Trên tòa kiến trúc nền móng dựng từ thanh thạch, chín tháp xếp theo chín cung, từng đỉnh tháp sừng sững một tòa tinh đồ tố tượng xoay tròn, thiên lôi chuẩn xác tích trên tố tượng, tinh đồ theo đó sáng ngời, như đã hấp thu năng lượng phi phàm này.
Bạch y nữ tử ung dung đứng trên phần đầu mái cong của một tòa tháp lớn nhất ở giữa, ống tay áo tung bay, mái tóc dài được búi thành kiểu dáng đoan trang phong cách cổ xưa càng phụ trợ cho vẻ thanh lịch quyến rũ độc đáo của nàng. Nữ tử hơi nhếch môi, dáng vẻ như tâm tình rất không tồi, ngũ quan vốn mông lung thanh đạm, hôm nay cũng bỗng dưng sinh động tươi đẹp hơn rất nhiều.
Nhìn chiếc chuông khéo léo tinh xảo trong tay, mặc dù bảo bối chuông vàng hợp hoan mặt ngoài có chút hư hỏng, nhưng Nguyệt Cơ lại như chẳng hề để ý. Hiện tại, phong ấn tứ phương trừ hết, niệm lực oán liên bảo tồn cũng về lại cơ thể, nàng cảm thấy toàn thân tinh thần thịnh phát, quả thực không gì không làm được! Chuông vàng hợp hoan nho nhỏ bị chút tổn thương, đương nhiên chẳng đáng cho nàng để tâm.
Nghĩ vậy, Nguyệt Cơ siết chặt chuông vàng hợp hoan trong tay, đắc chí mãn ý cười rộ. Nàng nhìn nhìn Cửu Tinh đài sau khi dựng lại còn hùng vĩ hơn ngày xưa, sấm sét kinh thiên, tứ phương sinh hồn khóc kêu cuồn cuộn không ngừng bị lực trường nơi này hút đến, làm cho lực lượng của Cửu Tinh đài càng lúc càng lớn!
Truyền thuyết cổ xưa, lệ khí hóa thân nữ tử, tên Nguyệt Cơ, mắt ngọc mày ngài, giò trắng tóc đen, khoác mộng trạch yên sa, đeo chuông vàng hợp hoan, yêu mị vô song. Nhưng thuật pháp độc địa, hút tinh phách người sống để tu hành, mỗi ngày hại mấy trăm sinh linh, những nơi đi qua oan hồn ngập trời, lại dựng Cửu Tinh đài làm nhiễu nhật nguyệt, mưu toan khống chế mệnh số thiên địa.
Hôm nay xem ra, truyền thuyết này chưa hình dung được một phần vạn cảnh tượng thảm thiết.
Đông Quân, Đông Quân, hiện giờ chẳng còn gì có thể ngăn cản ta nữa rồi!
Nguyệt Cơ vẫy tay, từ trong mây đen ngập trời bắt xuống một oan hồn vẫn một thân trang phục võ sĩ Nam Cương, oan hồn nọ nhìn thấy Nguyệt Cơ mỹ lệ lộ ra dáng vẻ sợ hãi cực độ, cây cung đeo trên lưng còn treo một cái cung trụy, năm đó cũng là một cô nương khát khao hạnh phúc, cười ngọt ngào, từng đường kim mũi chỉ thêu tên người trong lòng, đỏ mặt nhét vào tay y.
“A Bố? Là tên ngươi sao?” Nguyệt Cơ đọc cái tên trên cung trụy, tựa tiếu phi tiếu nhìn y, “A Bố, ngươi nói xem, ta muốn phục sinh Diễm Hoàng các ngươi yêu quý kính ngưỡng, tại sao các ngươi còn phải khóc?”
Oan hồn tên A Bố run rẩy như rất sợ hãi.
“Ha ha ha ha…” Nguyệt Cơ cười to, tay vê một cái, hồn phách nọ trong tay nàng đau đớn vặn vẹo, tan thành mây khói. “Đông Quân, chàng thấy rồi chứ? Đây là ‘thương sinh’ mà chàng tâm tâm niệm niệm, xem bây giờ còn ai có thể bảo vệ chúng?!”
Ta nhất định muốn hủy diệt những sinh linh nhàm chán này, thế giới này, sâu kiến không xứng tồn tại! Thế giới này, chỉ nên có ta… và chàng.
Mà chàng, lại nhẫn tâm áp chế ta ở nơi mịt mù tăm tối suốt vạn năm!
Sự oán hận của ta, sự không cam của ta, Đông Quân, chàng có biết?…
…
Thiếu niên tuyệt sắc đứng cách đó không xa nhìn ngôn hành của nữ tử bạch y nọ, ánh mắt yên lặng. Trên vạt áo trắng thuần là cúc hoa nhã trí đang nở rộ vạn chủng phong tình, đôi mày mảnh dài hơi nhướng lên, con ngươi màu lưu ly lưu động vẻ ưu thương thấp thoáng.
Không biết vì sao, rõ ràng đối mặt với bạo hành tàn khốc, rõ ràng đối mặt chính là hồng nhan tình yểu thê lương, trước mắt y, lại hiện ra từng hình ảnh ôn nhu lưu luyến.
Giống như rất nhiều năm tháng trước, nhiều không đếm được, giữa biển hoa cúc, chính là bạch y nữ tử đó, dựa lên vai y, cùng y nói trời tàn đất tận, biển cạn đá mòn.
Nàng hỏi: “Đông Quân, chàng yêu ta chứ?” Môi đỏ đạm đạm là sự mê hoặc mỹ lệ ấm áp.
“Xin lỗi, ta vẫn không hiểu được, yêu là gì.” Người nói câu này là y sao? Vừa giống vừa không giống, “Ta rất thích bên nàng, nhưng không biết đây có phải là yêu.”
Nữ tử ngũ quan đạm đạm như ánh trăng, nụ cười trên mặt tắt dần, rơi xuống bụi bặm.
Y hiện tại đã biết yêu là gì, câu nói ấy không hề sai. Lý trí mê loạn trong hoàng cung Phi Chân quốc đã dạy y biết, ánh nến chập chờn, màn tung bay, thở dốc kịch liệt, họ đã định trước là phải vạn kiếp bất phục mà thân thể dây dưa cùng nhau.
Khó mà chống cự, vừa là đau đớn, cũng là ngọt ngào.
Huynh trưởng, đại ca, thế nào cũng được, thế nào cũng xong, một trò chơi hại người hại mình, lại cam tâm tình nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa.
Yêu, thứ từng mất rất nhiều năm muốn làm rõ, chính là hủy diệt dưới sóng cả ngập trời…
“Đông Quân là ai?” Thiếu niên không nhịn được lên tiếng hỏi nữ tử còn đắm chìm trong tưởng tượng không hề phát hiện mình. Đông Quân, tên này vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của y, trong mơ, có người gọi Đông Quân, đối tượng lại là hướng về phía y, trực giác có ngàn vạn mối liên hệ với y.
Nguyệt Cơ hơi ngẩn ra, chợt quay người, nhìn thấy thiếu niên, “Chàng dậy rồi? Vừa rồi ngủ ngon chứ?” Nàng nhẹ nhàng bay đến bên thiếu niên, bàn tay ôn nhu vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi hơi rối của y, cùng vừa rồi hoàn toàn như hai người.
“Đông Quân là ai?” Thiếu niên hờ hững nhìn nàng, lại hỏi một lần nữa.
“Chính là chàng đấy?” Nguyệt Cơ cười rạng rỡ, “Chàng quên rồi, nhưng chàng sẽ nhớ lại thôi, chờ ta đủ mạnh là có thể ngưng tụ ý thức của chàng.”
Chỉ là ý thức, ký ức tái tạo sẽ chấp hành nguyện vọng của ta, Đông Quân, chàng sẽ không còn quan tâm thứ gì khác, chàng, sẽ yêu ta! Đương nhiên câu này Nguyệt Cơ chỉ lặng lẽ bổ sung trong lòng, thời cơ chưa đến, nàng vẫn không thể nói ra.
“Ta là Đông Quân?…” Thiếu niên lẩm nhẩm, hơi nhíu mày, “Ta tên Khuynh Thành.”
Đúng vậy, y là Khuynh Thành, y dường như đã ngủ một thời gian rất rất dài, một giấc tỉnh dậy, đã ở nơi này, y cảm thấy mình quên mất rất nhiều chuyện, nhưng chí ít y còn nhớ người bồi hồi dưới khóm hoa Phi Chân quốc kia.
Người ấy từng gọi y: Khuynh Thành.
“Được rồi, chàng là Khuynh Thành.” Hiếm thấy, Nguyệt Cơ cũng có lúc cúi người thuận theo, đối với đôi mắt màu lưu ly kia, thật là ý chí sắt đá cũng phải hóa thành nước. Nàng kéo tay Khuynh Thành chầm chậm bước xuống Cửu Tinh đài, “Chúng ta trở về nào, chàng phải uống thuốc rồi.”
“Không! Ta không uống!” Vừa nghe chữ “thuốc”, Khuynh Thành liền hất tay Nguyệt Cơ, “Ta không bị bệnh… Khụ khụ…”
“Còn cáu kỉnh trẻ con vậy sao?” Nguyệt Cơ sốt ruột tiến lên vuốt lưng y, “Ngoan, nghe lời, chúng ta về uống thuốc… Uống thuốc rồi chàng sẽ không ho nữa.”
Ho là việc nhỏ, mấu chốt là Nguyệt Cơ rất rõ lai lịch của thân thể này.
Khuynh Thành bình tĩnh trở lại, nhưng dáng vẻ rất suy yếu, y hiện tại càng lúc càng tùy hứng, hơn nữa dáng vẻ tối đa chỉ mười sáu tuổi. Nguyệt Cơ hiểu rõ, thân thể y rất yếu ớt, hơn nữa phụ đang lớn dần, nói đúng hơn là càng ngày càng trẻ hơn, càng ngày càng nhỏ hơn!
Đại khái nguyên nhân là nhược thủy kim liên và chân hỏa Kim Cương Luân khắc nhau.
Nguyệt Cơ nghĩ, vô luận thế nào, thân thể này chung quay vẫn phải kiên trì đến lúc tụ về ý thức của Đông Quân mới được! Thuốc nàng cho y uống chính là để ức chế phụ lớn dần, nếu không lần này hồn phách y tan nữa thì gay to!
Theo lý thuyết, Khuynh Thành là chuyển thế của Đông Quân, là bất đồng với người bình thường. Ý thức cất chứa ký ức, ý thức của người thường không thể thoát ly hồn phách tồn tại độc lập, nếu không sẽ trở thành hoạt tử nhân, chỉ có số ít người tu đạo có lẽ có thể thần du thái hư trong một thời gian ngắn.
Người thường sau khi chết hồn phách sẽ bị sứ giả Hoàng tuyền dẫn đến cầu Nại Hà, một bát canh Mạnh Bà, ký ức của hồn phách này sẽ bị xóa đi, ý thức chứa đựng ký ức sẽ trống rỗng, không vướng không bận mà đầu thai.
Nhưng sau khi Khuynh Thành chết, y sẽ không rơi vào tay Phi Thiên, bởi vì không một Hoàng tuyền sứ giả nào có thể tìm được y. Ý thức của y sẽ không bị trừ sạch, không ngại muôn sông nghìn núi, y đều sẽ trở về nơi y sinh ra, đỉnh Kim Cương Luân, dục hỏa trùng sinh.
Nhưng ba trăm năm trước, không biết xảy ra chuyện gì, Nguyệt Cơ chỉ nhận được hồn phách mê võng, ý thức của y không biết đang quanh quẩn lưu luyến chốn nào, Nguyệt Cơ có muốn thay đổi ký ức của y cũng không có biện pháp, bất đắc dĩ để y ngủ say. Mãi đến khi trùng kiến xong xuôi Cửu Tinh đài, nàng mới dùng nhược thủy kim liên tái tạo thân thể y, đánh thức y, thế nhưng phụ lớn dần còn lợi hại hơn trong tưởng tượng!
Phải mau chóng tìm được ý thức của Đông Quân, triệt để phục sinh Đông Quân, mới có thể át chế phụ lớn lên!
Đông Quân, chàng… rốt cuộc đang nhớ mong nơi nào?
Ban đêm, Nguyệt Cơ bao nhiêu lần nghe Khuynh Thành trằn trọc gọi một cái tên mơ hồ. Y hiện tại đã không còn ký ức, duy nhất có ấn tượng chính là cái tên mà người kia gọi y.
Nếu không minh tâm khắc cốt, làm sao có thể đem tư niệm xâm nhập linh hồn?!
“Xin lỗi, ta vẫn không hiểu được, yêu là gì… Ta rất thích bên nàng, nhưng không biết đây có phải là yêu.”Chẳng lẽ chàng hiện tại đã biết rồi sao? Nguyệt Cơ mặt không biến sắc, nhưng trong lòng ruột gan đứt đoạn. Ta và chàng bên nhau ngàn vạn năm, vẫn không bằng thời gian phàm thế nháy mắt đã qua kia sao?!
Bỗng nhiên nhớ đến Minh Hà, Nguyệt Cơ bật cười, tâm tình của họ, đúng thật giống nhau.
Có điều, nàng là Nguyệt Cơ, không phải Minh Hà. Nàng là Nguyệt Cơ có thể khiến nhật nguyệt vô quang, thiên địa chấn nhiếp kia! Không phải Minh Hà.
Đông Quân, chàng chính là của ta, chỉ cần ta đủ cường đại, là có thể nắm giữ hết thảy.