Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 40

Ca ca, chúng ta đừng tranh cãi nữa được không? Ngươi đúng hay ta đúng, mấy thứ này nhất định phải luận ra thắng thua cũng có ý nghĩa gì đâu? Quang minh hắc ám trời sinh đã khắc nhau. Lời nguyền chúng ta nhất định không thể làm một đôi huynh đệ tốt, ta không tin! Ngươi thì sao? Chúng ta cùng phá tan nó đi!

Ca ca, nếu Diễm Hoàng biết chúng ta thế này, ngươi nói ông liệu có thương tâm không? Ông đã trao cho chúng ta lực lượng cường đại, nhưng dường như quên an bài cho chúng ta một tâm linh rộng lớn. Ngươi có biết khi ngươi say mê thành lập Ma giới vương triều mà ngươi hướng tới đã lâu, ta trốn ở một nơi ngủ say, ta đã mơ giấc mơ thế nào không? Ta mơ thấy chúng ta là một đôi huynh đệ bình thường giữa trần thế, bình thường mà khoái lạc. Cảm giác đó thật sự khiến ta thỏa mãn lắm!

Ca ca, ngươi yêu Khuynh Thành… đúng không? Chúng ta rốt cuộc đã thống nhất một lần, không ngờ lại là hoàn cảnh xấu hổ như thế. Còn nhớ những lời ngày xưa ngươi từng nói chứ? Ngươi nói, nếu có một lần ta không làm ngược lại ngươi, ngươi sẽ đem thứ ngươi thích chia sẻ với ta… còn nhớ chứ? Cho dù nhớ, ngươi có thể chia Khuynh Thành cho ta sao?!

Ca ca, xin hãy mau tới! Thời gian không còn nhiều, khói mù đã bao phủ tam giới. Tử vong buông xuống nhân gian, ngươi có nghe tiếng mọi người kêu khóc không?! Hệ thống Thần giới đã sụp đổ hoàn toàn, ta cần ngươi, cần ngươi, xin hãy mau tới ngăn cản…

Ca ca, Vĩnh Dạ…

“Vĩnh… Dạ…” Bỉ ngạn hoa, nở tại bỉ ngạn. Không thấy hoa, không thấy lá.

Giật mình, Ma giới Thánh Quân choàng mở mắt, ánh vào mi mắt đầu tiên chính là lũ vong xuyên điệp đang bay lượn vui đùa, sau đó lại là mộ của Phi Thiên lấp trong bụi bỉ ngạn hoa đỏ rực như lửa.

“Bệ hạ, ngài sao vậy?” Tuy rằng trên mặt vẽ đầy những vệt màu, nhưng vẻ thân thiết vừa nhìn là thấy ngay. Ma Thuật Sư Bối Lỗ, hóa ra y vẫn bồi bạn ở nơi này.

“… Vừa rồi dường như ta nghe thấy tiếng Thần Hi.” Vĩnh Dạ trầm ngâm.

“Thiên Đế?” Bối Lỗ hơi bất ngờ. Lực lượng của Thánh Quân và Thiên Đế là từ trong cùng một thân thể phân ra, hai người đồng thời chào đời, tuy tính chất hoàn toàn tương phản, nhưng cũng tính là huynh đệ sinh đôi, nghe nói giữa những cặp sinh đôi vào thời khắc nguy cấp đều có tâm điện cảm ứng, “Chẳng lẽ Thần giới có việc?”

Ca ca, xin hãy mau tới! Thời gian không… Hệ thống Thần giới đã hoàn toàn sụp đổ, ta cần ngươi, cần ngươi, xin hãy mau tới ngăn cản…

“Đi!” Vĩnh Dạ quả quyết đứng dậy, “Đi Thần giới!” Quay đầu nhìn lại một lần, Tu La, bảo trọng…



Vừa qua Vân Tiêu quan Thần giới, Thánh Quân Vĩnh Dạ và những người cùng đến, Ma Thuật Sư Bối Lỗ, Long Nữ Na Già và Ám Ảnh Phệ trong Địa ngục thất quân chủ đều sợ ngây người.

Thần Hi nói “Hệ thống Thần giới đã hoàn toàn sụp đổ”, căn bản không thể hình dung ra phân tàn khốc kia! Những kiến trúc lớn nhỏ của Thần giới đều đang bốc cháy, Thần giới tứ cảnh nổi tiếng đã tan thành mây khói, chúng tiên tử mỹ lệ gào khóc chạy trốn hóa thành khói nhẹ. Vệ binh nằm ngổn ngang ngay cửa Vân Tiêu quan, có mười hai người giáp đen dùng vũ khí chống đất, đến chết vẫn không chịu ngã xuống.

Đó là mười hai Dạ Xoa thủ hạ của Chiến Thần Bạch Hổ, trừ Thiên Đế và thiên quân, chiến lực của họ là mạnh nhất Thần giới. Hiện tại họ đã bỏ cả sinh mệnh vì bảo vệ Thần giới. Đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng phía trước không hề chớp, tầm mắt vĩnh viễn dừng hình vào nháy mắt trước khi chết kia.

Vĩnh Dạ dẫn ba người đi thẳng đến Cửu Tinh trường giai, hải thiên chi lệ! Chỉ có thứ này, đại khái mới có giá trị và mị lực lật nhào Thần giới!!

Giữa sấm sét ngập trời, bạch y nữ tử ngự không phi hành, xông thẳng về phía đầu Cửu Tinh trường giai, khi có sét sắp giáng lên người, nàng vẫy tay một cái, trước mặt liền xuất hiện một cái khiên màu xám, thay nàng đỡ thiên lôi! Sau đó giữa tiếng kêu thảm, cái khiên như bị sấm sét đánh tan, vài luồng khói đen tan đi.

“Đáng hận!” Thấy thế Ám Ảnh Phệ khẽ mắng, “Yêu nữ này, lại dùng sinh hồn làm khiên!”

“Không tốt! Ả sắp lên rồi!!” Vĩnh Dạ quát một tiếng, vội đuổi theo, ba người còn lại theo sát phía sau, sấm sét trước mặt họ tự động nhường đường.

“Ha ha ha ha!…” Nguyệt Cơ ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý vô cùng, trước mặt nàng, hải thiên chi lệ phát ra ánh sáng ưu mỹ lại mê võng, giọt nước mắt trong suốt lăn lăn, phảng phất cũng cảm thấy bất an. Vẻ tươi cười thần thái phấn chấn của Nguyệt Cơ không hợp với phục sức và kiểu tóc cổ xưa, nàng rốt cuộc kích động vươn tay về phía hải thiên chi lệ…

“Dừng tay!…”

“A!!…” Một tiếng thét chói tai thật dài vang lên, thân thể mỏng manh của Nguyệt Cơ bay ngang ra như con búp bê vải bị chủ nhân vứt bỏ, suýt nữa rơi khỏi Cửu Tinh trường giai. “Đông Quân…” Nàng khẽ lẩm bẩm như khó lòng tin nổi, chừng như muốn khóc, cánh môi cắn chặt có từng sợi tơ máu chảy ra mà không hay biết.

Thấy hải thiên chi lệ bình yên vô sự, Vĩnh Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: “Yêu nữ, ngươi đã làm gì Thần Hi?!”

“Hừ…” Nguyệt Cơ thê lương cười cười, “Ngươi đang lo cho Thần Hi? Quả nhiên không hổ là huynh đệ! Quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ thân thân thiết thiết! Lo cho hắn, thì đi gặp hắn đi!” Nàng đột nhiên quát to một tiếng.

“Bệ hạ! Cẩn thận!” Vĩnh Dạ nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một người giang tay che trước mặt, sau đó ngã ngửa ra sau – Ma Thuật Sư Bối Lỗ!!

“A, hóa ra lại là một kẻ cuồng dại?” Nguyệt Cơ thoáng ngẩn ra, sóng mắt vụt sáng, nàng cười khẽ, “Đã như thế, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nói lời tạm biệt.”

Đôi mắt phẫn nộ của Phệ cơ hồ phun ra lửa, là Na Già đã giữ chặt nàng.

Vĩnh Dạ để ngoài tai lời Nguyệt Cơ nói, trong mắt y hiện tại chỉ có Bối Lỗ, máu của Bối Lỗ, đỏ tươi chói mắt, hơi lạnh, có mùi đăng đắng, cực giống bỉ ngạn hoa nở rộ bên sông Vong Xuyên kia.

“Bệ hạ, có còn nhớ… có còn nhớ con… bướm… kia chứ?…” Lời tận, hào quang trong mắt y chợt tan đi, thân thể nhạt dần, hóa thành con bướm màu xanh sẫm, lưu luyến bay lượn vài vòng quanh Vĩnh Dạ, dù rằng không muốn, rốt cuộc vẫn đi xa.

“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, con vong xuyên điệp kia.” Vĩnh Dạ im lặng rơi lệ, cánh tay vẫn duy trì tư thế ôm Bối Lỗ, “Con bướm kia, con vong xuyên điệp mỹ lệ nhất kia…”…

“A ha ha ha ha…” Tiếng cười của Nguyệt Cơ thoạt nghe rất giả, nàng liếc Vĩnh Dạ hừ lạnh, “Thời gian nói lời tạm biệt đã kết thúc, Vĩnh Dạ, năm đó ngươi và Thần Hi phải cùng nhau mới áp chế được ta. Hiện tại chỉ có mình ngươi, không bằng cứ thuận theo ta, thế nào?” Ánh mắt nàng lóe qua một tia giảo hoạt.

Vĩnh Dạ chậm rãi đứng dậy, “Nằm mơ ban ngày, chỉ mình ta cũng có thể đối phó ngươi!”

“Ta ghét nhất, chính là những kẻ không thức thời như ngươi…”

“Ngươi vẫn tự đại như vậy!… Vĩnh Dạ.” Thanh âm tuy rằng suy yếu, lúc này lại dễ nghe đến mức suýt nữa khiến người ta cảm động rơi lệ! Mọi người theo tiếng nhìn lại, nam tử tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt ít nhiều có phần chật vật, nhưng sự xuất hiện của y lại đủ phấn chấn lòng người. Y quay qua Nguyệt Cơ nói nhàn nhạt, “Thế nào là hiện tại chỉ có mình y? Ta không phải đã đến rồi sao? Để ngươi đợi lâu thật ngại quá!”

Ma giới Thánh Quân, Thần giới Thiên Đế, sau lần từ biệt vạn năm trước, khi lần đầu tiên gặp lại, Khuynh Thành đang ở trong lòng Thần Hi, Vĩnh Dạ buồn bã. Khi lần thứ hai gặp lại, hai người trước Vân Tiêu quan đại chiến một trường, thời điểm sinh tử là Khuynh Thành đã ngăn trở chính giữa, Khuynh Thành, trước mắt hai người họ, hương tiêu ngọc vẫn.

Hiện nay, lần thứ ba, họ lại nhớ đến vạn năm trước, bởi vì địch nhân chung mà sóng vai chiến đấu! Trong ánh mắt hai người nhìn nhau có loại cảm xúc nào đó, cảm khái nào đó, không tiếng truyền lại.

“Hai kẻ cùng đến, ta giải quyết luôn một thể là được! Còn đỡ mất công.” Trong vẻ mặt Nguyệt Cơ hàm chứa vẻ chế giễu rất nhỏ, “Trừ phi Diễm Hoàng của các ngươi đột nhiên đến đây, bằng không, chúng ta có cả đống thời gian.” Khi nói đến mấy từ “Diễm Hoàng của các ngươi” này, ngữ khí của nàng không khỏi chua xót.

“Sao ngươi biết Diễm Hoàng đại nhân hiện tại sẽ không đến?” Vĩnh Dạ không khoan nhượng.

Thật cho rằng y đang thương tiếc Tu La ở Hoàng tuyền cảnh là sẽ không có chút an bài nào sao? Vĩnh Dạ thầm nói, Tô Ma, sự tình hiện tại thế nào rồi? Cần phải đến kịp!

Đồng tử của Nguyệt Cơ nháy mắt co lại, chậm rãi nhìn qua Vĩnh Dạ, Thần Hi, Na Già, Phệ từng khuôn mặt, vẫn không hề có vẻ sợ hãi. “Tạch” khẽ một tiếng, dây cột tóc trên đầu Nguyệt Cơ đã đứt, mái tóc dài nhất thời tùy ý tung bay, vạt áo không gió tự bay…



Cùng lúc đó –

“Ngươi là ai?” Tuyệt sắc thiếu niên trên chiếc đu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, toàn thân đẫm máu này, hiếu kỳ hô khẽ, “Nơi này không phải ngoại trừ nàng thì không ai có thể ra vào sao?”

Mặc dù mặt toàn máu, nhưng vẫn cứ nhìn ra được đó vốn là một người cực kỳ anh tuấn, mái tóc màu lam sẫm tựa như hải dương thâm tình, ánh mắt nhìn thiếu niên lộ ra tâm tình kích động gần như khó mà kiềm chế. Y run rẩy vươn tay định sờ đầu thiếu niên, thiếu niên không trốn, nhưng tay y bỗng khựng lại giữa không trung, bởi vì y thấy tay mình đầy máu.

“Khuynh Thành.” Y cười khổ, “Ta đã dọa đến ngươi sao?”

“Ngươi biết tên ta?!” Thiếu niên cười, rất đỗi kinh hỉ, “Đúng vậy, ta đúng là Khuynh Thành! Ta chẳng nhớ được gì cả, nhưng ta luôn mơ thấy có người gọi ta là Khuynh Thành! Đó là một người rất quan trọng, nhưng vừa tỉnh lại thì chẳng nhớ nổi người đó là ai…” Ánh mắt y ảm đạm xuống, bỗng nhiên lại rạng rỡ lóe sáng nhìn người tóc lam, “Người đó là ngươi sao?”

“… Không phải.” Rất lâu sau, người tóc lam mới gian nan thở dài nói, “Ngươi muốn biết đó là ai chứ?”

“Muốn! Nằm mơ cũng muốn!” Khuynh Thành nhảy khỏi chiếc đu, “Ngươi biết đúng không? Ngươi mau nói cho ta biết đi!”

“Ta dẫn ngươi đi xem, không phải tốt hơn?”

“… Ta không thể ra khỏi nơi này.”

“Ngươi yên tâm, vô luận thế nào, ta nhất định đưa ngươi ra ngoài.” Người tóc lam mỉm cười, vẫy tay với phía sau, sắc mặt càng nhợt nhạt.

Mấy người mặt không biểu tình đi theo người tóc lam miễn cưỡng dùng thân thể căng ra kết giới, dù rằng thân thể họ đã chịu đủ thương tích, tàn tạ kinh khủng, nhưng chân mày lại chưa hề nhíu một chút, như thể những vết thương hãi người đó chẳng liên quan đến mình.

“Bọn họ, bọn họ không đau sao?!” Khuynh Thành kinh hãi.

“Họ không đau, bởi vì họ là rối.” Người tóc lam kéo y tăng tốc chạy đến thông lộ bị gượng mở ra kia, “Chúng ta nhanh lên, họ không cố được bao lâu đâu!”

Không có thời gian để nghĩ nhiều, Khuynh Thành mặc người tóc lam lôi mình chui ra, vừa ra ngoài chợt nghe một tiếng nổ phía sau, kết giới lại ầm ầm hợp vào, mấy con rối kia nháy mắt bị kẹp nát bấy, máu tươi tung tóe! Thân thể người tóc lam bỗng run rẩy kịch liệt một thoáng, Khuynh Thành hết sức sợ hãi ôm lấy y, “Ngươi không sao chứ?!”

An ủi vỗ vỗ tay Khuynh Thành, người tóc lam cười cười, “Không việc gì, chúng ta mau đi thôi, thời gian… không còn nhiều…” Y bỗng nôn ra một búng máu.

Khuynh Thành vỗ nhẹ ngực y, hoảng sợ tột cùng.

“Ngươi sợ? Đừng sợ…” Người tóc lam ôm chặt lấy y, nhìn y một cái thâm sâu, sau đó cắn răng, mang theo Khuynh Thành bay lên!

Bay qua vô số những non những nước, cuối cùng người tóc lam không chèo chống được nữa, y nhẹ nhàng đặt Khuynh Thành lên một tảng đá ngầm không quá nhỏ, rồi hôn mê mất.

Khi y tỉnh lại, mở mắt trông thấy Khuynh Thành bi thương nhìn y, nếu đổi là người khác, có lẽ đã rơi lệ đầy mặt, nhưng y biết Khuynh Thành trời sinh vô lệ. Hai tay Khuynh Thành sau khi luân phiên nhúng xuống nước biển lạnh băng, đặt lên vầng trán hầm hập của y, nóng rồi lại đổi tay khác. Y gượng một hơi định cố ngồi dậy, bị Khuynh Thành đè lại.

“Tô Ma.” Khuynh Thành vậy mà đã gọi ra tên y! “Vừa đến nơi này là ta liền nhớ lại… Ngươi biết đây là nơi nào chứ? Tảng đá ngầm này, vốn là một ngọn núi… Là ngọn núi cao nhất Phi Chân quốc!” Y nghẹn ngào, “Ta đã nhớ ra toàn bộ rồi! Hóa ra ý thức của ta cứ một mực phiêu đãng trên vùng biển này!”

Hóa ra ý thức của y, ý thức mà Nguyệt Cơ lên trời xuống đất cũng chẳng thể tìm được, trước nay chưa từng rời khỏi nơi thất lạc ban đầu này!

Mãi phiêu đãng trên vùng biển này, bởi vì nơi này có vướng bận sâu nhất. Sớm đã khắc cốt minh tâm, bất luận bao nhiêu năm tháng đều không cách nào tiêu tan… quyến luyến.

“Ngươi đã nhớ ra cả rồi sao?…” Tô Ma muốn nói lại thôi, chữa lại, “Ta sắp không xong rồi, ngươi nhớ lại thì tốt…”

“Ngươi sắp không xong?! Sao có thể?! Sao có thể!…” Khuynh Thành vừa kêu vừa bổ nhào lên người Tô Ma.

“Hài tử ngốc, kết giới Nguyệt Cơ vây ngươi, con rối bình thường há có thể mở ra?…” Hơi thở của Tô Ma dần yếu đi, “Trên người những con rối đó, đều có một phần hồn phách của ta…”



“Tô… Ma…”

Địa ngục thất quân chủ– Long NữNa Già – Ngữ

Rất kỳ quái là ta mà cũng đột nhiên muốn nói chút gì đó, từ đầu chí cuối ta vẫn cảm thấy mình là một người vô tình, cách biệt ngoài bể dục, trước nay chưa từng yêu ai cũng đại khái chưa được ai yêu. Ta không thể lý giải ý nghĩ “Vấn thế gian tình vi hà vật? Chỉ khiếu nhân sinh tử tương hứa” của người khác, cho nên, hãy tin là ta hẳn có thể tự thuật vài việc từ góc độ công bằng.

Ta sinh trong long tộc Đông Hải, với phàm nhân mà nói long tộc là một loài rất thần bí. Có người cho rằng rồng là thiện thần ty chưởng mưa móc, ơn trạch đại địa, cũng có người cho rằng rồng tham tài háo sắc, là tượng trưng tà ác. Nhưng bất luận loại nào, đều là con người đang một sương tình nguyện, rồng chính là rồng, căn bản không thiết tha gì ích lợi của việc nhân loại xác định mình chính hay tà.

Trong tộc phải nói là ta vẫn khá đặc biệt, đầu tiên là bởi vì ta sinh ra có tám cánh tay. Tám cánh tay này nếu sinh trưởng trên người phàm nhân, đại khái sẽ bị xem là yêu quái, nhưng long tộc thì khác. Tuyệt đại bộ phận long tộc cố nhiên có hai tay như con người, họ là bình dân trong long tộc, tức những con rồng bình thường linh lực thấp kém, mà rồng sinh ra có tám cánh tay lại là cực hạn, là người của vận mệnh thiên phú linh lực cao cường hiếm thấy trong long tộc.

Tiếp theo là vì ta trời sinh vảy tím, rất đẹp, cũng rất hiếm thấy, hơn nữa nghe nói rồng vảy màu tím tương lai nhất định bất phàm, chỉ là sẽ khắc đến đồng loại chung quanh. Cho nên ta từ nhỏ hầu như chẳng có bạn bè gì, ta đã quen với việc tầm mắt kẻ khác xa xa trông chừng.

Lúc vừa tròn trăm tuổi, hai huynh trưởng của ta lần lượt bạo bệnh mà chết, rồng cũng sẽ sinh bệnh, đương nhiên rất ít, chỉ là nếu bị bệnh thường sẽ trí mạng. Vậy là không chỉ người ngoài, ngay cả gia tộc cũng bắt đầu lạnh nhạt hơn với ta.

Không nói thêm gì, ta rời khỏi Đông Hải, lên bờ du lịch. Khi đó ta mới biết sinh mệnh của phàm nhân hóa ra ngắn ngủi đến đáng sợ như sương mai, thế nhưng họ lại có thể diễn dịch rất nhiều những bi hoan ly hợp trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng biết là đáng mừng, hay là đáng buồn.

Có điều họ đáng mừng cũng được, đáng buồn cũng thế, đều chẳng mảy may liên quan đến ta, ta thích cảm giác lãnh nhãn bàng quan, cảm giác ấy thú vị hơn đặt mình trong đó rất nhiều.

Từ khi rời khỏi Đông Hải, mấy ngàn năm qua ta dường như chưa từng nhớ nhung cái gọi là quê nhà kia, ta chưa bao giờ có được sự ấm áp ở đó. Nhưng Phệ thì khác, cô ta hàng năm đều trở về tế bái một ngôi mộ lẻ loi nở đầy hoa tử uyển. Mà ta chính là vừa vặn trông thấy cô ta khi cô đang tế bái. Trực giác của rồng đều rất nhạy bén, ta cảm thấy nữ tử này không giống người thường, bèn tùy tiện hỏi một câu, hỏi người cô bái là ai.

Cô cho ta biết dưới đó yên nghỉ mẫu thân cô, mẫu thân cô là một con báo, một con báo đã yêu con người. Con báo dùng toàn bộ đạo hạnh hóa thành hình người, lại biến về nguyên hình vào đêm sinh nở, nói rồi cô lạnh lùng quay đầu nhìn ta, con gái của người và báo, đôi mắt hẹp dài màu vàng, lập lòe vẻ linh mẫn và tàn nhẫn riêng có, cô nói: “Ta là một trong Địa ngục thất quân chủ, Ám Ảnh Phệ.”

Rất tự nhiên ta được Phệ dẫn kiến cho Ma giới Thánh Quân, lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Quân bệ hạ, ta không khỏi giật mình, khó mà tưởng tượng trên đời lại sẽ có người như vậy!

Rõ ràng là người tuấn mỹ đến bạc tình, lại cố tình phối thêm đôi mắt dường như chứa đựng nội dung rất sâu, thần thái phi dương, không ai bì nổi, giống như trên đời căn bản không có cũng không thể có thứ nào có thể ràng buộc y, có thể được y để ý.

Khoảnh khắc đó, ta liền biết đó chính là người đáng để ta đi theo. Không liên quan đến tình yêu, đó là thứ mà ta đại khái cả đời cũng chẳng thể làm rõ. Ta không giống Phệ, ánh mắt cô ta nhìn Thánh Quân bệ hạ thật là kẻ khờ cũng hiểu được, còn cả Phi Thiên bệ hạ nữa. Ta chỉ sùng bái lực lượng, tín ngưỡng chấp nhất của Ma giới với lực lượng cường đại vừa vặn thích hợp với ta.

Thời gian cứ thế nhàn nhạt mà nhanh chóng qua đi, tâm tình của ta khi đối mặt với Thánh Quân bệ hạ vẫn như khi nhìn thấy ngài lần đầu tiên, vẫn sùng kính như vậy.

Hẳn là bệ hạ thủy chung không biết, ta đứng phía sau ngài, nhìn ngài thần thái phi dương mà điều khiển hết thảy thành thạo thế nào. Ngài là vương giả trời sinh, đôi mắt sáng ngời kia giống như đang nói: Ta chẳng cần gì hết. Dáng vẻ đó, thật khiến người bội phục.

Ta không khỏi mê muội vì bệ hạ như vậy.

Hết thảy những điều này bắt đầu từ một ngày của ngàn năm trước khi ngài từ phàm giới mang về một thiếu niên hôn mê, đã lặng yên cải biến. Thiếu niên đó, không lâu sau chính là Ảo cảnh chi chủ danh chấn tam giới, Già Lâu La vương.

Sự chấn động có thể nói là kinh tâm động phách khi mới gặp Khuynh Thành đó, đến nay ký ức vẫn còn mới nguyên. Y chỉ hờ hững đứng một bên, để chúng ta xa xa nhìn một cái, ta ngay lập tức lý giải tại sao bệ hạ nhất quán cao ngạo lại cười như một đứa trẻ được cho kẹo.

Phàm giới có một đảo quốc tên Phi Chân, ta từng ngang qua khi đi du lịch. Phi Chân quốc thịnh sản hai thứ, chính là vàng và hoa tươi, giàu và hoa đều là tồn tại như thần thoại nhân gian. Nhưng mà hiện tại, nó đã biến mất, vĩnh viễn ngủ say dưới biển, chính bởi vì thiếu niên này suýt nữa chết đi, đã chọc giận Thánh Quân bệ hạ.

Bệ hạ đối tốt với Khuynh Thành, thật là rõ như ban ngày, dựa theo lý giải về định nghĩa tốt của ta. Bệ hạ trao cho y lực lượng cường đại, đương nhiên càng nhiều người có thể càng để ý bạch tháp Ảo cảnh thiên bệ hạ hàng đêm lưu luyến.

Sự ái mộ của Phi Thiên bệ hạ với Thánh Quân bệ hạ vẫn luôn biểu lộ rất rõ, Phệ ngược lại ẩn nhẫn hơn rất nhiều, Phệ thoạt nhìn là một nữ tử mạo mỹ hào sảng, kỳ thật ta biết cô có sự tự ti chôn giấu trong lòng. Có một ngày cô nói với ta, mẫu thân của cô không nên yêu con người, cho nên cuối cùng buồn bực mà chết trong tiếng nguyền rủa.

“Bi kịch của bà, ở chỗ bà không nên yêu một người không xứng đôi với mình.” Cô cười, “Ta làm sao không phải? Ta làm sao xứng yêu Thánh Quân bệ hạ?!”

“Ngươi say rồi.” Ta định lấy bầu rượu khỏi tay cô.

“Trước kia có Phi Thiên bệ hạ, hiện tại càng cần tự mình biết mình! Hiện tại có Khuynh Thành điện hạ…” Phệ nhoài trên bàn, giọng nhỏ dần, “Na Già, ngươi thấy y là một thiếu niên làm người ta ái mộ như thế nào không? Bệ hạ cuối cùng…”

Ta cười khẩy, Phệ thật khờ, cô ta cho rằng bệ hạ hàng đêm ngủ lại bạch tháp là hai người liền tình đầu ý hợp sao? Nếu quả thật như vậy, bệ hạ cần gì phải luôn là dáng vẻ rầu rĩ? Tình huống hiện tại của họ, chỉ có thể nói là mối tình thắm thiết đơn phương của bệ hạ mà thôi.

Yêu một người, nếu đạt được thân thể y là thỏa mãn, thế thì không phải yêu, mà là chiếm hữu đơn giản. Ta tin bệ hạ đích xác là thật lòng, ngài không vui vẻ là bởi vì ngài không chỉ muốn có được thân thể Khuynh Thành, cái ngài đã chiếm được ấy, quan trọng hơn là ngài còn muốn có được tâm của Khuynh Thành.

Nhưng bệ hạ đại khái phải thất vọng rồi, từ lần đầu tiên gặp Khuynh Thành ta đã cảm thấy, thiếu niên này không có tâm để có thể bỏ ra, hoặc là trời sinh bạc tình bạc tính, hoặc là y đã giao trái tim cho người, là tình huống nào thì ta không thể xác định, tóm lại, y chẳng cách nào đáp lại bệ hạ.

Có lẽ đây là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê! Nhiều người hiểu yêu là gì hơn ta như vậy, lại không sớm nhìn thấu như ta.

Công bằng mà nói, ta chưa từng thích Khuynh Thành điện hạ lắm, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của y đã phá hủy hình tượng của thần tượng trong lòng ta. Thánh Quân bệ hạ nên là như khi ta mới gặp, duy ngã độc tôn, tồn tại tự cao tự đại, mà không nên là nhi nữ tình trường, anh hùng thoái chí như bây giờ.

Khi Thánh Quân bệ hạ trên yến hội nói ra câu “Ta đâu chỉ thích y, ta căn bản yêu y.” này, ta thấy sự buồn bã của Phi Thiên bệ hạ, sự kích động của Khôi Lỗi Sư Tô Ma, Chỉ Sát Ma Nhan thì hướng ánh mắt chẳng nhìn thấy gì về phía Phi Thiên bệ hạ, từ đường cong khóe miệng mà nhìn thì nên là rất thương cảm, ta trầm trầm cười thầm trong bụng, chuyện nên phát sinh, chung quy vẫn phải phát sinh.

Quả nhiên, sau đó sự tình phát triển cấp tốc, nhanh đến mức ta cũng phải bất ngờ. Khuynh Thành điện hạ đi Thần giới, Khuynh Thành đại khái thật sự là một người thiên tính lạnh bạc, y rất nhanh chóng ngả vào lòng Thiên Đế, phong làm Nam Thiên Quân Chu Tước, rồi lại nhanh chóng cùng Thiên Đế trở mặt rời đi.

Trước Vân Tiêu quan, hai vị vương giả quyết chiến vì y, điều duy nhất ta không minh bạch chỉ là, tại sao dưới tình huống đó rồi mà y còn phải trở về?! Khoảnh khắc y ngã xuống, ta lần đầu tiên thấy được vẻ tươi cười của y, y tươi cười nói câu gì đó với bệ hạ, bệ hạ liền phát ra một tiếng gào đau triệt nội tâm.

Sau khi y chết, Thánh Quân bệ hạ tuyệt quyết tự trầm vào băng, Phi Thiên bệ hạ một đêm đầu bạc, tam giới phong vân kịch biến, tim ta cũng phảng phất lạnh hơn trước kia, ta mê luyến lực lượng hơn bất cứ lúc nào, lực lượng tuyệt đối!

Đúng lúc này, Nguyệt Cơ xuất hiện.

Trong mộng, nàng ta khoan thai đi tới, cười rất mỹ lệ, nói với ta: Long Nữ chỉ sùng bái lực lượng, Ma giới hiện tại đã không còn thích hợp với ngươi, thích hợp với ngươi chính là ta, ta mới là người cường đại nhất tam giới.”

Giữa lúc ngơ ngẩn, ta quỳ xuống trước mặt nàng ta, thoáng run rẩy tiếp nhận thứ thuốc con người tươi cười ấy đưa cho, sau khi tỉnh lại, ta theo phân phó của nàng ta, dùng dược trên người Phi Thiên bệ hạ. Kỳ thật dược tính cụ thể ta không rõ, nhưng sau đó Phi Thiên bệ hạ ngày càng lãnh khốc phệ huyết. Cho nên ta nghĩ thứ thuốc đó không hề độc, chỉ là một chất dẫn, Phi Thiên bệ hạ là người đứng đầu Hoàng tuyền, muốn thôi miên y, dù là Nguyệt Cơ cũng không dễ dàng làm được.

Huyễn Vân thành bị hủy, phong ấn phương Đông sụp đổ, nhân gian phát sinh thảm kịch, ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, thế nhưng ta lại chẳng mảy may cảm thấy hối hận.

Ta nghĩ, ta đích xác là một Long Nữ lạnh lùng, với sinh tử của kẻ khác, vĩnh viễn không có hứng thú, cũng chẳng hề quan tâm.

Lời tiên đoán về ta lúc nhỏ rốt cuộc đã thực hiện, đó là sau khi ta sinh ra không lâu, họ thấy ta vảy tím tám tay, đều rất sợ hãi, bèn bế ta đến chỗ lão dự ngôn gia của long tộc tính thử, bản lĩnh dự ngôn của long tộc là cực kỳ nổi danh.

Về sau nghe mẫu thân nói, lão dự ngôn gia nhìn thấy ta, chỉ lắc đầu, chẳng nói gì hết, chờ mọi người đi rồi, mới lặng lẽ cho mẫu thân biết, Na Già tương lai nhất định không tầm thường, chỉ sợ còn liên quan đến một trường đại kiếp nạn tam giới, nhưng ngay cả ta cũng không thể nhìn ra nó tương lai là chính hay tà. Đợi nó trưởng thành, lại nói cho nó hay, nhất định ghi nhớ tự giải quyết cho tốt…



Hiện tại đứng trên Cửu Tinh trường giai của Thần giới, bốn đôi mắt đều nhìn ta, hoặc đắc ý, hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn nộ. Phệ ngã giữa vũng máu, minh mâu vàng rực cơ hồ phun ra lửa, cô ta hoàn toàn không ngờ ta sẽ đột nhiên công kích mình từ phía sau. Ta đảo mắt nhìn mọi người, chậm rãi lùi đến bên cạnh Nguyệt Cơ đại nhân.

Khóe miệng Phệ bỗng hiện lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nhắm mắt, ta biết cô ta đã dùng một hơi cuối cùng để nguyền rủa ta.

Thánh Quân bệ hạ đã bị chọc giận hoàn toàn, hà! Lực lượng của ngài cường đại cỡ nào! Bệ hạ, ngài không biết ta thích ngài như thế này nhường nào đâu!!

Ta nhắm mắt, vừa không phản kháng, cũng không trốn tránh.

Trong nháy mắt, đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ bọn tiểu long khác nói sau lưng ta: Ngươi xem Na Già, con rồng bất tường đó! Chúng ta tránh xa nó một chút đi!

Chúng ta tránh xa nó một chút đi!…
Bình Luận (0)
Comment