Dịch giả: Trongkimtn"A!"
Nửa đêm, Từ Ngôn đang ở trong mộng bỗng bừng tỉnh.
Trong mơ có một nữ quỷ cười thảm, nữ quỷ không để hắn vào mắt. Hắn căn bản không sợ quỷ, thế nhưng mà người ta vẫn cầm một thanh đao nhọn, đang tại trên người hắn không ngừng đâm đâm tới, hơn nữa chuyên chọn chỗ hiểm có thể làm chết người mà ra tay.
Hồng nhan họa thủy a...
Từ Ngôn xoa xoa mồ hôi lạnh, đã lâu rồi hắn chưa mơ thấy ác mộng. Vốn tưởng rằng đã đến Đại Phổ, chỉ cần một lòng tìm kiếm thuốc giải Ô Anh thảo là tốt rồi. Đợi đến lúc giải độc, hắn có thể như chim nhảy nhót giữa trời cao, biển rộng mặc cá bơi, thế mà cục diện bây giờ, chưa chắc sẽ nhẹ nhõm như thế.
Không nói tên thiếu gia chính phái muốn mạng hắn, chỉ bàn đến chuyện đồng sàng dị mộng sắp tới, Từ Ngôn thủy chung không biết sẽ sống chung với vị đại tiểu thư kia như thế nào.
Mà xem đi xem lại, dù sao giết chết mười tám Thái Bảo, hắn cảm giác mạng này đã lấy đủ vốn rồi.
Sắc trời hơi sáng, không còn buồn ngủ, Từ Ngôn xoay người, bắt đầu tập luyện thân pháp phi thạch. Luyện đến cuối, một cỗ chân khí đi thẳng tới tim phổi, Từ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được tâm mạch của mình bị chân khí va chạm phát ra âm thanh thùng thùng.
Phá tâm hợp khí, mạch hợp thứ sáu chính là tâm mạch. Giải khai, chân khí sẽ dung nhập tâm mạch, do đó sinh ra một cỗ khí nhẹ nhàng, loại khí tức huyền ảo này được gọi là Linh khí. Nạp tinh hoa trời đất, lấy thân là kênh mương lại bao hàm biến hóa, chỉ cần Linh khí sinh ra, mới tính là bước chân vào cánh cửa người tu hành.
Nhanh thôi, trước cuối năm, nhất định có thể phá vỡ mạch thứ sáu!
Cảm thụ được tâm mạch va chạm, đôi mắt trở nên thanh tịnh thâm thúy, hắn cần phải nhanh trở thành người tu hành, mới có thể thoát khỏi Quỷ Vương môn. Bằng không dù đạt được thuốc giải Ô Anh thảo, đồng dạng cũng chạy không thoát độc thủ của Trác Thiên Ưng.
Ngoài cửa có thanh âm múc nước, Từ Ngôn chậm rãi tán đi chân khí, đẩy cửa mà ra.
Một bóng người nhu nhược đang múc nước từ giếng lên, vòng eo uốn lượn thoạt nhìn càng thêm nhỏ nhắn. Cô gái này không tính là xinh đẹp, lại có thể khiến người khác sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết, giống như tỷ tỷ nhà bên, dịu dàng lại không mất vẻ khéo léo.
Thanh Vũ đang múc nước, cầm lên thùng nước quay đầu lại vừa hay nhìn thấy hắn đẩy cửa đi ra, nàng hé miệng cười cười, nói:
"Ngôn Thái Bảo dậy sớm thế, nhất định là đói bụng rồi, ta lập tức chuẩn bị điểm tâm ngay đây."
Nhìn chằm chằm nhìn vào Thanh Vũ, ánh mắt Từ Ngôn có hơi đăm đăm. Giữa hè Đại Phổ, mặc dù là sáng sớm cũng có chút nóng bức khó chịu, Thanh Vũ chỉ mặc một bộ tiểu y, hẳn là vừa rời giường, bị nhìn chằm chằm nàng đỏ mặt lên, vội vàng tiến vào phòng bếp.
Bàng gia an bài chỗ ở vốn là thật lớn, trong sân có một gian nhà bếp nhỏ, các loại rau quả mua sắm cũng không ít, không thiếu gạo và mì, làm chút điểm tâm đơn giản là đủ.
Ngây ngốc tại chỗ mà nhìn nàng ta đi vào bếp, Từ Ngôn lúc này mới thu hồi ánh mắt. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mới sáng sớm đã nhìn thấy con gái ăn mặc quần áo đơn bạc, vốn nên là sững sờ một lát mới đúng. Nhưng có người thật sự sững sờ, có người, thì là cố ý sững sờ thôi.
Không bao lâu, điểm tâm nóng hổi được Thanh Vũ bưng lên, vì buồn bực nên hắn ăn nhiều, hơn nữa đặc biệt dốc sức ăn lấy ăn để.
Hôm nay là ngày đại hôn, không chừng có nhiều chuyện rối loạn xảy ra, ăn nhiều một chút mới có thể có khí lực ứng phó đám người chính phái kia.
Mới ăn được một nửa, trong khoảng sân mà Từ Ngôn ở tạm chợt náo nhiệt lên. Một đám phu nhân trang điểm xinh đẹp đồng loạt đi vào, vây quanh tiến hành trang điểm cho hắn. Có người mang áo bào đỏ, có người gài hoa hồng to, còn có người bưng đai lưng giày màu hồng. Kinh người nhất chính là một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn, không ngừng bôi phấn lên mặt Từ Ngôn, nói cái gì chú rể phải trắng tinh mới lộ vẻ gọn gàng tuấn tú
(sang chảnh?).
Bôi phấn coi như cũng được đi, nhưng cũng không cần cắm một đóa hoa Mẫu Đơn lên đầu nha!
Nhìn bản thân trong gương đồng không khác yêu ma quỷ quái, khuôn mặt Từ Ngôn như cương thi không có chút biểu tình. Rồi hắn bị đám tam cô lục bà Bàng gia này kéo ra ngoài, ấn đầu vào kiệu hoa, khiêng đi.
Rõ ràng là chỉnh trang cho tân nương tử, lại dùng trên người một tên nam nhân, đổi lại là ai cũng không dễ chịu gì.
Trong chính sảnh rộng rãi của Bàng phủ, một lão phụ tóc bạc mặt hồng đang ngồi ngay ngắn chính giữa, bộ dáng cười tủm tỉm trông thật hiền lành. Đó là lão tổ tông có thân phận cao nhất Bàng gia, cũng là bà cố Bàng Hồng Nguyệt, Bàng Phi Yến.
Ở bên cạnh Bàng Phi Yến, là một người đàn ông trung niên văn nhã, để một chòm râu dê lộ ra vẻ hào hoa phong nhã, cử chỉ ổn trọng, ánh mắt thanh minh, giơ tay nhấc chân lúc này mang theo một cỗ uy nghiêm của gia chủ. Không cần hỏi, người này tất nhiên là gia chủ Bàng gia, Bàng Vạn Lý.
Đứng phía sau Bàng Vạn Lý là dáng vẻ ổn trọng của Bàng Thiếu Vĩ, còn có con sâu rượu ngày hôm qua Bàng Thiếu Thành. Rõ ràng hơi rượu trong người vị nhị thiếu gia này còn chưa tan, đứng sau lưng cha mở miệng ngáp.
Trực hệ Bàng gia ngồi ở một bên, một bên khác là những thân bằng hảo hữu xem lễ. Phòng khách to lớn đã đầy ắp người, chỉ để lại một lối đi nhỏ, trên đường bày ra một chậu than đang bùng cháy.
Lúc Từ Ngôn bị một đám phu nhân đưa đến đại sảnh thì tân nương tử đã đợi ở trong đó rồi.
Tình cảnh không khác với cưới vợ nhiều! Tại Đại Phổ, người ở rể, cơ bản tuân theo nghi thức gả vợ, chẳng những phải bước qua chậu than, nâng lang đầu*, ngày hôm sau sau hôn lễ phải kính trà cha mẹ vợ, về phần lại mặt (hồi môn)** một chuyến thì miễn đi. Dù cho Bàng gia chịu, Hoàng đế Đại Phổ cũng sẽ không cho phép Từ Ngôn quay về bẩm báo với Quỷ Vương môn.
(*) Thời xưa, trong ngày thành hôn, người ở rể bị bốn người rinh trên kiệu, rồi nhà gái sắp xếp một người quản sự chuyên đi đón tân lang, tục xưng gọi là “Nâng lang đầu”. Cũng giống như trong đám cưới bình thường, tương truyền cha mẹ chồng không thể ở đại sảnh trực tiếp thấy tân nhân vào cửa, bởi vì như vậy sẽ xung khắc. Cho nên sau khi cô gái đi vào nhà trai, cha mẹ chồng sẽ từ trong phòng ra tới đại sảnh gặp tân nhân.(**)Theo phong tục truyền thống Trung Hoa xưa, 3 ngày sau khi kết hôn chú rể sẽ đưa cô dâu về nhà mẹ đẻ và gọi là lễ lại mặt.Trong ánh mắt của đám khách và thân hữu, Từ Ngôn như cái xác không hồn hoàn thành các nghi thức phiền phức, đi đến chỗ sâu trong đại sảnh rồi đứng đấy, bên người hắn là nương tử còn che khăn.
Lúc này đại sảnh trở nên nghiêm túc yên tĩnh lại.
"Hiền tế đến nhà, biểu hiện của hưng gia. Lão phu Bàng Vạn Lý, bái kiến Thiên Môn hầu Tề quốc!"
Gia chủ Bàng Vạn Lý đứng dậy ôm quyền; dù sao thì Từ Ngôn cũng là vị vương hầu, tuy không phải Hầu gia Đại Phổ nhưng lão vẫn phải bái kiến. Bàng Vạn Lý chỉ là thần đân Đại Phổ, ngay cả Hoàng đế Đại Phổ cũng đồng ý chức vị Thiên Môn hầu, trước mặt nhiều người như vậy, thế nào thì lão cũng phải làm bộ một chút mới được.
Nói là chào, bất quá chỉ là ôm quyền, sau đó lại ngồi xuống. Những người chung quanh cũng làm theo cách tượng trưng như ôm quyền hoặc gật đầu, ngay cả tân nương ở bên người cũng làm lễ vạn phúc.
"Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!"
Người ta làm xong lễ, giờ đến phiên hắn. Sau khi hắn cúi người hành lễ, Bàng Vạn Lý chỉ là gật đầu, cũng không nói chuyện, Từ Ngôn lập tức ngầm hiểu là cần chào những người chung quanh, nên hắn cao giọng nói:
"Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm, ra mắt các vị thân bằng hảo hữu!"
Tự giới thiệu mới là trọng yếu nhất, bằng không ai biết vị cô gia này là người nào.
Bàng Vạn Lý lông mày giật nhẹ, trong lòng tự nhủ đúng là một tiểu tử nhanh nhạy. Không đợi vị gia chủ bắt đầu giới thiệu các nhân vật chủ yếu trong gia đình cùng với khách nhân địa vị không tầm thường, Bàng Thiếu Thành sau lưng lão vừa mới uống ngụm nước trà chuẩn bị tỉnh rượu, liền phun hết nước trà ra phía trước.
Vừa rồi không chú ý, giờ đứng gần nên Bàng Thiếu Thành mới nhận ra, chủ rể hôm nay lại là tiểu tử gặp ngay cửa vào ngày hôm qua. Đừng tưởng hắn uống đến say đến độ không biết gì, trí nhớ lại vô cùng tốt, nhìn một cái lập tức nhận ra Từ Ngôn. Ngụm trà trong miệng không ngừng mà phun thẳng ra.
Nghe được tiếng động sau lưng, Bàng Vạn Lý khẽ nhíu mày, cũng không tránh né, phất tay một cái như đang đuổi ruồi. Ngụm nước trà sắp phun xuống đỉnh đầu lập tức thay đổi phương hướng, từ trong miệng Bàng Thiếu Thành phun ra lại rơi vào mặt y.
Nhị thiếu gia Bàng gia tự làm tự chịu, khiến cả đại sảnh cười vang. Đợi đến lúc tiếng cười nhỏ dần, Bàng Vạn Lý kéo Từ Ngôn đi tới từng người mà giới thiệu.
Người đầu tiên tất nhiên là lão tổ tông, sau đó là một đám thúc bá lớn nhỏ, bọn tiểu bối không cần xen vào. Kế tiếp là đám khách quý xem lễ, Tiêu Thạch Tiêu công công cũng bất ngờ nằm trong số đó.