Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 46

Sáu mươi năm qua đi, Tử Mạch đã già. Trên đời chẳng còn thần ma gì nữa, Tử Mạch hiện tại, là một người bình thường, sinh lão bệnh tử, cũng là chuyện y không thể tránh khỏi.

Ngày trước sau khi Huyễn Vân thành bị hủy diệt, nền cũ nhấp nhô, hình thành sơn thế. Mọi người xưng là Huyễn Vân sơn mạch. Hiện tại trên Huyễn Vân sơn, diễm hồng quả sinh trưởng từng dải lớn. Không sai, chính là trồng bằng hạt giống ngày đó Trúc Giản đưa cho, chúng sinh trưởng tốt như vậy, Trúc Giản nếu có thể nhìn thấy, nhất định sẽ cao hứng lắm nhỉ?

Hiện tại phần lớn thời gian mỗi ngày Tử Mạch đều dùng để chăm sóc những cây này, bởi vì y biết, nếu có một gốc trong số này chết thì ngay sau đó chín gốc còn lại sẽ lần lượt chết theo – trong một trái diễm hồng quả bình thường có mười hạt.

Có khi mệt mỏi, y sẽ ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, tàng xanh ôn nhu dành cho y bóng râm. Y ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh dương, cũng sẽ nghĩ, thuở trước y bay qua bầu trời, mỗi một ngày của thời kỳ nghìn năm trước, y đều thanh xuân mạo mỹ, nhưng chẳng được ung dung thỏa mãn như hiện tại. Y còn hồi ức chuyện đã phát sinh vào cái ngày kinh tâm động phách ấy…

Ngày ấy, sau khi Cửu Tinh trường giai rơi xuống phàm trần, chuyện đầu tiên y làm, chính là hải táng Khôi Lỗi Sư Tô Ma.

Nhìn Tô Ma từ từ chìm xuống nước, mái tóc màu lam mỹ lệ độc nhất vô nhị hòa cùng biển cả mênh mông, Tử Mạch không khỏi nghĩ, người có được mái tóc như biển, cõi về cuối cùng lại cũng là biển, đây có thể xem là một loại duyên phận chứ?

Nghệ nhân múa rối hải ngoại mà Hề Nhược phi tử thời trẻ ái mộ trong câu chuyện Khuynh Thành điện hạ kể ấy có lẽ chính là Tô Ma đại nhân nhỉ! Dù rằng Khuynh Thành điện hạ không hề nói ra tên cụ thể của nghệ nhân đó, nhưng mái tóc màu lam sẫm độc nhất vô nhị là không sai được.

Nghệ nhân múa rối kia không phải đã nói, biển là đẹp nhất trên đời, hy vọng bản thân sau khi chết có thể táng giữa biển đó sao? Nếu y thật sự chính là Tô Ma, bây giờ, đại khái cũng có thể vừa lòng thỏa ý rồi nhỉ?

Hiện tại, y một mình cô độc sinh sống trong Huyễn Vân sơn mạch, chẳng tranh chấp gì với đời, y thật sự nhớ những người đó lắm. Khuynh Thành điện hạ ái mộ cũng vậy, Hồng Trần cùng lớn lên cũng vậy, Tiểu Liên thích trêu cợt người cũng vậy, Mộ Yên chỉ nói chuyện một lần cũng vậy, có đôi lúc y sẽ ngửa đầu hỏi trời, tại sao để họ đi hết, chỉ lưu lại bản thân y? Nhưng y chưa bao giờ được nghe câu trả lời của trời cao.

Thời gian rỗi rãi, Tử Mạch trồng hoa cúc khắp hậu viện, đồng thời học được cách ủ rượu hoa cúc. Hương rượu thanh nhã, thật sự rất giống người phong hoa tuyệt thế trong ký ức kia.

Đó là người Tử Mạch vĩnh viễn không cách nào quên được, vô luận y là Khuynh Thành, hay là Đông Quân. Vô luận y giữa Huyễn Vân thành mỉm cười, ngón tay trắng nõn rót rượu, hay trước Vân Tiêu quan ngã trong lòng Thánh Quân bệ hạ, máu nhuộm thắm ngực, hay y ngồi xổm trên tảng đá ngầm giữa hải thiên cô linh, dùng thanh âm bình đạm khiến người ta đau xót mà kể câu chuyện của bản thân, ôn nhu cúi đầu không chịu được gió lạnh.

Cuối cùng, y đứng trên Cửu Tinh trường giai chí cao của Thần giới, gió thổi vạt áo y cuốn lên, mái tóc dài tung bay khắp trời, mơ hồ giọt lệ khoáng thế kia.

Đúng vậy, Tử Mạch đã thấy đủ các loại lệ. Thánh Quân bệ hạ mặc sức khóc thảm trước Vân Tiêu quan. Phi Thiên bệ hạ bàn tay si si vỗ mặt băng, lệ trượt xuống mà không hay biết, nhưng tóc đen lại đã một đêm thành tuyết. Hồng Trần lúc lâm chung cười khổ lệ rơi được giải thoát. Đan Chân đầu nhân trung tâm lớn tiếng khóc lóc trước linh cữu công chúa, hán tử sang sảng, kể cả thời điểm phát tiết, cũng là sang sảng. Trúc Giản lúc ở trước phế tích cổ tế đàn đem hạt diễm hồng quả phó thác cho y, đôi mắt đỏ lên, lập tức quay mặt đi không để y thấy.

Nhưng, nhất định không ai có thể lặp lại phong tình khi Khuynh Thành điện hạ rơi lệ.

Đó là rung động không ngôn ngữ, có thể hình dung.

Tử Mạch thường ngồi uống rượu dưới gốc diễm hồng quả, uống không nhiều, mấu chốt là mãn nguyện lắm. Ánh dương lốm đốm chiếu lên người, y ngẩng đầu, phảng phất lại nhìn thấy từng âm dung tiếu mạo đã lâu không gặp kia.

Về sau Tử Mạch đã nghĩ ra một biện pháp khá tốt, y khắc tên họ lên từng tấm mộc bài, mấy năm đầu treo xung quanh phòng y, hiện tại treo lên cả mấy chục gốc diễm hồng quả cao lớn nhất, y nói chuyện với chúng, tựa như mọi người lại trở về.

Y còn treo tú cầu Bách Hợp tặng lên cửa, như vậy thì y lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Ánh dương chiếu lên tú cầu, thành một vòng ánh sáng màu vàng nhạt, đáng yêu như thiếu nữ thiện lương trong ký ức kia.

Bắt đầu từ năm trước, lưng Tử Mạch có hơi đau, gần đây càng ngày càng tệ, y rốt cuộc đã tin tưởng sự già cả, già cả vô tình.

Chắc không bao lâu nữa là có thể đoàn tụ với mọi người rồi nhỉ?…

“Ô? Đây là cái gì vậy? Đẹp thật đấy!” Thiếu nữ áo lam hai mắt vụt sáng, nhìn chằm chằm tú cầu Tử Mạch treo trên cửa.

“Đây là thứ các cô nương Trung Thổ dùng kén rể, gọi là tú cầu.” Tử Mạch phát hiện thiếu nữ này lại là trang phục dân tộc Nam Cương, cười nói, “Cô là người Ngũ Thú tộc nhỉ? Là Hồ bộ sao?”

“Ta đúng là người Ngũ Thú tộc, ta đến Trung Thổ chơi, đi ngang qua nơi này, nhưng Hồ bộ là gì?… A, nghe trưởng bối nói trước kia chúng ta có năm bộ, nhưng sau khi đại tai nạn qua đi, nhân khẩu các bộ đều giảm mạnh, hiện tại, tất cả chúng ta đều là người một nhà!” Thiếu nữ áo lam tươi cười lộ ra hàm răng như trăng non.

“Thật vậy à? Vậy thì tốt quá!” Tử Mạch tươi cười tự đáy lòng.

Y không quên tâm nguyện của Bách Hợp lúc lâm chung, cô hy vọng trên đại địa Nam Cương mà mình yêu nơi nơi hòa bình tốt đẹp, người của các bộ không giết chóc phân tranh nữa. Tâm nguyện này, đã thực hiện được rồi!

Nghĩ vậy, Tử Mạch thì thào lẩm bẩm: “Nếu Bách Hợp có thể trông thấy ngày này, chẳng biết phải cao hứng nhường nào…”

“Bách Hợp?! Ông vừa mới nói Bách Hợp?!” Thiếu nữ áo lam ngạc nhiên cười nói, tươi cười lộ ra chiếc răng nanh hơi nhọn rất giống với Thiệp Nguyệt Liên, Tử Mạch nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, thiếu nữ kia nói, “Sao ông biết tên biểu cô bà của ta?”

Biểu cô bà?! Tử Mạch thoáng ngẩn người, chợt bật cười tự giễu, đúng vậy! Làm sao lại quên mất chứ? Cũng đã qua sáu mươi năm rồi! Lại nhìn kỹ thiếu nữ áo lam, đúng thật có chút tương tự với thân ảnh màu vàng nhạt kia.

“Gia gia ta là biểu ca của Bách Hợp công chúa, không chỉ những người từ trước đã thuộc Hồ bộ như chúng ta, mọi người đều rất sùng kính vị Bách Hợp công chúa kia!” Thiếu nữ cao hứng giải thích, là trưởng bối của cô mà! Nói đến cũng thấy thơm lây.

“Các cô đi lên con đường đoàn kết này, cố nhiên là tốt, nhưng lực cản phải trải qua khẳng định cũng không nhỏ đâu nhỉ?” Mặc dù cao hứng, Tử Mạch vẫn khẽ thở dài. Thảm cảnh Hồ bộ bị Hổ bộ nửa đêm tập kích khi ấy đến nay vẫn còn mồn một trước mắt, và còn thù hận lướt qua đáy mắt Đan Chân đầu nhân khi nghe hai chữ “Hổ bộ”, những ký ức này đến nay vẫn còn y nguyên như mới.

Nhớ có người từng nói với y, dũng khí hận cần nhỏ hơn yêu nhiều lắm. Cho nên càng dễ dàng làm được, cho nên, càng không dễ dàng bỏ xuống.

“Đâu có?! Ta tuy không tận mắt nhìn thấy tình hình khi đó, nhưng theo người lớn nói lúc ấy Đan Chân gia gia chính là nhất hô bá ứng đấy!” Thiếu nữ sửa lại, xem chừng cô rất sùng bái Đan Chân gia gia, “Mọi người đều sợ lại xảy ra chuyện như Hổ bộ tập kích Hồ bộ, hơn nữa đại tai nạn qua đi, nhân khẩu các bộ giảm mạnh, tự thân khó có thể duy trì, cho nên ba bộ khác đã hưởng ứng yêu cầu thống nhất của Đan Chân gia gia, cuối cùng Hổ bộ tự biết đuối lý, cũng gia nhập với mọi người.”

Tử Mạch nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, chính là Đan Chân đầu nhân lúc đó sao? Bách Hợp không hề nhìn lầm, chỉ có hán tử kiên cường thành khẩn như vậy, mới có thể mang đến cho bách tính Nam Cương cuộc sống yên ổn. Tử Mạch không khỏi nhớ tới Đan Chân đầu nhân từng lấy chuyện y đã nhận tín vật đính hôn của hài tử duy nhất của tiên vương làm do, muốn đem vương vị nhường cho y. Tử Mạch rất rõ, nếu lúc trước thật sự đổi thành là y, y không thể nào làm tốt như vậy. Năng lực thì không có vấn đề gì, mấu chốt là ở nguyện vọng của người dân Nam Cương.

“Thật không thể ngờ nơi này còn trồng nhiều diễm hồng quả như vậy, ta còn tưởng loại cây này chỉ Nam Cương chúng ta mới có chứ!… Hở? Kia lại là cái gì vậy?” Thiếu nữ này thật không phải là hoạt bát bình thường, nháy mắt đã chạy đến dưới tàng cây, “Gia Bố? Là tên người sao?!” Cô nhìn quanh một phen, nhất nhất đọc, “Hồng Trần, Tiểu Liên, Mộ Yên, Chân Lâm, A Sư… Đây đều là tên người à?”

Tử Mạch mỉm cười gật đầu, “Cô thấy tên nào hay nhất?”

“Tên này!” Tử Mạch nhìn theo hướng ngón tay cô, chính là “Khuynh Thành”, “Khuynh Thành… cái tên đẹp quá, ta nhớ Trung Thổ dường như có bài thơ có nhắc tới hai chữ này, đúng không?” Dáng vẻ tự hỏi của thiếu nữ rất đáng yêu, “Ừm… đọc thế nào nhỉ?”

“Bắc phương hữu giai nhân, di thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Năng bất khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân tái nan đắc.” Tử Mạch không khỏi cười nói, “Chính là bài thơ này sao?” Nói đến đây bỗng buồn bã im tiếng. Đàm thơ? Đó là lúc cùng Hồng Trần và Tiểu Liên đùa giỡn nhỉ? Thậm chí, còn có bài thơ minh tâm khắc cốt khắc trên vách đá về sau ấy…

Miểu Duyên Độ, nay ở đâu? Tử Mạch nhìn dưới chân, đại để chính ngay chỗ này nhỉ? Chẳng biết nó đã bị đất đá vùi lấp sâu đến nhường nào rồi, không chỉ bích đàm, thậm chí sơn thể kia cũng chẳng còn tung tích. Quay đầu lần nữa, lại thật sự là người mất, cảnh cũng đâu còn!

Thiếu nữ không nghi ngờ y, vỗ tay vui vẻ nói: “Đúng đúng! Chính là bài này, ông thật lợi hại! Thật sự từng có người tên này sao? Có phải y cũng giống như cái tên của mình, có dung mạo khuynh thành?” Nào có nữ hài tử không thích cái đẹp. Thiếu nữ rất hiếu kỳ hỏi.

Nghe vậy đôi mắt Tử Mạch thoáng buồn bã, ánh mắt không tự giác nhìn về thiên không phương xa, bùi ngùi thở than, “Đâu chỉ khuynh thành? Đủ để khuynh quốc.”

Đâu chỉ khuynh thành? Đủ để khuynh quốc.

Nhất lệ, khuynh thành…
Bình Luận (0)
Comment