Dịch giả: Hoangtruc“Trêu ai không trêu, lại cứ trêu vào ác ma kia…đám chính phái có phải hóa ngu hết rồi không?”
Trong đám người, Trương Hà đầy đau khổ nhìn Từ Ngôn đang ở trong lồng cùng hai con linh cầm kia. Gã thật sự rất hi vọng hai con linh cầm kia ăn sạch sẽ Từ Ngôn đi, không lưu lại chút cặn thừa nào càng tốt. Thế nhưng mấy ngày vừa rồi gã cố tình thăm dò vài tin tức, đủ để gã không coi trọng vũ hạc và vương xà trong lồng.
Từ khi nhìn thấy Từ Ngôn trong đại trạch Bàng gia, Trương Hà không ngủ ngon giấc suốt ba ngày liền, luôn nằm mơ thấy cái đêm kinh khủng trên Nguyên Sơn trại kia. Về sau, gã tranh thủ tìm hiểu khắp bốn phía về lai lịch của Từ Ngôn, rốt cuộc cũng biết đến vài chuyện cũ của thập thất Thái Bảo.
Thân phận Thái Bảo đã định trước là không thể vô danh, tầm thường. Bên chính phái trước đây đã nắm được không ít tin tức, đến khi Thái Bảo ở rể Bàng gia, tin tức bên Tề quốc cũng được truyền khắp Đại Phổ. Vì vậy mà Trương Hà còn biết được tin Ngọc Lâm tự sụp đổ, mười tám Thái Bảo gặp nạn chỉ còn một mình thập thất Thái Bảo sống sót.
Tin này đã tương đối đầy đủ với Trương Hà rồi. Khi nghe thấy tin này, gã đã cho rằng toàn bộ tính mạng của mười bảy Thái Bảo cùng hơn vạn môn nhân Quỷ Vương môn, tất cả có lẽ nên tính trên đầu Từ Ngôn.
Người khác không ai nghĩ như vậy, nhưng năm đó Từ Ngôn mang đến cho Trương Hà nỗi sợ hãi quá sâu đậm. Mấy năm nay Trương Hà vẫn luôn một mực tin tưởng vững chắc, rằng tiểu đạo sĩ luôn cười ngây ngô, cả người lẫn vật đều vô hại kia thật sự là hóa thân của ma quỷ. Những người bên cạnh hắn không chết đi mới là lạ.
Kinh lịch của Trương Hà đã định trước cho gã tư duy khác hẳn với những người khác. Trước đó gã cho rằng Từ Ngôn chỉ giết chến hơn vạn người bên Tề quốc. Sau này nghĩ lại, gã suy đoán có lẽ Từ Ngôn âm thầm phản bội Quỷ Vương môn, bởi vì chỉ có hại chết tất cả các Thái Bảo, còn một mình hắn mới có tư cách ở rể Đại Phổ.
Không ngờ một chưởng quầy của tiêu cục lại có ánh mắt rõ ràng đến vậy! Có điều, không phải ánh mắt kẻ tên là Trương Hà này bất phàm, mà vì gã bị Từ Ngôn dọa cho quá sợ hãi rồi.
Nhìn thiếu niên chật vật như tên hề chạy khắp lồng, bên tai lại ngập tiếng nghị luận khinh thường, Trương Hà lại cảm giác như mình trở về Nguyên Sơn trại. Gã còn nhìn thấy tiểu đạo sĩ đầy bùn đất ngây ngốc mỉm cười với tất cả mọi người.
“Một đám ngu đần a…” Trương Hà không khỏi rên rỉ thầm trong lòng: “Các ngươi cho là mình đang xem xiếc khỉ, thực ra đầu ma quỷ kia đang đùa giỡn với các ngươi đấy. Chờ đi, chờ đến khi các ngươi bị hắn ăn sạch không còn cả xương cốt cặn bã, sẽ không có kẻ nào cười được nữa đâu.”
Thân phận Trương Hà có thể miễn cưỡng đi vào được gian biệt viện này, nhưng gã lại không có hứng thú gì với đấu thú. Nếu không phải khuê nữ Lý gia khổ sở cầu xin, muốn được một lần nhìn xem trường đấu thú của tứ đại gia tộc, gã căn bản sẽ không tới nơi máu tanh thế này. Bởi vì gã đã gặp rất nhiều cảnh máu tanh rồi, đến mức vừa nghĩ tới máu đã thấy buồn nôn, cho dù đó là máu người hay máu thú.
“Trương đại ca, vị Thái Bảo kia có bị con rắn ăn sống luôn không?”
Bên người Trương Hà, sắc mặt vị tiểu thư yêu kiều đáng yêu tái nhợt, nắm chặt lấy góc áo gã.
Lý gia cũng là gia đình giàu có, nhưng còn kém quá xa những gia tộc quyền thế trong Kinh thành. Nếu không có vị chưởng quầy tiêu cục Bàng gia này mang vào, nàng sẽ không thể nào vào tòa biệt viện này được.
Đấu thú tuy máu tanh nhưng vẫn chỉ là thú đấu với nhau, có thêm một người đi vào đã đầy dọa người. Nếu bình thường bị nắm lấy góc áo thế này, Trương Hà nhất định không bỏ qua cơ hội vỗ về bàn tay nhỏ bé của đối phương một chút. Có điều hôm nay gã không chút hào hứng, vẻ mặt buồn rười rượi đáp: “Sẽ không, hắn sẽ ăn sạch con rắn đó…”
Phập!
Lúc này, hai bóng dáng một đuổi một trốn đã xảy ra biến hóa. Từ Ngôn một cước đạp lên thành lồng sắt, bay người lên không. Phía dưới hắn, là vương xà đuổi sát đã táp hụt một cái. Từ Ngôn đang ở trên không trung vẫn cỏn nghe rõ tiếng hàm răng rắn khép lại.
Vương xà táp hụt, nhưng con dao nhỏ của Từ Ngôn không đâm hụt vào không khí.
Hắn lộn ngược người lại, con dao nhỏ sắc bén rời khỏi tay. Một kích này của Từ Ngôn đã được tính toán từ trước, dao găm quá ngắn, hắn không thể đơn giản đánh lén nó được. Chỉ có dùng công phu phi thạch ném dao ra mới có thể phát huy tác dụng của dao găm lớn nhất. Thực ra, đánh phi thạch trước mắt nhiều người như vậy lại càng thêm phiền toái.
Không thể tiết lộ tuyệt kỹ phi thạch quá nhiều.
Từ Ngôn rơi vào đường cùng, chỉ đành chờ thời cơ. Thừa dịp bản thân cuốn ngược người ra sau sát qua vương xà, trong khoảng cách gần vậy hắn mới đánh ra, ngay vị trí bảy tấc của vương xà. Cả người hắn rơi xuống đất, rồi đưa tay bắt lấy con dao găm, dùng hết sức vẽ nên một vòng cung, nửa bên đầu của vương xà rủ xuống.
Nơi bảy tấc đã bị cắt mất một nửa, máu rắn ùng ục tuôn ra. Vũ hạc bên kia hoàn toàn không dám lại gần Từ Ngôn nữa, phần vì nó chịu ước thúc của Lê gia, phần nữa là vì khiếp sợ khi thấy vương xà bị giết chết.
“Vương xà của ta!”
Ngoài cửa lớn, Vạn Hộ Hầu trợn tròn mắt, dậm chân đấm ngực.
Hai con linh cầm đối phó với một Thái Bảo, lại bị đối phương giết chết vương xà. Lần này Vạn gia xem như trộm gà không được lại mất thêm nắm thóc. Một con linh cầm non là bảo vật vô giá, cho dù bị linh cầm khác nuốt mất cũng có thể gia tăng thực lực của linh cầm kia. Lần này coi như thật sự mất trắng.
Vương xà bị cắt nửa bên cổ đã nằm một chỗ, đuôi rắn không ngừng run rẩy vung vẩy trong vũng máu tươi. Nó đang hấp hối, chẳng qua thân thể nó lại cuộn tròn lại như một viên thịt.
Quay đầu nhìn vũ hạc không dám tới gần, Từ Ngôn không chút biểu cảm tới cạnh vương xạ, nhìn chằm chằm một lúc, rồi lấy tay cầm lấy đầu rắn. Sau đó, đưa một dao lên chém rụng đầu rắn.
Không có xà linh sao?
Nhìn đầu thân rắn đứt rời, Từ Ngôn lại không phát hiện thấy có xà linh. Hắn nghĩ ngợi một chút, hẳn là do thú non còn nhỏ, có lẽ chỉ có linh cầm trưởng thành hoặc yêu vậy mới có thể có linh thể bên trong.
"Ngươi dám giết vương xà của ta! Ta không tha cho ngươi!"
Bên kia lồng sắt, Vạn Hộ Hầu gào thét, đập rầm rầm vào cửa sắt như muốn xông vào xé nát Từ Ngôn ra. Những người vây xem lại càng há hốc miệng, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
“Chỉ là một con rắn mà thôi, chẳng lẽ nó là huynh đệ ngươi? Vạn huynh, nên bớt đau buồn lại." Từ Ngôn lau mồ hôi, thuận miệng nói với Vạn Hộ Hầu.
“Huynh đệ ngươi mới là rắn! Đó là linh cầm của ta. Dám giết linh cầm ta, ta lấy mạng người bù lại!” Vạn Hộ Hầu liên tục gào thét, con mắt đỏ lên.
"Huynh đệ của ta là heo." Từ Ngôn thấp giọng thì thầm một câu, người khác không nghe thấy được. Hắn cũng không để ý tới Vạn Hộ Hầu kia nữa.
“Vạn gia các ngươi muốn thế nào?” Từ Ngôn không thèm nhìn Vạn gia, nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại không thể không để ý. Lúc này mặt nàng đầy sát khí, nói: “Muốn mạng hắn, đến Bàng gia mà lấy!”
Tuy Bàng Hồng Nguyệt ở xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh Vạn Hộ Hầu đẩy Từ Ngôn vào trường đấu. Có thể nàng không chào đón Từ Ngôn, nhưng không có nghĩa người khác được phép hại tính mạng hắn. Bởi vì tính mạng Từ Ngôn liên quan tới toàn bộ Bàng gia. Liên minh hai phái giang hồ hai nước là chính đương kim hoàng đế phó thác, làm sao Bàng gia dám làm hư chuyện?
Đối mặt Bàng Hồng Nguyệt, Vạn thiếu gia không thể không sợ. Gã trừng mắt nhìn Bàng Hồng Nguyệt, hừ một tiếng. Dù sao là do gã khiêu khích trước, hơn nữa thực lực Vạn gia không thâm hậu bằng Bàng gia. E rằng mối thù bị giết mất vương xà hôm nay gã không thể báo được.
“Nhị ca, khi nào thì sửa xong, ta đói bụng quá a.”
Trong lồng truyền đến Từ Ngôn hỏi thăm, Bàng Thiếu Thành loay hoay đầy mồ hôi, tức giận nói: “Sắp xong rồi, đói bụng thì ngươi ăn con vương xà kia đi.”
Cánh cửa sắt của Lê gia kia quả thật không thể nhất thời nửa khắc có thể sửa xong, nhưng cũng không mất quá lâu. Bàng Thiếu Thành chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ người ta lại tưởng thật.
Từ Ngôn xé lấy cái áo ngoài thành từng miếng vải lớn, chất thành đống, móc ra đồ mồi lửa châm lửa đốt. Rồi hắn dùng dao găm cắt một miếng thịt rắn xuống, bắt đầu nướng trên ngọn lửa.
Ác đấu đầy nguy hiểm gần nửa buổi, nếu Vạn gia và Hứa gia đẩy hắn vào trường đấu, hắn cũng không thể không nếm thử mùi vị của vương xà Vạn gia đấy.