Nếu sinh mệnh không thể dùng nhân từ để cứu chuộc, vậy thì phải lấy giết chóc để kết thúc.
Tử vong, đối với những người thân bất do kỷ mà nói, có lẽ chẳng phải cướp đoạt tàn nhẫn, mà là một loại giải thoát hạnh phúc…
Huyễn Vân thành, vẫn là Huyễn Vân thành, tòa thành của mỹ nhân đệ nhất tam giới ngày xưa, thần thoại phú thứ nhân gian trời ban, mà nay yêu ảnh trùng trùng, oán khí ngập trời.
Đứng trên đỉnh núi xa xa, gió biển lành lạnh pha lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt phất qua mặt. Đôi mắt nâu sẫm của Huyền Vũ phủ kín sương mù, lòng bàn tay nắm chặt, vừa rồi, một câu cuối cùng Độc Thánh U Minh nói với y: “Ta phải bắt đầu rồi, xin Trí Tuệ Thiên cam đoan cự ly.”
Ngữ khí của y rất bình thản, nhưng Huyền Vũ lại không khó để nghe ra phân cô đơn kia. Người nọ, không thể lựa chọn, từ khi sinh ra đã gánh trên lưng vận mệnh trở thành Độc Thánh, bởi vì quanh thân thậm chí hơi thở đều là kịch độc, cho nên hai người lưỡng tình tương duyệt phải biệt ly mấy ngàn năm, cho nên vô số năm tháng y đều cô tịch một mình, dùng ngóng trông Ngọc Dương quan xa xa để xua đi những đêm không ngủ, lấy chiếc mặt nạ đáng sợ cự người ngàn dặm để võ trang bản thân.
Vậy nên, cho dù hiện tại y sẽ phải hy sinh bản thân để cứu vớt sinh linh một phương, y vẫn cứ là cô độc, vẫn cứ là một mình một thân đi thừa nhận tất cả, một mình từng bước đi xuống, đi hết toàn bộ lữ trình.
Hiện tại, Độc Thánh U Minh lẳng lặng đứng trên vùng trời Huyễn Vân thành trầm luân trong ác mộng, tóc và vạt áo cùng tung bay. Giữa sợi tóc rối rắm dây dưa lộ ra khuôn mặt tinh trí, không hổ là người năm đó được ca tụng là “sa mạc chi hoa”, y thật sự rất đẹp, nhợt nhạt không có huyết sắc, lại nhợt nhạt đến mỹ lệ, phảng phất chẳng ăn khói lửa nhân gian.
Lúc này y đang nghĩ những gì? Huyền Vũ không khỏi suy đoán, là đang nhớ lại những ngày vô ưu vô lự hai ngàn năm trước trên đại mạc, hay đang tư niệm thiếu niên cưỡi trên tuấn mã chu du thế giới, uy phong bát diện lại chỉ ngượng ngùng đỏ mặt trước mặt y kia?
Ánh mắt U Minh chầm chậm đảo qua chúng sinh đang nghiêng ngửa giãy giụa giữa trần thế, ánh mắt y bi thương xót xa là như vậy. Sau đó y nhắm mắt, Huyền Vũ thấy thân thể y có ánh sáng bảy màu nhu hòa tản phát ra.
Truyền thuyết của dân tộc đại mạc: cầu vồng, là cam lâm thiên đình giáng xuống nhân thế.
Độc Thánh trong Địa ngục thất quân chủ Ma giới, lấy kịch độc u minh chưa ai từng kiến thức là lợi hại bao nhiêu làm tên. Kỳ thật u minh ra sao, không phải là chưa ai từng kiến thức. Rất lâu trước kia…
Ngươi có điểm nào mạnh hơn ta?! Từ nhỏ ta đã lấy Độc Thánh trong thiên thạch truyền thuyết làm tiêu chuẩn cố gắng, nghiêm khắc yêu cầu bản thân! Mà ngươi, chỉ biết dựa vào thiên phú rêu rao khắp nơi!!Đó là lần đầu tiên y chân chính hiểu được ý nghĩa chung cực của độc dược, tim bị đông lạnh cứng ngắc, đối với linh hồn đã bị ô nhiễm, chỉ có trải qua tinh lọc mới có thể tự do chuyển sinh! Nhị ca lúc ngã xuống rất bình tĩnh, không có một chút tàn ác nào.
Y đã là người thiên mệnh sở quy, vậy thì, Huyễn Vân thành có lẽ chính là nơi kết thúc đã định trong số mệnh!
“Ta biết ngươi ở đây, cho nên vô luận thế nào cũng nhất định phải đến gặp ngươi một lần… Bất cứ thời điểm nào, phải nhớ là ngươi từng đáp ứng ta, xin nhất thiết phải… tự mình bảo trọng…”Xin lỗi, Gia Bố, lời ngươi nói vẫn còn bên tai, nhưng xin hãy tha thứ cho ta, ta sẽ phải thất ước. Không sai, tiếp tục sống đúng là quan trọng hơn bất cứ điều gì, nhưng tiền đề là trên thế giới này còn có ngươi.
Thân thể Huyền Vũ thoáng lảo đảo, cơ hồ không thể tự kiềm chế, y đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động thật sâu…
Hào quang như cầu vồng cuồn cuộn không ngừng nhẹ nhàng chiếu lên đại địa thê thảm trước mắt, như một nụ hôn ấm áp ngân nga, chiếu đến đâu, vết thương ở đó liền khép miệng, ngưng chảy máu.
Những người đã bị lạc đường trong ảo giác và dục vọng dần an tĩnh lại, khuôn mặt vặn vẹo chậm rãi giãn ra, họ ngước nhìn mỹ nhân với hào quang thánh khiết quanh thân đang ở giữa không trung kia, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong mắt lộ ra sự cảm kích.
Mây đen bị xua tan, thái dương một lần nữa chiếu rọi vạn vật, linh khí tràn ra trong Ảo cảnh thiên bỏ chạy tứ tán, lũ lượt tiêu tan dưới ánh mặt trời, không thể làm hại nhân gian nữa, đầu sỏ gây nên cuối cùng đã bị xét xử.
U Minh, nở nụ cười.
Truyền thuyết kể lại, cầu vồng là người thủ hộ thiện lương dẫn dắt những lữ nhân lạc đường. Khô và nóng trong sa mạc là ác ma cắn nuốt sinh mệnh, nhưng không có gì đáng sợ hơn là bị mất phương hướng trong sa mạc.
Hải sắt Thận lâu tuy rằng rất đẹp nhưng thường là trí mạng. Những người lâm vào tuyệt vọng nếu nhìn thấy cầu vồng thì còn có hy vọng sống sót. Chỉ cần đi dọc theo phương hướng cầu vồng chỉ dẫn là có thể tìm được nguồn nước quý giá.
Cho nên dân tộc sa mạc gọi cầu vồng là “hóa thân của cam lâm”…
Nếu thật sự tồn tại người thủ hộ thiện lương kia, vậy thì có lẽ y chính là dáng vẻ của Độc Thánh U Minh lúc này đây! Y hiện tại làm sao không phải là đang dẫn dắt những người lạc đường giành lại con đường tân sinh?
Nhìn nhìn phương hướng Huyền Vũ đang đứng, ánh mắt họ chạm nhau, trong lòng Huyền Vũ rung động không thôi. Cách xa như vậy, Huyền Vũ phảng phất trông thấy U Minh dùng khẩu hình nói với y hai chữ – “Chân Lâm”.
Chân Lâm? Chân Lâm? Đó mới là tên của y! Đó mới xứng làm tên của y! Không hề là độc dược khiến người ta vừa nghe đã mất mật, mà là cam lâm chân chính cứu vớt thế nhân! Huyền Vũ mắt đã ươn ướt, giữa lúc bất tri bất giác, chút ý cười lộ ra bên khóe miệng.
Sâu trong tâm trái đất truyền ra tiếng nổ ran, đại địa lắc lư, thành thị sụp đổ giữa chấn động kịch liệt. Bóng dáng Chân Lâm trong gió dần nhạt đi, vẻ tươi cười của y, càng lúc càng mờ mịt xa xăm. Như không lâu trước, giữa yên khí mịt mù ở biển Tử Vong, Chiến Thần nhắm mắt mà mất.
“Kỳ thật ngươi đừng ứng với truyền thuyết mới tốt, chờ qua một vài năm nữa, chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi Tử Điện tự tại lữ hành, chẳng phải là tốt?”Đáng tiếc biết bao, đây là giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện. Bi thương ngưng mắt, từ đây hai ta, một người ở Huyễn Vân thành nơi mặt trời mọc lên, người còn lại ở biển Tử Vong, nơi mặt trời lặn xuống, xa vọng đâu chỉ muôn sông nghìn núi!…
Khi hết thảy đều lắng bụi, Huyền Vũ mở to đôi mắt mê mông lệ, Huyễn Vân thành phồn hoa đã chẳng còn tồn tại. Ngàn năm trước nó từ trên trời giáng xuống, trở thành thần thoại điềm lành một phương, ngàn năm sau nó lại trải qua hạo kiếp, một sớm biến thành đất vàng, Nam Kha một mộng, chắc là như thế.
Quầng sáng cự đại bạt đất mà sinh, phóng vút lên trời, ánh dương cũng thoáng tối. Độc Thánh ngã xuống, phong ấn phương Đông trong phong ấn tứ phương từ thượng cổ được tu phục.
Đạp trên đá vụn bị máu tươi nhuộm đỏ, phóng tầm mắt nhìn đi, Huyền Vũ có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Y biết không chỉ Huyễn Vân thành đã thành lịch sử, mà cả Huyễn Vân thành cũng đã chẳng còn một người sống sót. May mắn là, những người này đã được giải thoát vào khoảnh khắc tử vong, biểu tình dữ tợn được an bình thay thế, dường như họ chưa hề chết, chỉ lặng lẽ ngủ đi. Được sự bảo hộ của phong ấn phương Đông, linh hồn họ có thể sạch sẽ đi qua cầu Nại Hà đầu thai, khỏi cần vì từng mơ thấy ác mộng mà hoang mang không tiến bước, không ai cần lo lắng sẽ bị Cửu Tinh đài tà thuật hấp thu lợi dụng.
“Kỳ thật Chân Lâm là một người rất mềm lòng, trăng khuyết hoa tàn y đều sẽ đồng tình rơi nước mắt. Chỉ là bất đắc dĩ sinh tại tập độc thế gia, không thể không học những dược lý và kỹ xảo đó, thế nhưng lại vẫn chẳng thể nhẫn tâm sử dụng.”Vào một ngày rất lâu về trước, trong Yên Hà cung, Bạch Hổ kể chuyện xưa với Huyền Vũ. Dáng vẻ của Bạch Hổ lúc đó, rất hướng về, rất cưng chiều, rất hạnh phúc… Là điều mà Huyền Vũ vĩnh viễn không cách nào quên được.
“Y khi đó đặc biệt mong ngóng có thể cùng ta cưỡi Tử Điện suốt ngày chu du thế giới, mỗi lần ta đứng dưới gốc táo trước cửa chờ y, tặng y lễ vật mang về từ phương xa, bản thân y chỉ sợ cũng chẳng biết dáng vẻ vui mừng rồi lại ngượng ngùng của y đáng yêu nhường nào. Vì muốn y tự nhiên tiếp nhận việc ta tốt với y, cho nên ta bảo Tử Điện cố ý chọc ta.” Bạch Hổ mỉm cười, “Tử Điện thật thông minh, biết dùng đuôi quất mông ta, trong lúc cười vui y liền quên mất xấu hổ.”Bạch Hổ là một võ sĩ thô lỗ, nhưng nếu đối tượng là người y thật lòng quý trọng bảo vệ, vậy thì y trở nên cẩn thận, là sẽ thập phần động lòng người.
“Nếu không phát sinh chuyện về sau thì tốt biết mấy? Ta và Chân Lâm, chúng ta bên nhau, sẽ chỉ là Gia Bố và Chân Lâm, chẳng phải Chiến Thần Bạch Hổ cũng chẳng phải Độc Thánh U Minh. Mặc dù phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, nhưng hơn mười năm hạnh phúc nắm tay, dù sao vẫn hơn thiên trường địa cửu thống khổ tư niệm.”……
Huyền Vũ cúi người nhặt một chuỗi niệm châu dưới đất, cẩn thận phủi bụi đất bám trên hạt châu, quầng sáng xanh biếc vốn lưu chuyển linh động lúc này đã chẳng thấy đâu. Người biết dùng nó đã vĩnh viễn ra đi, trân bảo cũng hóa thành phàm thạch. Huyền Vũ âm thầm thở dài, độc nha ơi độc nha, chủ nhân của ngươi đã đi rồi.
Huyền Vũ đột nhiên cảm giác được một loại chiêu hoán mãnh liệt, y quay đầu trông về thiên không phương Bắc âm u, minh bạch đó đại khái chính là chốn về của mình.
Nắm chặt độc nha lạnh băng trong tay, Gia Bố, Chân Lâm, chúng ta cũng sắp phải cùng nhau rồi!
Ngẩng đầu cùng thiếu niên mới đến bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiếm thấy của thiếu niên phủ đầy vẻ kinh sợ, y nhìn Huyền Vũ tiều tụy, nói giọng khàn khàn: “Chính là thần trí tuệ Bắc thiên Huyền Vũ?”
Ánh mắt Huyền Vũ bình thản, bản thân y cũng chưa từng nghĩ đến một ngày kia y sẽ tươi cười ấm áp như thế với một thiếu niên Ma tộc.
“Phương Nam, phong ấn phương Nam cũng đã khôi phục…” Rõ ràng phải là chuyện cao hứng, thế mà thiếu niên lại đang bi thương nghẹn ngào.
Thật sao? Xem ra cổ tế đàn của Ngũ Thú tộc cũng không cần lo lắng nữa rồi, vậy thì chỉ còn lại một nơi. Huyền Vũ gật đầu với thiếu niên nọ như cổ vũ. Còn một nơi, đó là của y! Y từng ở bên trong suy tưởng bảy năm –
Phương Bắc, huyền băng động.