Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1073

Thân là đệ tử Trúc Cơ lại quyết hỗ trợ Kim Đan, cống hiến một phần lực lượng cùng cường giả tông môn, hành động vĩ đại như thế đã làm cho cả trăm Kim Đan ở đây cảm động đến lệ nóng tràn mi.

Từ Ngôn vung tay hô to.

Không được Trúc Cơ hưởng ứng cùng cũng chẳng sao, vì hô xong hắn đã vọt thẳng tới tảng đá lớn dốc sức toàn lực đẩy đi, chỉ chừa lại một bóng lưng bi tráng quay về phía đám đồng môn.

"Trời không tuyệt đường người! Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim!"

(Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim: câu này có nghĩa là đồng sức đồng lòng sẽ như lưỡi dao sắc chém đứt cả kim loại, na ná như đồng lòng sỏi đá cũng thành cơm của mình ấy)

Khuôn mặt đỏ lựng vì dốc cạn sức lực, tiếng la khàn giọng vì lòng mang đầy căm phẫn, có thể nói toàn bộ hành động của hắn đều mang đầy đại nghĩa.

Tuy rằng các cường giả Kim Đan sau lưng không thể thấy được mặt của tên Trúc Cơ nho nhỏ này ra sao nhưng đã đồng lòng ghi tạc bóng lưng gầy gầy này vào tim.

Có đệ tử thế này thì căn cơ tông môn mới ngày càng vững chãi được, so với những thiên tài kia, đệ tử cam nguyện làm đá đặt chân thế này mới là hi vọng hưng thịnh của tông môn.

Hơn một trăm Kim Đan đều phải ghé mắt nhìn vào Từ Ngôn, không chỉ rung động ra còn mang đầy xúc động.

"Nếu tông môn không có nội đấu, nếu tông môn có thật nhiều đệ tử như vậy thì sớm muộn gì Địa Kiếm tông ta cũng càng thêm cường đại." Một vị Kim Đan thổn thức nói.

"Chúng ta tu luyện nhiều năm, đã quên mất quá nhiều thứ, tình đồng môn này, tình cảm như thủ túc này quả thật trân quý vô cùng." Một Kim Đan gật đầu cảm khái.

Hành động của Từ Ngôn đã làm cho đám Kim Đan cảm động nhưng lại khiến đám các đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động không hiểu thấu.

Có điều phản ứng của những người này không chậm, bắt đầu có người hồng hộc vọt lên, dốc sức liều mạng phụ đẩy tảng đá ra.

"Huynh đệ đồng tâm!"

Từ Ngôn ở phía trước nhất khàn khàn hô vang đầy hùng hồn, khí thế cao vời làm người khác phải sôi trào nhiệt huyết.

"Kì lợi đoạn kim!"

Gần ba trăm đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động sau lưng hắn rống lớn lên, biến tám chữ Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim thành một câu khẩu hiệu.

Tu vi của đám đệ tử Trúc Cơ này không thấp, đều là Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí có người còn đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong có điều lực lượng nhục thân vẫn không thể nao sánh được với Kim Đan.

Nhìn đám đệ tử Trúc Cơ toàn lực phụ giúp đẩy tảng đá ra, tuy tảng đá vẫn không chút suy suyển nhưng hành động đã đủ khiến đám tu sĩ Kim Đan cảm động.

Một người trong đó cao giọng hô vang: "Có những đồng môn thế này, Triệu mỗ cảm thấy thật may mắn! Dù ta là Kim Đan nhưng cũng từ Trúc Cơ tiến giai mà lên, hôm nay chúng ta không còn là chấp sự và đệ tử, là tiền bối và vãn bối nữa, mà là thủ túc, huynh đệ!"

Kim Đan họ Triệu kia nói xong bèn giật bay trường bào trên người, bày ra một thân cường tráng, cơ bắp rắn chắc.

Y đưa tay nắm lấy một góc tảng đá, gầm nhẹ vận sức toàn thân, thậm chí có không tiếc quán chú linh lực vào trong nhục thân nhằm bức hết toàn lực của bản thân ra.

Đưa linh lực vào nhục thân quả thật có thể cường hóa bản thể lên, thế nhưng nếu vận dụng quá sức sẽ khiến nhục thân tổn thường, có khi sẽ bị rách cả gân cơ.

Một khi bi trọng thương, hậu quả sẽ khó mà lường nổi.

"Triệu sư huynh xuất toàn lực, sao chúng ta có thể chịu thua được!"

"Liều mạng tổn thương bản thể cũng phải đẩy tảng đá này ra!"

"Không phải chỉ là một tảng đá thôi sao, sư huynh đệ chúng ta một lòng, nhất định kỳ lợi sẽ đoạn kim!"

"Liều mạng!"

Trăm vị Kim Đan nhao nhao thúc giục linh lực gia trì bản thể, gân xanh nổi đầy tay chân và mặt mũi.

Một khi Kim Đan đã dốc sức liều mạng thì sao đệ tử Trúc Cơ có thể ẩn giấu thực lực được, đành liều mạng phụ giúp.

Chỉ cần đẩy được tảng đá chặn kín đường đi ra một khe hẹp là đã có hi vọng chạy thoát khỏi hiểm địa này rồi.

Tuy các đệ tử Trúc Cơ không biết chân tướng của băng lộ nhưng từ hành động của Kim Đan vẫn có thể mơ hồ đoán ra được vài phần.

Tu luyện tới cảnh giới này thì có mấy người ngu ngốc? Có thể bình yên rời khỏi hóa cảnh này hay không hẳn có liên quan trực tiếp đến việc đẩy được tảng đá này ra.

Theo tiếng cọt kẹt..t..tttt phát ra, dưới nỗ lực của mọi người, tảng đá đã bắt đầu lay chuyển nhưng vẫn chưa để lộ ra lối vào phía sau.

Tảng đá rất nặng, Từ Ngôn ước chừng phải tới mấy chục vạn hoặc cả trăm vạn cân, nếu không có hơn trăm Kim Đan cộng thêm ba trăm Trúc Cơ thì coi như hắn có gắng sức cũng khó mà lay chuyển tảng đá này được.

Chỉ là một đạo pháp thuật của cường giả Hóa Thần mà đã có thể hình thành tảng đá đáng sợ thế này, nếu Hóa Thần toàn lực ra tay chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều.

"Thực lực Hóa Thần đáng sợ đến vậy sao!"

Từ Ngôn đầy rung động, thầm nói một câu.

Có điều rung động thì rung động, bề ngoài hắn vẫn bày ra vẻ dù kiệt sức nhưng vẫn dốc sức liều mạng đẩy tảng đá ra, chỉ là không đổ bao nhiêu mồ hôi mà thôi.

"Tảng đá nhúc nhích rồi! Có hi vọng!"

Tảng đá khẽ chuyển động, Từ Ngôn vội la to lên đầu tiên, thông báo cho tất cả mọi người tin tốt này.

Sau đó hắn khàn khàn quát: "Huynh đệ đồng tâm!"

Nghe xong bốn từ huynh đệ đồng tâm, hơn bốn trăm tu sĩ sau lưng hắn dù tu vi Trúc Cơ hay tu vi Kim Đan cũng đều trăm miệng một lời quát vang: "Kỳ lợi đoạn kim!"

"Dốc thêm sức nào!" Kim Đan họ Triệu là người gắng sức nhất đang đỏ mặt tía tai quát: "Chúng ta nhất định làm được! Hây dô! Hây dô!"

Câu khẩu hiệu huynh đệ đồng tâm cỗ vũ sĩ khí đầy tính nam nhi.

Trong hiểm địa băng lộ, cả bốn trăm môn nhân Địa Kiếm tông không phân biệt ai với ai, bất luận cảnh giới gì, tất cả đều đã trở thành huynh đệ chung một chiến tuyến.

Mục đích của bọn hắn chỉ có một, đó là đẩy được tảng đá chặn đường kia ra!

Toàn bộ Kim Đan và Trúc Cơ vận dụng hết toàn lực, cuối cùng đã đẩy tảng đá được một khe nhỏ, cát bụi nổi lên.

"Tảng đá di chuyển rồi! Nhân định thắng thiên!"

Từ Ngôn đứng đầu tiên nên có thể thấy rõ biến hóa của tảng đá.

Để thúc đẩy những đồng môn sau lưng có thể dốc hết phần sức cuối cùng, Từ Ngôn đã khàn khàn hô vang lên câu khẩu hiệu thê lương mà đầy cổ lão.

"Giữ hơi!!!!"

Hây dô!!!!

"Ngưng thần!!!"

Hây dô!!!

"Giữ vững hai tay!!!"

Hây dô!!!

"Xô đổ núi!!!

Hây dô!!!

Nam nhi, đứng trước khó khăn phải luôn luôn giữ tư thái đội trời đạp đất, tuyệt không phải là cảnh thút thít nỉ non trốn nơi góc phòng.

Mỗi một câu cổ động thê lương hùng hậu của Từ Ngôn vang lên, sau lưng lại truyền đến tiếng hô đáp lại đồng lòng bốn trăm tu sĩ.

Những nam nhân này như thể những người kéo thuyền chân chính, vì sinh tồn mà vật lộn với bãi hiểm nước dữ.

Tràng cảnh đồ sộ này còn bi tráng hơn cảnh nhấc xích sắt kéo tảng đá lúc trước, bởi lúc trước là vì hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu mà tông môn giao phó, còn lúc này chỉ vì sinh tử của chính mình mà đẩy tảng đá ra!

Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim! Dưới chấp niệm này, tảng đá cuối cùng đã dịch chuyển từng tấc từng tấc một.

Cửa động bị chặn kín phía sau đã xuất hiện trước mặt Từ Ngôn.

Cửa động chỉ mới mở ra một khe hẹp không cách nào lách qua được, chưa kể khí tức của tảng đá bao phủ cả ngọn núi cao càng không thể dùng độn pháp đi xuyên qua.

Chỉ cần đẩy thêm tảng đá ra chút nữa, khe hẹp kia rộng hơn chút nữa là Từ Ngôn đã có thể miễn cưỡng lách vào được rồi.

"Dám động vào tảng đá của lão phu! Các ngươi muốn chết!"

Tia hi vọng vừa mới lóe lên thì trên tảng đá đã lóe lên một luồng hào quang, rồi giọng nói lạnh lẽo này lại xuất hiện lần nữa.

Vào lần đầu, tiếng mắng mỏ giận dữ của trưởng lão Hóa Thần chỉ là một câu chửi rồi biến mất không thấy gì, hơn nữa nhiều người đẩy tảng đá như vậy cũng không có âm thanh nào xuất hiện.

Đến lúc này câu quát tháo lại vang lên, sắc mặt Từ Ngôn chợt biến đổi.

Vừa nghe được từ đầu tiên, hắn không nghĩ ngợi gì thêm mà mà bắt đầu vận chuyển toàn lực, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, vận lực vạn quân đẩy mạnh tảng đá.

Một tiếng Cọt kẹt..t..tttt vang lên, dưới tác dụng của lực đẩy đó, khe hở nơi cửa động đã được mở rộng thêm vài phần.

Từ Ngôn nhanh như chớp lách người đi vào.

Hắn vừa mới lách vào sơn động thì tảng đá lớn đã lập tức bộc phát ra một lực cực lớn đánh bay hơn bốn trăm người đang đẩy tảng đá văng tung tóe.

Sau đó, tảng đá lại nhúc nhích lăn trở về chỗ cũ.
Bình Luận (0)
Comment