Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 9

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.

Dưới ánh trăng thanh lạnh, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước vách núi có khắc bài thơ giữa rừng.

Vách núi này dựng đứng nhẵn bóng, giống như do búa trời đẽo nên, một bài thơ như rồng bay phượng múa, đại khí hoàn toàn tự nhiên. Trước vách đá là một cái hồ thanh u, nhưng lân cận không thấy có bóng dáng của bất cứ kiến trúc gì, chỉ bên hồ có quái thạch vuông vức, trên có ba chữ “Miểu Duyên Độ”.

Hai người trong đó liếc nhìn nhau, dường như hơi kinh ngạc.

Một người khác gật đầu nói: “Bích Lạc tiền bối nói bài thơ này đã viết ra đỉnh cao của tình ái thế gian, năm đó khoáng thế chi luyến của Thánh Quân bệ hạ, Thần giới Thiên Đế và Khuynh Thành điện hạ sau cùng tiếc rằng chết yểu, chính có thể dùng bài thơ này để hình dung.” Người nói chuyện chính là Hồng Trần trong Ma giới tứ ám ngự tiền, “Cho nên y mới tự mình ẩn thân trong nơi gọi là Miểu Duyên Độ ở phàm giới nhiều năm, chỉ bởi hết thảy duyên trên thế gian đều mịt mù chìm nổi bất định, nếu có thể độ sẽ bớt được bao nhiêu bi thương!”

“Đẹp thật!” Thiệp Nguyệt Liên tán thưởng, “Mặc dù ta không hiểu lắm về thơ của phàm giới, cũng không được tận mắt chứng kiến trường khoáng thế chi luyến kinh thiên động địa ấy, nhưng lúc này ta lại chân chính cảm giác được tình cảm Bích Lạc đại nhân hoài niệm. Miểu Duyên Độ, hay cho Miểu Duyên Độ! Khí phái thật lớn!”

“Ngươi đã từng nói chuyện với Bích Lạc tiền bối sao?” Đem so sánh, Tử Mạch hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, thiếu loại khoa trương kích động của tiểu nữ hài đó, y mặc dù cảm khái nhưng vẫn không quên đưa ra nghi vấn, “Kỳ thật chúng ta biết rất ít về hai vị tiền bối Hoàng Tuyền, Bích Lạc, nhưng nhìn bài thơ này, lại nghe ngươi nói những lời đó, ta cảm thấy Bích Lạc tiền bối dường như không giống trong ký ức lắm.”

“Ai thị ai phi, vốn đã rất khó nói rõ, huống chi đó là quá vãng mà ngươi và ta chưa từng trải qua.” Hồng Trần cong môi, “Vô luận thế nào, nhiệm vụ của chúng ta cuối cùng cũng xem như hoàn thành rồi, vào đi chứ?” Ngữ khí nghi vấn không cần trả lời.

Ba người đều không nói nữa, rất ăn ý hóa thành ba luồng ánh sáng một đỏ, một tím, một hồng phấn, ánh đỏ phía trước, hai luồng còn lại theo sát phía sau, cùng im hơi lặng tiếng chui xuống hồ nước, chỉ thấy dưới nước có ánh sáng lóe lên, rồi không thấy tung tích đâu nữa.

Không biết đã quay dưới nước mấy vòng, trước mắt sáng ngời, ba người rơi lên cỏ, ngẩng đầu nhìn lại, trời nước xanh biếc thấp thoáng có tiếng vang “ào ào”, minh châu to bằng cái đấu treo giữa không trung, thành nguồn sáng của khoảng thiên địa này.

Có động thiên khác. Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Thiệp Nguyệt Liên chính là như thế. Mà ngay sau đó, không biết nàng đã trông thấy thứ gì dưới đất, ngẩn ra một thoáng, sờ chiếc khuyên tai màu son – chu linh chi tế, trầm ngâm không nói.

“Tiểu Liên? Tiểu Liên?!” Tử Mạch kêu hai tiếng liền, “Đi thôi.”

“Hả? Đến rồi đến rồi!” Thiệp Nguyệt Liên lúc lắc đầu, chu linh chi tế cũng theo đó đong đưa một phen, nàng le lưỡi, chạy tới kéo tay Tử Mạch, nhưng tại góc độ Tử Mạch không nhìn thấy, ánh mắt nàng nhìn về phía bóng lưng Hồng Trần lại lộ ra vẻ âm hiểm khó nói thành lời.

“Bích Lạc tiền bối, Hồng Trần mạo muội tới thăm! Phía sau là đồng bạn của vãn bối, Tử Mạch và Tiểu Liên muội muội.” Hồng Trần đứng lại trước cánh cửa trúc của tòa tiểu kiến trúc, hướng vào trong mà hô, thanh âm không lớn nhưng có thể truyền rất xa, song mãi chẳng thấy có người trả lời, “Bích Lạc tiền bối?”

Đợi giây lát, Tử Mạch trực tiếp tiến vào.

“Không được! Tử Mạch, đừng mạo phạm tiền bối!” Hồng Trần vội vàng can ngăn, Tử Mạch không bị tác động, y cũng chỉ đành vào theo.

Thiệp Nguyệt Liên vẫn đứng ở cửa, ánh mắt lấp lóe, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười nhạt.

Bỗng nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng hô vừa kinh vừa đau khá thấp của Tử Mạch! Thân ảnh lảo đảo một lần nữa xuất hiện ngoài cửa, Tử Mạch ôm ngực, sắc mặt tái xanh, giận dữ nhìn Hồng Trần vẻ mặt khí định thần nhàn theo sau đi ra, một búng máu to trong miệng không thể kiềm nén phun thẳng xuống đất, nhuộm đỏ cỏ biếc trước mặt.

“Tử Mạch, ngươi không ngu, tiếc là không bao giờ biết đề phòng người quen thân.” Nói rồi Hồng Trần từng bước tiến về phía Tử Mạch, “A, hoặc là ngươi đã phòng, nhưng còn chưa phòng đủ.”

“… Tại sao?!” Tử Mạch gian nan hỏi, lúc này y đã tự biết thân trúng kịch độc, lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, khổ sở tột cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, không biết khi nào sẽ chết đi, nhưng y vẫn cắn răng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng, y nhất định phải làm rõ nguyên nhân Hồng Trần bội phản y, bội phản Ma giới, bội phản Thánh Quân bệ hạ!

A, đây là trò đùa thảm nhẫn biết bao!

“Nhiều lời vô ích! Vẫn nên mau chóng đưa hạt nhược thủy kim liên cho ta đi!” Ở cùng đã nhiều năm như vậy, Tử Mạch mới lần đầu tiên nhìn thấy vẻ sốt ruột của Hồng Trần, nói rồi y luồn tay vào ngực Tử Mạch mà sờ soạng, “Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, chung quy nên biết ngươi trúng chính là tĩnh tâm tán của Độc Thánh U Minh?” Y rốt cuộc tìm được cái hạt, lấy ra nhìn qua rồi cười cười, nắm chặt bàn tay, ánh sáng màu vàng hơi lộ ra theo khe hở, “Ngươi xem, bên nhau một thời gian, ngươi cũng từng thật lòng dẫn dắt ta, ta không hề muốn mạng ngươi, độc tính của tĩnh tâm tán chỉ cần ngươi tĩnh tâm, thành thật bất động, qua một thời gian chỉ tan hết pháp lực, không chết được đâu.”

Ánh mắt Tử Mạch dần nhuộm vẻ bi ai nhiều hơn là phẫn nộ, bên nhau một thời gian ngươi cũng từng thật lòng dẫn dắt ta, ta không hề muốn mạng ngươi, hiện tại y suy nghĩ lại chỉ là câu này!

Dưới ánh nhìn như vậy, Hồng Trần sửng sốt, sắc mặt nhất thời hơi xấu hổ.

“Hồng Trần ca ca, đừng quên ta!” Đột nhiên vang lên tiếng Tiểu Liên nói cười nửa làm nũng nửa khiêu khích, nhưng tuyệt không có ý cười, “Hồng Trần ca ca muốn cứ thế mà đi sao? Tiểu Liên không hiểu!”

“Ngươi tốt nhất cũng đừng cử động.” Hồng Trần bình thản nói, “Tiểu Liên, điều này tốt cho ngươi.”

“Tại sao? Bởi vì nơi này có huyết hồn kết giới huynh bày?” Tiểu Liên cười càng xán lạn, “Loại pháp thuật đánh cược tính mệnh này hẳn không phải huynh muốn dùng để đối phó với người nhỏ yếu như ta hay Tử Mạch ca ca trúng độc, chúng ta chỉ như cá trong chậu, vậy thì người huynh thật sự muốn vây khốn là ai đây? A, để ta đoán xem… Là Bích Lạc đại nhân!”

Vẻ mặt Hồng Trần chợt hóa lạnh, trong ánh mắt bình thản đột nhiên dâng lên sát khí.

“Tử Mạch ca ca, có phải huynh hiện tại bị nghi hoặc ép rất khó chịu? Để ta giúp huynh nào!” Không nhìn vẻ tức giận của Hồng Trần, Thiệp Nguyệt Liên cười hì hì quay sang Tử Mạch, “Đêm nay Hồng Trần ca ca vừa đến đã hạ độc huynh rồi, lúc y vỗ vai huynh chu linh chi tế của ta đã chấn động một chút, ta liền biết là có điều không ổn, thiết nghĩ Tử Mạch ca ca tính cảnh giác thấp, nhưng y hẳn cũng chẳng dám sơ suất? Vậy nên chỉ hạ độc một nửa, một nửa khác, ta nghĩ là ở trong phòng! Y biết rõ Bích Lạc đại nhân đã bị chế, cố ý hô hoán chẳng qua là kế nghi binh, để huynh tự mình sốt ruột mà vào, hà, lúc sốt ruột thì người ta thường phòng ngự thấp hơn bình thường, đối với huynh, nếu không thể một kích đắc thủ, y sẽ phiền toái lắm!”

Hồng Trần nghe đến bốc hỏa, nhưng vẫn kiềm chế kích động hỏi: “Ngươi phát hiện nơi này có bố huyết hồn kết giới từ khi nào?”

“Vừa đến đã phát hiện!” Tiểu Liên dương dương đắc ý nói, “Trên cỏ có hòn đá nhỏ màu đỏ, phương thức sắp xếp quỷ dị, có điều nếu không có chu linh chi tế chỉ dẫn, ta cũng khó lòng phát giác.”

Hồng Trần đột nhiên khoát tay, một đạo ánh sáng hình cung đánh thẳng về phía Tiểu Liên, nhưng Tiểu Liên sớm đã có chuẩn bị, nàng phi thân nhảy ra, cười ngông cuồng.

“Đáng tiếc biết bao, Hồng Trần ca ca, tâm phòng bị của huynh cũng thiếu nhiều lắm. Lúc huynh hạ độc Tử Mạch ca ca, sao lại không phân tâm lưu ý ta một chút chứ? Tuy rằng ta đối với độc chỉ hiểu biết nửa vời, nhưng chú thuật hình như không tồi đâu?” Tiểu Liên giảo hoạt híp mắt, “Huyết hồn kết giới lợi hại, nhưng nếu người thi thuật chết rồi thì không còn gì nữa, Hồng Trần ca ca, chẳng lẽ đến bây giờ huynh vẫn chưa có cảm giác không đúng?!” Nàng mỉm cười đưa tay lên, trên chu linh chi tế bên trái đột nhiên bắn ra.

Hồng Trần trừng mắt, la lên một tiếng rồi ngã thẳng ra sau, giây lát sau vị cao thủ một thời cả người run rẩy, hô hấp dần chỉ ra không vào, hiển nhiên mệnh đã trong sớm tối.

Tình cảnh này ngay cả Tử Mạch cũng không khỏi hơi động dung, “Tiểu Liên?!” Khó mà tin được, tại sao mỗi người đều có không chỉ một bộ mặt?!

Thiệp Nguyệt Liên vội bước đến gần Hồng Trần hiện đã ngã xuống đất, bẻ tay y ra, lấy được hạt kim liên, sau đó nàng quay đầu ôn nhu nói với Tử Mạch: “Tử Mạch ca ca đừng sợ, huynh trúng đích xác là tĩnh tâm tán không thể mất mạng, mà ta cũng không muốn hại huynh đâu!” Đương nhiên vẻ ôn nhu của nàng chỉ khiến người ta rợn cả tóc gáy, nàng lại chậm rãi đến gần Tử Mạch đang trong tình trạng vừa động vào ngực là đau như giảo, thò tay sờ soạng ngực Tử Mạch như Hồng Trần vừa rồi.

Khi nàng cuối cùng mò được mục tiêu, cẩn thận lôi một cái bình bạch ngọc ra như bảo bối, trong mắt Thiệp Nguyệt Liên bắn ra tia sáng hưng phấn, Tử Mạch mới lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cần nó làm gì? Còn Hồng Trần lại thế nào rồi?!”

“Đến bây giờ mà huynh vẫn quan tâm tới y sao?” Vừa nói vừa cất hạt kim liên cùng chiếc bình bạch ngọc, “Y hiển nhiên không có vận khí tốt như huynh, ta sẽ không để kẻ phản bội Thánh Quân bệ hạ sống sót! Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp Thánh Quân bệ hạ, nhưng vị vương giả ngủ say trong băng ấy, huynh tuyệt đối không thể tưởng tượng được là ta từ nhỏ đã sùng bái ngài bao nhiêu đâu!”

“Đã như vậy, ngươi còn đoạt kim liên làm gì?! Ngươi có biết chúng ta muốn dùng kim liên để làm gì?! Chính là vì Thánh Quân bệ hạ!” Tử Mạch tận lực áp chế lửa giận.

“Người cướp đi kim liên từ chỗ huynh không phải ta, là Hồng Trần, không phải sao?” Thiệp Nguyệt Liên trả lời lại một cách mỉa mai, vừa lòng nhìn ánh mắt Tử Mạch hóa buồn bã, nàng lại nói tiếp, “Huống chi, trong lòng ta có một người còn quan trọng hơn Thánh Quân bệ hạ! Thánh Quân bệ hạ có cao quý vĩ đại hơn nữa, chung quy là đối tượng xa không thể với, nhưng y…” Nói tới đây, ánh mắt nàng nhu hòa lại, nàng lớn tiếng nói, “Y là người ta muốn dùng toàn bộ để bảo vệ!”

Thấy Tử Mạch mở miệng dường như muốn nói gì đó, nàng ngắt lời, “Huynh không cần nhắc nhở ta là ta vừa nói sẽ không để kẻ phản bội Thánh Quân bệ hạ được sống sót! Việc ta làm không như Hồng Trần! Huynh cũng khỏi cần hỏi ta Hồng Trần lại là chuyện gì, bởi ta cũng chẳng rõ, và cũng chẳng có hứng thú muốn làm rõ, chỉ cần biết y đã phản bội Ma giới là được!”

Thiệp Nguyệt Liên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tử Mạch đang không thể nhúc nhích, lát sau, trên mặt nàng mới lại khôi phục chút khờ dại của tiểu nữ hài, nàng thở dài nói: “Kỳ thật, không có pháp lực cũng vị tất là chuyện xấu, làm phàm nhân được rồi. Già Lâu La vương Khuynh Thành điện hạ xưa kia khiến tam giới long trời lở đất không phải vốn là phàm nhân sao? Về sau hưởng tôn dung cực đỉnh vẫn dứt khoát bỏ xuống tất cả. Y… vốn cũng là phàm nhân, nhưng bây giờ y đã có bản lĩnh lại chẳng được vui vẻ, ta không muốn y biến thành người như phụ thân, lạnh băng, chẳng có tình cảm của chính mình! Y là thuộc về phàm giới! Ở phàm giới y mới có thể vui vẻ trở lại!”

“Ngươi… chẳng lẽ, ngươi muốn…” Sắc mặt Tử Mạch thoáng cái trắng bệch, đúng vậy, y đã đoán ra động cơ của Tiểu Liên, y gượng nhổm dậy, nhưng đau nhức theo đó mà đến khiến y một lần nữa mềm nhũn thoát lực, “Ngươi muốn dùng nhược thủy kim liên? Không được, Tiểu Liên… thứ đó không phải ngươi có thể sử dụng!”

“Tại sao không được? Huynh đừng cho rằng ta không biết các người trăm cay nghìn đắng tìm nhược thủy kim liên làm gì! Các người muốn thu gom hồn phách Khuynh Thành điện hạ ba trăm năm trước đã bị đánh tan trước Vân Tiêu quan, đúng chứ?” Thiệp Nguyệt Liên cười khẽ, “Đáng lẽ dùng tĩnh tâm tán trên người huynh trúng cũng có thể có hiệu quả, nhưng ta không nỡ để y chịu nỗi khổ cắn tâm! Huống chi, y vẫn sẽ nhớ rõ mọi chuyện của Ma giới, nên cũng không thể vui vẻ được… Nhưng mà nhược thủy kim liên lại khác! Ngoại trừ có thể thu thập hồn phách thất lạc, còn có thể hấp thu pháp lực của phàm nhân, đồng thời không làm tổn hại tới người ta, ta sẽ tiêu trừ toàn bộ ký ức về Ma giới của y, vậy là y có thể an an tâm tâm trở về thế giới thuộc về y!”

“Không được, ngươi thật sự không được…” Khoảnh khắc trước khi hôn mê, Tử Mạch vẫn không ngừng thì thào, “Nhược thủy kim liên, còn có, còn có… bí mật… ngươi không biết…”

“Câm miệng!” Thiệp Nguyệt Liên tức giận giậm chân, “Ngươi chờ xem ta có được hay không!”

Tia sáng màu hồng phấn chợt lóe qua trời nước xanh biếc, phá mặt hồ u ám mà xông thẳng lên trời, nháy mắt chiếu sáng bài thơ khí thế phi phàm trên vách đá.

Thiếu nữ áo vàng vừa chạy đến hơi thở không đều đứng lại, ngơ ngác nhìn kỳ cảnh trước mắt. Y, ở nơi nào! Y ở ngay dưới mặt nước!! Thiếu nữ cắn răng một cái, nhún người nhảy xuống nước.

“Công chúa! Bách Hợp công chúa!…” Đám võ sĩ không chạy nhanh như nàng, lúc chạy tới nơi vừa vặn trông thấy thiếu nữ nhảy xuống nước, “Ùm” mấy tiếng, liên tiếp mấy võ sĩ giỏi bơi lội cũng nhảy xuống không chút do dự, nhưng chỉ trong nháy mắt dưới nước đâu còn bóng dáng thiếu nữ áo vàng?

“Trời ơi! Việc này, việc này phải làm sao đây?” Đan Chân đầu nhân tuyệt vọng quỵ một gối xuống đất, hai tay giơ lên, nhìn trời kêu thảm.

Tứám ngựtiền – Hồng Trần – Ngữ

Hồng Trần, tên này ít nhiều có vị ngả ngớn, hoặc nhiều hoặc ít có hiềm nghi của trò chơi nhân sinh. Người cho ta cái tên này, là chủ nhân của ta, vị khiến người khác sợ hãi nhất trong số Ma giới thất quân chủ trong truyền thuyết.

Rất lâu trước ta đã vào lầm cung điện của y. Khi đó ta vẫn chưa phải là một trong tứ ám ngự tiền, ta tưởng rằng mình chắc chắn phải chết vì dám mạo phạm y, lại cố ngẩng đầu nhìn thẳng y, giả bộ không hề sợ hãi. Thế nhưng y không giết ta, ngược lại còn cho ta một cái tên.

Bắt đầu từ ngày chủ nhân trao cho ta cái tên ấy, thân thể và linh hồn ta liền hoàn toàn thần phục y. Tại Ma giới, mọi người đều hiệu trung với Thánh Quân bệ hạ, mà trong lòng ta lại hiệu trung với y. Sự thần bí, lãnh khốc vô tình, thậm chí là độc địa của y đều hấp dẫn ta một cách không bình thường, tầm mắt ta rất lâu không thể dời khỏi bóng lưng u ám của y.

Nhưng ta không hề biết tên y, hơn nữa ta nghĩ đó là bí mật mà cả Thánh Quân bệ hạ cũng chẳng biết. Thánh Quân bệ hạ là người có được phong độ vương giả hoàn toàn tự nhiên, ngài không hề hoài nghi lòng trung thành của thuộc hạ. Cho nên, trong Địa ngục thất quân chủ lại có hai người không hẹn mà cùng chọn che giấu tên mình để chôn vùi quá khứ.

Không như vị Đãi Đọa Công Tước thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia, chủ nhân say mê luyện độc chí ít đã nhận một cái tên mới, hiện tại, người trong Ma giới đều dùng vị độc dược lợi hại nhất mà chủ nhân luyện ra để gọi y: Độc Thánh U Minh. Mà ta cảm thấy, trên điểm này chủ nhân còn có một chỗ bất đồng với Đãi Đọa Công Tước, Đãi Đọa Công Tước là vì quên đi, nghe nói y có một đoạn ký ức không dám nhìn lại, mà chủ nhân lại là vì kỷ niệm, bởi vậy cái tên đó trong lòng y vô cùng quý giá, không phải ai cũng có thể gọi.

Cho nên, ta không gọi y là “Độc Thánh U Minh” như những người khác, ta chỉ gọi y là “chủ nhân”, nếu ta không có tư cách để gọi tên thật của y, vậy thì ta cũng tuyệt đối không gọi tên giả.

Nói tới “u minh”, ta cũng chỉ biết đây là tên loại kịch độc mà chủ nhân từ rất lâu trước đã luyện chế ra mà thôi, độc tính cụ thể thì hoàn toàn không hay biết gì cả. Chủ nhân từng nói, bây giờ còn chưa tới thời điểm cần dùng u minh. Ta từng kiến thức uy lực của một loại độc dược gọi là “vân yên” trong Độc Nha cung, đừng thấy nó có cái tên dễ nghe mà lầm, kỳ thật nó là thứ rất đáng sợ, ta đã tận mắt trông thấy người sau khi trúng phải vân yên, đau đớn đến độ co giật vặn vẹo, thân thể giữa tiếng kêu gào thê thảm phai nhạt dần rồi biến mất, như khói mây tan đi.

U minh đã lợi hại hơn cả vân yên kia, vậy thì ta thật không thể tưởng tượng ra.

Độc Nha cung chủ nhân cư trú, có lẽ là nơi ít dấu chân nhất Ma giới. Độc Thánh U Minh dùng người sống để thử độc là bí mật công khai ở Ma giới, nơi đó có âm phong pha lẫn mùi tanh thổi quanh năm. Mười dặm xung quanh Độc Nha cung, oan hồn phiêu đãng, chỉ có lũ hắc dực điểu chuyên dùng oan hồn làm thức ăn lượn vòng trên không, từng tiếng kêu đơn điệu thê lương kéo căng tiếng lòng người ta, Ma tộc bình thường định lực tu vi không đủ dưới tiếng kêu có thể nhiếp hồn của hắc dực điểu, thậm chí có thể đương trường ngã chết.

Địa ngục thất quân chủ đều rất ít khi lộ diện, Ma tộc bình thường rất khó nhìn thấy họ, nhất là Khôi Lỗi Sư Tô Ma và Độc Thánh U Minh. Ngẫu nhiên trông thấy, họ cũng không dám nhìn mặt chủ nhân nhiều một thoáng. Sắc mặt chủ nhân tái nhợt đến quỷ dị, trên mặt đầy những mạch máu xanh sẫm, trên khóe mắt có một viên trĩ đỏ tươi, như một giọt huyết lệ trĩu nặng chực rơi.

Nhưng họ đều không biết, cái họ nhìn thấy chẳng qua là mặt nạ của chủ nhân.

Chỉ có ở trên giường, chủ nhân mới tháo mặt nạ xuống.

Mà mỹ mạo của chủ nhân lại thường khiến ta quên mất đau đớn khi hạ thân bị xuyên rách.

Nếu có người hỏi người mỹ mạo nhất Ma giới là ai, đáp án tiêu chuẩn là Khuynh Thành điện hạ. Đâu chỉ Ma giới, vị Ảo cảnh chi chủ ba trăm năm trước rời đi kia, mỹ đến tột đỉnh, không cách nào vượt qua, đệ nhất tam giới.

Nhưng nếu hỏi trong Địa ngục thất quân chủ mỹ mạo nhất là ai, ta nghĩ Ma tộc bình thường nhất định sẽ trả lời là Đãi Đọa Công Tước. Kỳ thật Đãi Đọa Công Tước ngũ quan chẳng thấy xuất sắc lắm, Khôi Lỗi Sư Tô Ma tóc lam thì tuấn mỹ phi thường, Long Nữ Na Già cũng là mỹ nhân nổi danh, song Đãi Đọa Công Tước mê người ở chỗ y giảo hoạt khó lường như con mèo danh quý, khí chất như đã như rời, luôn có thể khơi gợi trí tưởng tượng. Cái mỹ của chủ nhân, lại không giống như thế.

Mỹ của chủ nhân, là bảo kiếm sắc bén, phong mang tất lộ, đả thương người vô hình, là băng lạnh lùng, không có một chút ôn tồn. Lúc ngươi ngước nhìn y, như ngước nhìn ánh trăng thanh lương mà cao ngạo dưới màn trời đen sẫm, theo ta thấy, y không mảy may thua kém Đãi Đọa Công Tước, chẳng qua góc độ nhử người mơ mộng của họ, là bất đồng.

Trong vòng tay chủ nhân, ta sẽ luôn tự mình lạc đường. Nhưng chủ nhân ngay cả hơi thở cũng là kịch độc, mỗi một lần khi ta lên giường y, muốn rời khỏi Độc Nha cung, ta đều phải uống thuốc giải độc đặc thù. Hơn nữa khi ta ý loạn tình mê sắp hôn lên môi y, y sẽ né tránh không dấu vết. Ta có cảm động, cũng có khổ sở, ta cảm động vì chủ nhân đại khái cũng có một chút thương tiếc với ta, chỉ sợ ta trúng độc quá sâu, ta khổ sở vì y thủy chung giữ lại môi mình cho một kẻ mà ta không biết là ai, lại vô cùng ghen tị.

Có một lần, chúng ta kích tình qua đi, phát hiện nhu tình khó gặp trong mắt chủ nhân, ta bèn lớn mật hỏi y tại sao phải đeo cái mặt nạ đáng sợ kia, che khuất vẻ mỹ lệ của mình.

Y lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, không nói một lời, thời gian trôi qua trong sự xấu hổ của chúng ta. Sau đó, y bỗng hung hãn đá ta xuống đất.

Ngồi trên mặt đất lạnh giá, ta thấy chủ nhân không có bất cứ biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, xuyên qua tầng tầng mây đen, chính là Ngọc Dương quan hình dáng như ẩn như hiện.

Ngọc Dương quan, thông lộ duy nhất giữa Ma giới với phàm giới.

Giữa Ma giới và Thần giới không hề trực tiếp thông nhau, nếu muốn đến Thần giới, trước hết phải qua Ngọc Dương quan đến phàm giới, sau đó lại đến Vân Tiêu quan của Thần giới.

Ta bi ai nghĩ, y đại khái đang nhớ cái người duy nhất có thể gọi tên thật của y đó! Chủ nhân từng nói, ánh mắt ta nhìn y hơi giống với người kia, chắc đây chính là nguyên nhân ta có thể ở lại bên cạnh y. Nhưng vô luận thế nào ta cũng không thể tưởng tượng ra ánh mắt người kia lại giống ta ra sao. Y gần như có thể nói là chủ nhân của chủ nhân, còn ta hiện tại lại ngồi ngay dưới đất, trước giường chủ nhân mà lệ rơi đầy mặt.

Có đôi lúc, ta cũng phỏng đoán, người kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến người như chủ nhân quyến luyến như thế! Y là ở phàm giới, hay là ở… Thần giới? Nhưng tưởng tượng của ta chưa từng có kết quả.

Ba trăm năm trước, trong trận đại chiến Vân Tiêu quan, Khuynh Thành điện hạ xả thân ngăn cản hai vị vương giả mất lý trí của Ma giới và Thần giới, hồn bay phách tán dưới kiếm của Thánh Quân bệ hạ.

Sau đó, Ma giới phong vân biến ảo. Thánh Quân bệ hạ tự trầm trong băng, Phi Thiên bệ hạ một đêm bạc đầu, tính tình đại biến, Hoàng Tuyền ngự tiền huyết tẩy Già Lâu La cung chấn kinh cả Ma giới, Bích Lạc ngự tiền vì vậy phản xuất Ma giới vương triều, tin tức mịt mù.

Ta với Tử Mạch, được Phi Thiên bệ hạ đặc biệt đề bạt làm tứ ám ngự tiền chính vào lúc đó. Trong ba trăm năm, chúng ta chỉ có một nhiệm vụ. Năm đó, hồn phách của Khuynh Thành điện hạ tan đi bị kẻ khác chuyển dời, nơi rơi xuống hẳn phải là Huyễn Vân thành của bản thân y. Khuynh Thành điện hạ có nơi tĩnh dưỡng bí mật trong Huyễn Vân thành, người từng tới ngoại trừ Thánh Quân thì chỉ có Bích Lạc ngự tiền. Vậy nên nhiệm vụ của chúng ta chính là, lần theo dấu vết Bích Lạc, tìm nơi hồn phách Khuynh Thành điện hạ thất lạc, lại lấy nhược thủy kim liên tập hợp. Theo lời Phi Thiên bệ hạ, Ảo cảnh thiên từ sau khi Khuynh Thành điện hạ rời đi thì cực kỳ không ổn định, cần dùng lực lượng còn lại của Khuynh Thành điện hạ để trấn thủ.

Chúng ta cố gắng ba trăm năm, nhược thủy kim liên ngàn năm nở hoa một lần, thêm ngàn năm nữa mới kết hạt, thật sự là quá khó được. Lần này, trong thư Tử Mạch dùng truyền ngôn điểu truyền đến, lại vui sướng báo cho ta biết, nhược thủy kim liên đã kết hạt! Hơn nữa y đã chiếm được!

Việc này thật sự khiến ta cao hứng, nhiệm vụ ba trăm năm cuối cùng có thể hoàn thành. Phi Thiên bệ hạ tuy rằng hỉ nộ vô thường, nhưng vẫn có ơn tri ngộ với ta và Tử Mạch.

Thế mà, đúng vào lúc này, chủ nhân đột nhiên gọi ta từ phàm giới trở về.

“Ngươi đem nhược thủy kim liên đến cho ta.” Trong Độc Nha cung, y đơn giản trực tiếp hạ lệnh cho ta, tiếp đó lại đưa cho ta một bình thuốc nhỏ, “Bên trong là tĩnh tâm tán, ngươi hẳn phải biết sử dụng nhỉ?”

“… Tại sao?” Theo lý thuyết, ta sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của y, nhưng dùng tĩnh tâm tán làm tan một thân pháp lực của Tử Mạch, còn bắt y trải qua đau đớn khoan tim, ta… chí ít phải biết lý do xuống tay.

Chủ nhân hờ hững nhìn ta chăm chú rất lâu, sau đó lại quay đầu nhìn phương hướng Ngọc Dương quan, y nhàn nhạt nói: “Bởi vì có một người ta mắc nợ rất nhiều muốn thứ đó, ta muốn trả y một phần tình.”

Thân thể ta run rẩy không ngừng, vô luận thế nào, trong lòng y ta vĩnh viễn không thể đánh đồng với người kia! Điều này bảo ta lấy gì mà kham?!

Tình lấy gì kham đây!

“Xin ngài chờ tin vui.” Ta bình tĩnh nói xong, nắm chặt dược bình trong tay, không dám nán lại chốc lát, lúc đi đến cửa, ta cuối cùng quay đầu nhìn y một cái, y vẫn đang nhìn Ngọc Dương quan, chẳng hề nhúc nhích, dường như hoàn toàn không có cảm giác với việc ta rời đi.

Ta buồn bã quay người.

Tâm chết.
Bình Luận (0)
Comment