Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1004

Dịch: Hoangtruc

Từ miệng luyện hồn, hắn biết được chỗ dựa của đảo Bát Lan quả thật chính là Kim Ngọc phái ở Tuyết quốc.

Tiểu Thiến này chính là đệ tử Luyện Khí được đảo Bát Lan bồi dưỡng, lúc ở trên đảo đã chuyên được dạy bảo thủ đoạn mị hoặc người khác. Sau đó ả được đưa tới Kim Ngọc phái, làm việc dưới trướng của trưởng lão Kim Đan đảo Bát Lan trú đóng ở phái này, phần lớn là thu thập tin tức khắp nơi.

Đảo Bát Lan phái ra không dưới trăm nữ đệ tử như Tiểu Thiến, có điều ả ta lại là người giỏi nhất.

Người của đảo Bát Lan ở Tuyết thành đã biết tin mười tám vị đệ tử Đảo Lâm Uyên chạy tới Địa Kiếm tông từ mấy tháng trước rồi. Tin tức do chính tay một Kim Đan đảo Bát Lan đưa tới. Tiểu Thiến đã nhìn qua bức họa vẽ Vương Chiêu, mà tìm kiếm mười tám đệ tử đảo Lâm Uyên cũng là nhiệm vụ của ả.

Tiểu Thiến chỉ là Luyện Khí kỳ, hồn phách quá yếu, mới tra hỏi vài câu đã trở nên ảm đạm rồi tiêu tán thành hư vô.

"Xem ra trên đảo Lâm Uyên cũng có tai mắt của đảo Bát Lan. Chỉ là một linh mạch hạ phẩm mà thôi, đáng như vậy sao?"

Từ Ngôn lắc đầu tự nói, đưa mắt quét qua một cái ghế dựa không người phía đối diện, nói: "Ngươi thấy sao?"

"Không ngờ phát hiện ra được lão phu." Trên ghế dựa lớn không người chợt lóe lên một tia sáng, rồi một bóng người hiện ra.

Người này lông mày trắng, râu bạc trắng, mặc trường bào màu vàng sẫm, thần thái hòa ái nhưng ánh mắt lạnh lẽo. Vừa cười nói, một luồng uy áp Kim Đan sơ kỳ tản ra xung quanh bao phủ Từ Ngôn, chặn cả lối ra duy nhất.

"Chỉ là tu vi Trúc Cơ, xem người làm thế nào đây?"

Lão giả ngồi im không động, mắt tò mò đánh giá Từ Ngôn nói: "Còn có thủ đoạn khống chế âm hồn, đánh vỡ được cả giam cầm của pháp khí thượng phẩm, lại còn phát giác được pháp môn ẩn thân của lão phu, Trúc Cơ thế này không thể nào vô danh tiểu tốt được. Sao lão phu lại không biết ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải là người của đảo Lâm Uyên?"

"Ngươi hỏi quá nhiều, ta nên trả lời vấn đề nào trước đây?" Từ Ngôn ra vẻ khó xử bảo: "Như vậy đi, ta trả lời ngươi một vấn đề, ngươi cũng trả lời ta một vấn đề lại, thế nào?"

"Công bằng! Ha ha ha, lão phu thích công bằng như vậy. Vậy ngươi hỏi trước đi." Lão giả lông mày trắng nở nụ cười vô cùng rộng rãi đạp ứng yêu cầu của Từ Ngôn.

"Bên ngoài đại sảnh có trận pháp dịch chuyển, cửa vào là ở trong phường thị, vậy chỗ chúng ta đang đứng cũng ở trong trong phường thị phải không?" Từ Ngôn không khách khí, hỏi thẳng vấn đề.

"Nhãn lực không tệ. Đúng như ngươi nói, lối vào nơi đây ở trong phường thị, đại sảnh này lại cách xa phường thị, ở một khu dân cư không ngờ tới trong Tuyết thành, không ai tìm tới được. Hơn nữa nơi đây còn bị trận pháp bao phủ, coi như bên trong có đánh nhau kinh thiên động địa, bên ngoài cũng cũng không cách nào phát hiện ra."

Lão giả lông mày trắng nói rõ chân tướng nơi này, rồi hỏi lại: "Đến ngươi trả lời. Làm sao ngươi nhìn ra Tiểu Thiến là người của đảo Bát Lan? Lúc lão phu tới đây thì đã chậm chân mất, dù sao Tiểu Thiến vẫn là một trong những đệ tử mà ta xem trọng."

"Lần sau lúc dạy bọn họ nói dối, nhớ biến mu bàn tay trắng lên một chút."

Vẻ mặt Từ Ngôn vẫn bình thản nói: "Xuất thân Tuyết quốc mà mu bàn tay lại rám đen. Các ngươi quá sơ suất. Tốt nhất lúc dạy bảo mấy nữ đệ tử đảo Bát Lan, không chỉ bảo các nàng đeo khăn che mặt mà còn nên mang bao tay vào, như vậy sẽ không sơ hở."

"Sẽ chú ý." Lão giả lông mày trắng vỗ tay cười nói: "Điểm này quả thật là do chúng ta sơ suất, sau này không như vậy nữa. Đa tạ tiểu hữu đã chỉ rõ. Ngươi yên tâm, chỉ nhờ điểm này ta sẽ tiễn ngươi đi thật thoải mái, sẽ không để ngươi phải chết thống khổ."

"Không cần." Từ Ngôn khoát tay từ chối ý tốt của đối phương, quái dị hỏi vấn đề thứ hai: "Ngươi muốn chết như thế nào?"

"Cái gì?" Lão giả Lông mày trắng khẽ giật mình.

"Vấn đề thứ hai, ngươi muốn chết như thế nào?" Từ Ngôn nghiêm túc nói.

"Ta muốn chết như thế nào? Ha ha ha ha!" Lão giả lông mày trắng cười to muốn chảy cả nước mắt, một lúc sau mới nói: "Ngươi thật thú vị, chỉ một đệ tử Trúc Cơ lại dám hỏi cường giả Kim Đan muốn chết như thế nào, được được được. Ngươi đã hỏi vấn đề thứ hai, ta đành trả lời cho rõ. Ta muốn chết không yên lành!"

Lão giả trầm mặt xuống nói: "Trả lời xong rồi,đến phiên ta hỏi, ngươi..."

Ô...ô...n...g!

Không để lão giả hỏi vấn đề của mình, Từ Ngôn đã đưa tay đánh ra một thanh trường kiếm có cấp bậc thượng phẩm, là phần thưởng sau khi hắn giao nộp hôi nang lúc ở trên đảo Lâm Uyên.

"Thật to gan!" Không thấy lão giả lông mày trắng không ra tay, lại có một luồng linh lực mạnh mẽ đánh bay thanh trường kiếm đi.

"Chỉ là một Trúc Cơ dám khiêu chiến Kim Đan. Hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi. Không chỉ mình ngươi chết mà mười tám Trúc Cơ đảo Lâm Uyên các ngươi đừng mong sống sót bái nhập vào Địa Kiếm tông. Ha ha ha, đợi kiếp sau đi!"

Lão giả lông mày trắng cười lớn, hai tay vung ra. Lập tức có một luồng linh lực mạnh mẽ tràn ra bao phủ lấy Từ Ngôn vào bên trong.

"Đến đây là hết rồi! Dưới linh lực của cường giả Kim Đan, Trúc Cơ..."

Vốn lão định nói Trúc Cơ đỉnh phong cũng không thể động đậy được, thế nhưng chưa nói nốt nửa câu còn lại thì lão đã thấy đối phương vẫn thúc dục kiện pháp khí thượng phẩm đó, ngoan cố chém tới.

"Linh lực không hiệu quả!"

Lão giả lông mày trắng kinh hãi đánh bay phi kiếm đi, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra trên người ngươi mặc bảo giáp hả? Phẩm giai còn không thấp, khó trách linh lực Kim Đan sơ kỳ còn không làm gì được."

Nghe được phán đoán của lão, Từ Ngôn không khỏi giật mình, quát khẽ: "Còn nhìn ra được ta mặc bảo giáp, nhãn lực tốt!"

Nói câu nhãn lực tốt xong, trong lòng Từ Ngôn đang mắng thầm đối phương là một tên đại ngốc. Hắn đang mặc một cái áo mỏng, bảo giáp cái rắm ấy.

Hắn chỉ dùng lực lượng nhục thân mạnh mẽ đơn giản thoát khỏi linh lực giam cầm của đối phương. Nhìn qua như thể Từ Ngôn mặc bảo giáp nhưng thực ra không phải, dù hắn có muốn mặc nhưng lúc lao ra khỏi thế giới trong bình thì bảo giáp của hắn đã vỡ nát rồi.

Sở dĩ lão giả lông mày trắng phán đoán sai cũng có liên quan tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của lão. Tuy có linh lực cường đại hơn linh khí nhưng Kim Đan sơ kỳ cũng không có được cảm giác của linh thức.

Chỉ khi đạt tới Kim Đan trung kỳ, Kim Đan được ngọn lửa uẩn dưỡng mới có thể sinh ra linh thức. Đấy là đặc thù của tu sĩ Kim Đan Chân Võ giới, cũng giống hệt như Từ Ngôn năm đó ở thế giới trong bình.

Năm đó chỉ khi Kim Đan của Từ Ngôn có ngọn lửa bao trùm mới động dụng Linh thức, cảm giác được xung quanh.

Nếu lão giả lông mày trắng đã tự cho là thế thì Từ Ngôn cũng không nhắc thêm cho người ta, chỉ khen một tiếng tốt, rồi không nhanh không chậm thúc giục pháp khí thượng phẩm. Tốc độ hắn không nhanh, uy lực không lớn nhưng lại có thể thoát khỏi linh lực giam cầm của linh lực khiến lão giả tức giận đến dựng cả râu, mặt tái xanh.

"Tiểu bối Trúc Cơ trung kỳ lại có bảo giáp hộ thân. Xem ra ngươi hẳn phải có quan hệ mật thiết với đảo Lâm Uyên, chẳng lẽ cái chết của Tam công tử có liên quan với ngươi?"

Lão giả gầm nhẹ, thi triển ra một đạo pháp thuật hàn phong. Toàn bộ đại sảnh lập tức đầy tiếng gió gào thét, bông tuyết rơi xuống, thoáng chốc cả mặt đất đã trở nên lấp lánh. Gió tuyết mạnh mẽ như thế đủ để khiến tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong không thể động đậy, ít nhất cũng khiến tốc độ trở nên chậm chạp đi.

Phi kiếm của Từ Ngôn không thể làm đối phương bị thương, lão giả lông mày trắng chỉ cần dùng linh lực đã đủ để ngăn thanh pháp khí thượng phẩm lại rồi. Đáng giận chính là dù Kim Đan sơ kỳ thi triển pháp thuật phong tuyết vẫn không có hiệu quả với Từ Ngôn, hắn còn có thể đỡ gió lạnh, thúc giục phi kiếm.

Liên tiếp đánh bay phi kiếm đi, lão giả lông mày trắng đã bắt đầu nổi giận.

"Đúng là tiểu bối khó dây dưa, ngươi đã có bảo giáp hộ thân, vậy lão phu đành phải cho người mở mang tầm mắt xem thử uy lực của pháp bảo một phen."

Lão giả há mồm phun ra một luồng ánh sáng như một tấm lụa mỏng. Trong luồng sáng đó hiện lên một thanh đao linh hoạt. Thanh đao xoay tròn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tích tắc sau đã biến thành một thanh cự đao cực lớn dài tới hơn ba trượng, rộng ba thước, uy phong lẫm liệt, sát khí dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment