh Hà vì dự bị chuyện hôm nay, song nói cho cùng, muốn chân chính chế phục Nguyệt Cơ, vẫn phải nắm giữ hóa lệ chi huyết Diễm Hoàng nói mới được!

Bích khung ngự không của hai đời Tinh Chiêm, nên vạch ra đáp án cho họ rồi…

Trên một phiến băng nguyên mỹ lệ, một thân ảnh thanh lệ nhã trí đang lẳng lặng ngủ say, hai luồng hào quang một minh một ám dây dưa bên cạnh, sau đó bỗng chui vào người y, giữa ngón tay y ngưng một giọt máu tươi, giọt máu đỏ thắm này nhỏ lên tuyết trắng, trông thật đẹp mắt. Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, hóa ra, giọt máu này nằm trên một chiếc lông vũ.

Thời khắc mấu chốt đỉnh núi chân hỏa sống lại, đại điểu cánh vàng một lần nữa phóng lên trời, dục hỏa niết bàn. Có thiếu niên phong hoa tuyệt thế, ngoái đầu lệ rơi, kim liên héo rũ, thế gian khôi phục yên tĩnh…

“Già Lâu La, Chu Tước, Khuynh Thành…” Huyền Vũ buột miệng thốt ra.

… “Khuynh Thành điện hạ quyết không thể có việc! Ta dù phải dùng hết toàn bộ linh lực, cũng nhất định đảm bảo y vô sự!” Ngày đó Triêu Nhan kiên quyết nói, “Bởi vì, chảy trên người Khuynh Thành điện hạ, chính là hóa lệ chi huyết, là hóa lệ chi huyết có thể giải quyết họa Nguyệt Cơ!”…



“Không sai, Khuynh Thành.” Ánh mắt Bạch Hổ dừng ở phương xa, nhìn rất thê lương, “Ngày xưa, dụng ý của việc Thiên Đế bệ hạ nghênh y làm Nam Quân Chu Tước, chính là như thế. Nhưng không ngờ… Thiên Đế bệ hạ đã động chân tình.”

Huyền Vũ không mở miệng, trực giác cho biết Bạch Hổ sắp nói ra thứ gì đó mấu chốt.

“Hôm nay ta nói với ngươi những lời này, là bởi vì ta phải đi biển Tử Vong một chuyến…”

“Cái gì?! Ngươi muốn đi biển Tử Vong?!” Không đợi Bạch Hổ nói xong, Huyền Vũ đã hô khẽ, “Nơi đó hiện tại chỉ sợ hung hiểm dị thường!”

Cho dù là ngươi, cũng rất khó toàn thân mà lui. Câu này Huyền Vũ không thể nói ra miệng.

“Ta biết, nhưng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể là ta đi.” Bạch Hổ cười khổ, “Nếu ta có thể làm rõ một việc, đồng thời có thể sống sót trở về, vậy thì không thể tốt hơn. Còn nếu như ta không thể trở về nữa…” Y nghiêm túc nhìn Huyền Vũ, rất lâu sau, mới trịnh trọng nói, “Mộ Yên, xin nhất thiết lấy tốc độ nhanh nhất đi phương Đông, Huyễn Vân thành.”

Lời nói không ngoài dự đoán, Huyễn Vân thành, rất nhanh chóng sẽ không còn là tòa thành điềm lành phồn hoa đệ nhất phàm giới nữa.

“Còn một điểm, nhớ đừng tin Thanh Long.” Bạch Hổ nghiêng người ra trước, kề tai Huyền Vũ nói nhỏ, “Y đã không còn là Thanh Long trước kia!”

Huyền Vũ bỗng nhiên mở to mắt.
Bình Luận (0)
Comment