Dịch giả: Heo ăn hổSáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thế, từng nhà từng nhà trong Lâm Sơn Trấn vẫn sinh hoạt như thường ngày. Mọi người vẫn cắm mặt bộn bề với chuyện ăn mặc và đủ khoản chi tiêu. Lần này đã có cao nhân Thái Thanh giáo thi pháp, phần đông mọi người đều cho rằng năm nay chắc chắn thu hoạch được rất tốt.
Phàm nhân trên thế gian này, chỉ cần mình an khang thì không ai nguyện ý để tâm tới chuyện sinh tử tồn vong nhà người khác. Có chăng, chỉ đám bạn cùng chơi với Từ Ngôn mới vì tiểu đạo sĩ mất đi sư phụ mà đau lòng.
Mặt trời vừa nhô lên, Thiết Trụ ăn sáng xong đã kéo theo một đám trẻ xe nhẹ đường quen bò lên đầu tường Thừa Vân Quan. Một hàng đầu tóc nho nhỏ thò lên khỏi bờ tường, tìm kiếm tung tích của Từ Ngôn.
Sớm tinh mơ, Từ Ngôn đã mang di cốt của sư phụ chôn cất tại Lão Phần sơn. Lúc này hắn vừa mới trở về, đang cho heo ăn, tay kia còn cầm theo một cái bánh nướng, cùng Tiểu Hắc trư tận hưởng món khoái khẩu của riêng mình.
Nhìn thấy Từ Ngôn có vẻ như đã gượng dậy được rồi, Thiết Trụ yên tâm phần nào. Bèn từ trên bờ tường vọng xuống: “Từ Ngôn, ra bắt dế ngoài cửa Nam đi a. Bọn ta đợi ngươi!”
“Hôm qua ta bắt được tướng quân bụng bự, tiếng kêu giòn vang!”
“So xem đám chúng ta đứa nào bắt được nhiều hơn!”
Mấy đứa trẻ khác cũng ta một câu, ngươi một câu, hi vọng Từ Ngôn có thể theo chúng nó đùa nghịch. Thực ra cũng vì đám trẻ loai choai này lo lắng tâm tình Từ Ngôn sa sút mà thôi.
Dù sao thì Từ Ngôn và lão đạo sĩ sống nương tựa vào nhau, thầy trò như cha con. Từ Đạo Viễn đột ngột mất đi, không có chuyện Từ Ngôn không chút thương tâm nào.
Từ Ngôn thừa hiểu ý tốt của đám bạn. Hắn ngẩng đầu cười cười, miệng vẫn còn ngồm ngoàm bánh nướng, đáp: “Được đấy!”
“Láo xược!”
Một tiếng quát tháo từ đằng xa truyền tới. Gã đạo nhân mặt thẹo từ trong đại điện ra bước ra, mắng to: “Đạo môn thanh tịnh, dám đến đây hò hẹn làm loạn hả, ta chặt chân các ngươi! Cút hết cho ta!”
Chỉ là một đám nhóc choai choai, đạo nhân mặt thẹo cũng không cần phải cấp cho bọn chúng sắc mặt tốt đẹp gì cả. Gã quát mắng đến mức dọa cho đám nhỏ hoảng sợ vội vàng lui xuống, nhao nhao chạy xa. Trong lúc Thiết Trụ nhảy xuống khỏi bờ tường, cũng không quên nhắc Từ Ngôn: “Bọn ta chờ ngươi ở cổng Nam đấy!”
“Một đám khỉ, hừ.”
Mấy đạo sĩ đi theo đạo nhân mặt thẹo cũng thấp giọng mắng một câu. Đồng thời cả đám đến gần như vây lấy hắn lại.
Gã đạo nhân mặt thẹo nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ. Mãi một lúc sau, y mới lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi tên là Từ Ngôn đúng không?”
Từ Ngôn gật đầu, trợn tròn hai mắt.
“Sư phụ ngươi đã mất rồi, về sau tính toán như thế nào?” Gã đạo nhân mặt thẹo tiếp tục hỏi. Bộ dạng có vẻ quan tâm, thế nhưng giọng điệu vẫn không xuất ra được chút mùi vị ân cần nào.
“Không tính toán gì a. Vẫn cứ ở trong Thừa Vân Quan, hàng ngày gánh nước, cho heo ăn, ăn bánh nướng.” Từ Ngôn chìa cái bánh nướng trong tay ra, giọng điệu hết sức tự nhiên nói.
“Ha ha, cho heo ăn, đúng là một tên chủ nhân không tim không phổi mà.”
Có người ở cạnh bên cười nhạo một tiếng, gã đang tính cười mắng tiếp thì bị đạo nhân mặt thẹo đưa ánh mắt ra hiệu ngừng lại.
“Từ quán chủ đại nghĩa thâm trọng, vì cứu muôn dân trăm họ mà ra đi. Thật đáng cho đồng môn Đạo gia chúng ta kính trọng. Ngươi đã là cao đồ duy nhất của quán chủ, tuổi tác lại quá nhỏ, không bằng gia nhập vào Thái Thanh giáo ta. Ít nhất ngươi còn được rất nhiều đồng môn chăm sóc.
Trong lúc đạo nhân mặt thẹo nói mấy câu này, sâu trong mắt gã lại chợt nổi lên một tia tàn nhẫn.
Nếu như đã bức tử một lão đạo sĩ, thì tốt nhất vẫn là cứ nhỏ cỏ tận gốc. Cho dù lúc này gã không thể ra tay giết đối phương, nhưng đợi tới lúc rời khỏi Lâm Sơn Trấn, gã cũng sẽ thuận tay giết chết tên tiểu đạo sĩ trước mắt này. Trừ phi đối phương gia nhập Thái Thanh giáo bọn hắn, như vậy coi như bọn hắn có được tín đồ đầu tiên tại Lâm Sơn Trấn này, ngày sau làm việc cũng sẽ có thêm một kẻ chết thay.
“Thái Thanh giáo?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, hỏi: “Có nuôi cơm không?”
Một câu hỏi có nuôi cơm không khiến cả đám đạo sĩ nghe được đều sững sờ. Đến cả đạo nhân mặt thẹo cũng bật cười: “Nuôi cơm, không những nuôi cơm mà còn đảm bảo cho ngươi cả đời này không phải lo cơm áo.”
"Được lắm." Từ Ngôn miệng gặm bánh nướng, dùng sức gật đầu.
“Tốt, từ nay trở đi, ngươi chính là đệ tử Thái Thanh giáo ta.” Đạo nhân mặt thẹo cười khẽ nói: “Hôm nay chúng ta còn muốn chiêu mộ thật nhiều giáo đồ tại Lâm Sơn Trấn này. Từ Ngôn, ngươi làm tảo sái đồng tử đi vậy, theo ta.”
Đã có vụ hành lễ cúng bái xong xuôi trước đó nên tên tuổi của Thái Thanh giáo càng xâm nhập sâu trong lòng người. Bước tiếp theo chính là chiêu mộ thật nhiều tín đồ rồi.
Không lâu sau, một nhóm đạo nhân rời khỏi Thừa Vân Quan, một đường đi đều hô to giáo lý, kèn trống vang trời. Mà rốt cuộc Từ Ngôn cũng biết được tảo sái đồng tử là thế nào.
Chính là đội ngũ đi trước nhất, dọn dẹp, làm sạch phố, mở đường đấy.
Tay bưng lấy một cái hũ gốm sứ đựng nước bên trong, đi vài bước lại lấy tay vẩy ra một chút nước xuống đường. Cái này gọi là tảo sái, còn đồng tử chính là bản thân hắn rồi a.
Nghe được động tĩnh, dân chúng nhao nhao đi ra khỏi nhà. Khi biết được Thái Thanh giáo chẳng những tuyển nhận môn nhân, còn tuyển thêm một số đệ tử tục gia thì mọi người lập tức chen chúc mà tới. Chẳng mấy chốc đã có hàng chục người trở thành đệ tử tục gia của Thái Thanh giáo, chỉ cần hàng tháng cung phụng chút ít tiền bạc là có thể giơ cao tên tuổi của Thái Thanh giáo, được Tiên gia che chở.
Một đường đi tới, đệ tử tục gia được thu nhận càng nhiều, cũng có không ít đầu gấu trở thành môn nhân chính thức của Thái Thanh giáo. Trong phút chốc, danh vọng của Thái Thanh Giáo tại Lâm Sơn Trấn lên cao như mặt trời ban trưa.
Có người kính sợ môn phái đứng đầu Phổ Quốc, kính sợ pháp lực của Tiên nhân. Nhưng cũng có những người không thèm ngó ngàng gì tới, thậm chí còn hừ mũi coi thường.
Được giữa đường, là lúc đám người đi ngang qua Trình gia. Trình Lâm Uyển đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị sắp tới rời khỏi Lâm Sơn Trấn, bèn đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn đội ngũ như đang diễn hề ngoài cửa. Nàng càng vô cùng xem thường cái tên tiểu đạo sĩ đang vẩy nước đi đầu trong đám đội ngũ đó.
Ngày hôm qua, Từ Đạo Viễn vì muốn cứu mạng hai đứa trẻ nhỏ mà táng thân trong biển lửa. Hôm nay, Từ Ngôn lại biến thành người của Thái Thanh giáo. Trong mắt Trình Lâm Uyển, Từ Ngôn chẳng những ngu muội mà còn khiến cho nàng cảm thấy rất tức giận.
“Làm bạn với sói. Từ Ngôn, người thật xứng là cao đồ của Quán chủ a.”
Thiếu nữ tức giận tự nói ở ngay cửa ra vào, thanh âm không nhỏ, Từ Ngôn vừa vặn đến ngoài cửa Trình gia nên nghe được rất rõ ràng. Hắn nghiêng đầu, quay sang đưa mắt nhìn Trình Lâm Uyển rồi mỉm cười ngu ngơ. Miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, tay hắn vẫn không quên vẩy nước từ trong hũ gốm sứ ra ngoài.
"Đồ con lợn!"
Nhìn thấy bộ dạng Từ Ngôn không tim không phổi thế này, Trình Lâm Uyên tức giận dậm chân, mắng mỏ là đồ con lợn xong thì quay ngược trở về, đưa tay loảng xoảng đóng cửa đại môn lại.
Không chỉ có riêng Trình Lâm Uyển cho rằng Từ Ngôn rất ngu, mà rất nhiều người dân Lâm Sơn Trấn nhìn thấy Từ Ngôn mở đường cho Thái Thanh Giáo cũng tự nhận định tiểu đạo sĩ này càng ngày càng xuẩn ngốc. Sư phụ mình vừa mới chết, hắn đã hứng thú bừng bừng giúp người ta quét phố mở đường. Loại chuyện này, ngoại trừ là kẻ ngu đần thì người thường không ai có thể làm được.
Một ngày dạo phố, tới lúc hoàng hôn đám người này mới quay trở về đạo quán. Bởi vì Từ Ngôn đã gia nhập Thái Thanh giáo rồi, nên hắn cũng được bước vào trong đại điện.
Mới vài ngày không tới, vừa vào đại điện, Từ Ngôn đã ngây ngẩn cả người.
Đại điện vốn rộng rãi đã được kê thêm mười mấy bàn tròn. Trên bàn là cơm rượu ngon lành mua từ tửu lâu Lâm Sơn Trấn. Ngoại trừ bốn năm mươi đạo nhân, còn có thêm một đám tráng hán mặc trang phục thường dân, vẻ mặt người nào người nấy đều đầy bất thiện. Theo như lời gã đạo nhân mặt thẹo thì những người này chính là đệ tử tục gia của Thái Thanh giáo.
Tuy rằng được phép tiến vào trong đại điện nhưng Từ Ngôn cũng không được ngồi đàng hoàng, mà bị người ta coi như là chân sai vặt chạy trà nước. Chịu trách nhiệm rót rượu, bưng thức ăn cho các bàn tròn kia. Hắn cũng không giận, bộ dạng chỉ cười tủm tỉm khờ ngốc.
Nhìn thấy tiểu đạo sĩ khờ ngốc đang bận rộn rót rượu cho mọi người, đạo nhân mặt thẹo thầm cười nhạo một tiếng, rồi cùng đồng bọn tiếp tục ăn uống.
Đợi đám tráng hán và đạo sĩ cơm nước no say, đạo nhân mặt thẹo mới phân phó Từ Ngôn được phép đi ăn cơm. Trong ánh mắt khinh bỉ của gã, tiểu đạo sĩ mang bụng đói nguyên một ngày trời vẫn ăn cơm thừa rượu cặn một cách ngon lành, còn nếm một chén rượu, bị cay đến mức nước mắt chảy dài.
Chẳng những có thêm một kẻ chết thay, mà còn là một lao động miễn phí nữa, trong lòng đạo nhân mặt thẹo thầm mắng là đồ con lợn, nhưng mặt ngoài vẫn cứ ôn hòa bảo Từ Ngôn ăn xong nhớ dọn dẹp đại điện sạch sẽ. Sau đó gã mới hài lòng rời khỏi nơi đây, trở về phòng ngủ mà nghỉ ngơi.
Nơi này chỉ là chỗ bọn họ bàn việc và dùng cơm. Mỗi ngày đều chia người ra để quét dọn sạch sẽ. Hôm nay thì tốt rồi, đã có một con lợn trắng để sai bảo.
Có lẽ quá mức mệt mỏi, cũng có thể do chén rượu kia mà chưa ăn hết canh thừa trên bàn, Từ Ngôn đã lăn quay ra ngủ. Trong đại điện không người, chỉ có pho tượng lạnh băng, lẳng lặng yên tĩnh nhìn tiểu đạo sĩ đã bắt đầu ngáy đều đều. Trong ánh mắt pho tượng, không nhìn ra từ bi, mà chỉ có thâm sâu trống rỗng.
Nửa đêm, ánh nến chợt tắt.
Nửa đêm, thân ảnh nho nhỏ đã tỉnh lại. Thân ảnh kia khi thì vòng ra sau đại điện, khi thì trèo lên pho tượng Tam Thanh. Một đêm bận rộn như vậy, có lẽ chỉ có Vô Thường ngoài cửa là nhìn thấy…