Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 65


Cho dù người có dũng cảm đến đâu cũng có lúc muốn trốn tránh, nhìn bầu trời đêm từ lầu sáu so với lầu hai, vừa cao, cũng lại rất thấp.
Đều nói người cô đơn thường có thói quen đứng ở ban công, nhìn bóng đêm, lắng nghe tiếng gió. Tạm thời đặt sự phồn hoa ra phía sau, ngẩng đầu tùy ý nhìn ánh trăng, để mặc cho tưởng niệm lẻn vào tứ chi bách hải, cô đơn một mình đứng lặng giữa đám bảo an lạnh lùng ở ban công lầu sáu khách sạn Thịnh Thế, Trương Tử Đồng cô độc bất lực.
Người giải cứu sự cô đơn, người dành cho ôn nhu, Triệu Thanh Khê, xa xôi khó có thể với tới.
Say đi, cho dù không thể tiêu ngàn sầu, cũng có thể làm cho sự bất an tra tấn người này chết lặng.
Trương Tử Đồng mua say ở lầu sáu, là vất bỏ thân phận chức nghiệp để trốn tránh, mà thứ Thanh Khê phải đối mặt, là trách nhiệm không thể chối bỏ của một người yêu.
Khoảng cách bốn tầng lầu, Thanh Khê một mình đứng trước mặt lão nhân mang sắc mặt uy nghiêm nhưng không quá nghiêm khắc.
"Ngồi đi." Trương Hằng Tín gạt gạt tàn thuốc, tuổi càng lớn, cũng coi trọng sức khỏe hơn, lần hút thuốc gần đây nhất không biết đã là bao lâu.
"Cám ơn."
Ngồi ở nơi thoạt nhìn giống như văn phòng, lại giống như một cái phòng khách, nhưng Thanh Khê không có hứng thú thưởng thức cách trang hoàng của nó, nàng bây giờ, chỉ là thành thành thật thật nhìn lão nhân đang trầm tư xem nên mở miệng như thế nào ở trước mắt.
"Triệu tiểu thư cùng Tử Đồng quen biết bao lâu rồi?" Dụi thuốc lá, Trương Hằng Tín đối với nữ hài tử thoạt nhìn nhu thuận văn tĩnh này hỏi ra một vấn đề không cần suy nghĩ nhiều.
"Đã hơn một năm."
"Đã hơn một năm." Lập lại một lần, Trương Hằng Tín gật gật đầu, "Không tính là lâu, muốn hiểu biết một người có thể cũng không đủ toàn diện, ngoài ra vẫn còn cảm giác mới mẻ."
Cảm giác mới mẻ, chính là bởi vì không đủ gần gũi, cho nên mới sẽ cuốn hút lẫn nhau, đại khái khi chán ghét, cũng có thể tách ra. Thanh Khê mỉm cười, "Ta biết." Chính là đến mức độ nào mới cho là hiểu rõ, nàng không biết; Đến ngày nào mới có thể chán ghét, có thể nàng không có cơ hội biết được.
"Cuộc sống cùng Tử Đồng mệt chết đi đúng không? Từ nhỏ nàng đã cường ngạnh, cũng rất bá đạo, thích tự mình quyết định, cố chấp đến kỳ lạ, làm sai cũng không chịu thừa nhận." Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, khi Trương Tử Đồng vẫn còn là đứa nhỏ có thể làm cho làm cha mẹ động dung, "Bây giờ nàng trưởng thành, chúng ta cũng già đi, lại càng không có biện pháp với nàng."
"Làm cha mẹ đều hy vọng con cái có thể vui vẻ, sống tốt một chút. Trong vòng lẩn quẩn của giới kinh doanh, có mệt mỏi một chút, nhưng Tử Đồng rất thích hợp, nàng làm rất tốt, cũng từ đây tìm được cảm giác thành tựu. Từ lúc còn trẻ tuổi ta cũng như vậy, biết được tầm quan trọng của sự nghiệp đối với cuộc đởi, nếu như bởi vì kích động nhất thời mà đánh mất sự nghiệp cả đời, vậy phần kích động nhất thời kia sẽ trở thành trói buộc của nàng sau này, chờ khi kích động qua đi, người từng làm cho nàng kích động sẽ trở thành người nàng oán trách."
"Khi đó hối hận, chính là hai người làm tổn thương lẫn nhau."
Lời giảng giải vô cùng đơn giản mà lại sáng tỏ, thái độ không giận không uy cũng là thủ đoạn tốt nhất để đối xử với loại người như Thanh Khê, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đã muốn đem loại bản lĩnh nắm bắt bảy tấc lòng người dung nhập vào những lần đàm phán. Trương Hằng Tín nhìn gương mặt Triệu Thanh Khê không chút thay đổi, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng.
"Tổn thương lẫn nhau sao?" Như là đang hỏi, lại như đang lẩm bẩm, "Nàng đã lựa chọn, nàng hẳn là đã biết."
Trong thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu của Thanh Khê có cảm giác làm cho người ta đoán không ra, nàng cũng không nhu nhược yếu đuối như hắn tưởng tượng, Trương Hằng Tín nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, "Cho dù là người thông minh, cũng sẽ có lúc hồ đồ. Tình cảm lúc trẻ tuổi, là thứ dễ dàng lẫn lộn nhất."
Triệu Thanh Khê là người thông minh, cũng là người hiểu được đúng thời điểm, nàng không nói lời nào, cũng không hiếu kỳ, chính là lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn ngươi, trong lòng Trương Hằng Tín đang bất lực lắc đầu, nếu như Tử Đồng là nam, hoặc người cùng nàng là Tử Nghiêm, vậy hắn cũng sẽ theo ý bọn họ. Nhưng mà đồng tính, không có trưởng bối nào lại thản nhiên chấp nhận cho con cái của mình mang thân phận như vậy.
"Trước Tử Đồng còn có một người ca ca."
Trong mắt Thanh Khê rốt cục có rất nhỏ gợn sóng, nàng chưa bao giờ nghe Trương Tử Đồng nhắc tới, cũng chưa từng thấy bên cạnh người kia xuất hiện một "Ca ca". Đằng sau mọi thứ, là có một câu chuyện xưa, hoặc là một phần đau xót sao?
"Lúc Tử Đồng sinh ra, ca ca của nàng đã gần bảy tuổi, khi đó ta cùng mẹ nàng đều bận rộn kiếm tiền khắp nơi, cả ngày nàng liền đi theo sau lưng của ca ca nàng, không thân với ai, cũng không quen với ai hết, chỉ thích chơi cùng ca ca của nàng, tính cách bá đạo không phân rõ phải trái của nàng cũng là do ca ca nàng nuông chiều ra."
Tử Nghiêm khác với Tử Đồng, Tử Đồng thoạt nhìn rất trưởng thành, kỳ thật trong tính cách luôn luôn có chút bướng bỉnh trẻ con, mà Tử Nghiêm thoạt nhìn kiêu căng, nhưng khi chăm sóc Tử Đồng lại cẩn thận ôn hòa giống như người lớn, so với chính mình, Tử Nghiêm càng giống một người cha.
Thanh Khê bị phần bi thương thật sau trong mắt Trương Hằng Tín cuốn lấy, bi thương, là vì cái gì? Dường như cũng đoán được một chút, nhớ tới tấm ảnh trong cuốn sách cũ ở văn phòng Trương Tử Đồng.
"Năm Tử Đồng mười một tuổi, cũng là năm chúng ta bận rộn nhất, lúc đó chúng ta bận rộn đăng ký thành lập một cái công ty thật sự rất có ý nghĩa, cho nên càng ít quan tâm đến hai anh em Tử Đồng. Lúc ca ca nàng học trung học thì bắt đầu nội trú trong trường, mỗi cuối tuần mới về nhà một lần, Tử Đồng còn nhỏ, cũng không biết nấu cơm, mỗi thứ bảy khi ca ca nàng về đều đi mua thức ăn, làm vài món có chút dinh dưỡng cho Tử Đồng. Ngày đó vốn là hứa sẽ về nhà, nấu bữa cơm cho hai đứa, kết quả buổi sáng nhận được thông báo của Cục công thương nói chúng ta phải bổ sung một phần tư liệu."
Nếu lúc đó biết được vừa đi sẽ có hậu quả như vậy, vậy cho dù thế nào hắn cũng sẽ không đi. Hồi ức khiến người ta già nua, nhất là một đoạn hồi ức không tốt đẹp.
"Tử Đồng cùng Tử Nghiêm đi ra ngoài, Tử Đồng chơi đùa ở sân chơi gần đó, Tử Nghiêm đi chợ mua đồ ăn. Giữa trưa Tử Đồng về gia chờ Tử Nghiêm, chờ mãi cho đến khi buổi tối chúng ta trở về." Bao nhiêu năm qua chưa từng cẩn thận nhớ lại ngày đó, đeo theo rất nhiều hối hận cùng tự trách, đều dùng chết lặng để quên đi, nhắc tới, trái tim vẫn là đau đến lợi hại, nhưng nó cũng trở thành một loại thủ đoạn, "Tử Nghiêm không trở về được, bên cạnh chợ đang có công trình thi công, đống gạch bất ổn, rơi xuống, rơi trúng người Tử Nghiêm."
Cả quá trình lắng nghe tỉ mỉ, Thanh Khê không có cảm động lây với nỗi khổ sở ấy, lại có thể nghĩ đến Trương Tử Đồng sẽ có bao nhiêu khó chịu, này có lẽ chính là đau đớn cả đời nàng cũng quên không được.
Không rõ nguyên nhân vì sao Trương Hằng Tín nói những chuyện này với nàng, chính là đột nhiên muốn nhìn thấy nữ nhân kia, đem nàng ôm vào trong lòng, khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Sau đó, tính cách của Tử Đồng trở nên càng thêm cổ quái, không muốn hết giao bằng hữu như những hài tử khác, lại càng không thích chơi đùa cùng bằng hữu, một mình độc lai độc vãng, sau khi tốt nghiệp vào công ty vẫn là như vậy, bên ngoài thoạt nhìn dường như giao tiếp rất thành thục, kỳ thật tự cố định bản thân trong vòng luẩn quẩn, không thể gần gũi với bất cứ ai. Ngươi hẳn là 'Bằng hữu' đầu tiên quan hệ thân thiết với nàng đi."
"Cô độc quá lâu, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, sẽ luôn cảm thấy người này không giống với những người khác, lâu ngày, người như vậy sẽ trở thành người đặc biệt, tình yêu trong mắt người trẻ tuổi không phải chính là một người rất đặc biệt sao?"
"Bạn tốt cũng được, huynh đệ tỷ muội cũng được, cũng giống như người yêu, đều là đặc biệt."
Cho nên, giữa các nàng chính là một phần an ủi đặc biệt khi cô độc sao? Thanh Khê cụp mắt, nhẹ mím đôi môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Cám ơn ngài, ta đã hiểu."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Trương Hằng Tín gật đầu, thở dài nói, "Bằng hữu của Tử Đồng không nhiều lắm, nếu như có thể, ngươi có thể gọi ta một tiếng thúc thúc."
Trương Hằng Tín nói xong liền đứng dậy rời đi, trong không gian to như vậy chỉ còn lại tiếng hít thở của một người, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm.
Những vì sao lóe ra, chuyện phân loại tình cảm làm cho bao nhiêu người rối rắm không phân định nổi, Thanh Khê nhìn cả biển trời đêm, cho dù những tòa nhà cao tầng cách trở tầm mắt, ánh đèn điện lấn át ánh trăng trong trẻo, vẫn luôn còn có một mảnh yên tĩnh, có thể để cho nàng bình yên chăm chú ngắm nhìn.
Mặc kệ là loại cảm tình như thế nào, ngươi cần, ta liền cho ngươi.

Bình Luận (0)
Comment