Dịch giả: HoangtrucBàng Hồng Nguyệt chưa từng dùng Ẩn Thân phù, nhưng nàng biết vận dụng Ẩn Thân phù cần phải có một loại phù chú mới được. Phù chú này không tính là bí mật gì, chỉ cần trở thành tu hành giả, hoặc nghe ngóng tu hành giả một phen là biết được.
Phù chú là thứ liên quan tới Đạo gia nên Từ Ngôn không có gì xa lạ. Có đầy đủ phù chú là hắn có thể sử dụng được Ẩn Thân phù rồi. Chẳng qua đường vân trên phù này đã rất nhạt, xem ra đây không phải thuộc loại pháp khí mà chỉ là dạng vật phẩm tiêu hao, dùng vài lần là hết tác dụng.
Từ Ngôn đang nhìn Ẩn Thân phù cười ngây ngô, tưởng tượng mình ẩn nấp thân hình rồi có thể làm ra đủ loại chuyện xấu. Còn Bàng Hồng Nguyệt nhìn lá phù kia, mặt mày cau chặt khó hiểu.
Ẩn Thân phù giá trị xa xỉ, Từ Ngôn đã phế đi Hứa Kính Chi, lại cướp đi Ẩn Thân phù, Hứa gia phải hận hắn tận xương tủy. Lão tổ tông không nói giúp Từ Ngôn ngăn Hứa gia lại hay không, cha nàng lại càng kiêng kị không dám trở mặt với Hứa gia. Nàng cảm thấy phiền toái trên người Từ Ngôn càng lúc càng lớn.
“Trả lại cho Hứa gia đi, bằng không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nhẹ giọng khuyên nhủ, nữ hài càng không khỏi lo lắng. Hiện tại Từ Ngôn không việc gì, nhưng một khi Hứa gia tìm đến, nên làm như thế nào cho phải đây?
Lúc trước nàng còn lo lắng về kịch độc trong cơ thể Từ Ngôn. Hiện tại mới phát hiện, không cần hai người đến Lưu Lan cốc, Hứa gia tìm đến đã phải chết trước rồi.
Nhìn thiếu niên trước mặt, Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy đau đầu. Kia không phải là một người, mà là một đống phiền toái lớn đang ngồi trong tú lâu của nàng nha.
“Không trả, tờ phù này đâu có ghi của Hứa gia bọn họ?” Bàng Hồng Nguyệt còn chưa nghĩ ra đối sách, đống phiền toái trong mắt nàng lại nói tiếp: “Có trả cũng trả cho Ẩn gia nha. Cô xem đi, trên này ghi “Ẩn”, cũng không ghi “Hứa”. Trừ phi toàn bộ Hứa gia đổi qua họ Ẩn, may ra tờ phù này của bọn họ.”
Từ Ngôn ngồi một mình lảm nhảm, còn Bàng Hồng Nguyệt đã lên lầu. Quả thật vị đại tiểu thư kia không thể nghe Từ Ngôn nói nhảm nổi, nàng cảm giác mình sắp sửa ra tay đánh người rồi. Chọc một thân phiền toái còn vững như bàn thạch, không rõ Từ Ngôn là một kẻ không tim không phổi, hay vẫn là một tên ngốc đây.
Phương Đông nổi ráng sớm, Từ Ngôn không nhìn thấy quỷ hồn, thở dài một hơi. Chỉ là hắn đã quá quen với mắt phải, nhìn thấy quỷ hồn tập mãi thành quen, hiện tại không nhìn ra hắn lại cảm thấy nhưng trái phải xung quanh đều có lệ quỷ đang nhìn chằm chằm.
Tâm bệnh rồi a….
Thở dài một hơi, Từ Ngôn khẽ cười. Cũng may có Bàng Hồng Nguyệt tranh cãi với hắn, sợ hãi kia cũng bị hắn dằn xuống lòng, trong đêm dài đằng đẵng cũng hoàn toàn bị tiêu tán đi.
Trời sắp sáng rồi, Từ Ngôn đứng dậy vận động giãn gân cốt một chút. Tuy mắt trái hắn không nhìn thấy được, nhưng thân thể cũng không có gì đáng ngại.
Sáng sớm, thiếu niên mãnh liệt nắm chặt song quyền.
Nhiều nhất là hai tháng, có lẽ là một tháng, Ô Anh thảo lại phác tác lần nữa. Thời gian Từ Ngôn chuẩn bị càng ngày càng ít đi, trong khi bình sứ trong người Thanh Vũ cũng chỉ còn sáu bảy hạt Hành Khí đan có trộn lẫn Ô Anh thảo.
Không còn bao nhiêu thời gian...
Đè nén lo lắng trong lòng xuống, Từ Ngôn móc nửa cây quạt giấy trong ngực ra, thứ này hắn lấy được trên người Hứa Kính Chi nửa tháng trước. Lúc trước Từ Ngôn cũng không nhìn ra điểm nào kì lạ, hôm này nhìn nửa cây quạt giấy này, lập tức hiện tưởng đến một tà phái khác của Đại Tề, Chỉ Phiến môn.
Lê Dịch Tiên bị Hứa Kính Chi giết chết. Nhưng muốn giết chết con cháu trực hệ của tứ đại gia tộc gần kinh thành như vậy cũng không dễ dàng, Hứa Kính Chi nhất định có trợ giúp. Mà kẻ trợ giúp này, vô cùng có khả năng là người Chỉ Phiến môn.
Hứa gia che giấu việc ác của Hứa Kính Chi, cố ý tìm hai người bán hàng rong đến nói dối Lê gia, chỉ là nói dối rất chân thật. Nếu vậy thì thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn rất có khả năng được sắp đặt trong này. Không khéo năm ngoái Tiêu Mộng đã đến Đại Phổ, hiệp trợ Hứa Kính Chi giết chết Lê Dịch Tiên.
Giả thành thật, thì thật cũng có thể thành giả. Từ Ngôn cũng không dám chắn chắn với suy đoán này. Chẳng qua với đức hạnh của Hứa gia, khả năng cấu kết với tà phải là không nhỏ.
Hiện tại Từ Ngôn rất muốn đem thân phận lệ quỷ truyền đi. Tiếc là trừ hắn ra, không ai nhìn thấy được quỷ, lại càng không người cảm thấy hắn không ăn nói bậy bạ.
“Là tín vật dùng đều ghép lại với nhau sao? Cũng rất có lí a.”
Tay vuốtvuốtnửa cây quạt giấy trong tay, Từ Ngôn khẽ thấp giọng nói: “Chỉ Phiến môn, Hứa gia, chuyện này thú vị..."
Bàng Hồng Nguyệt trở về lầu hai, cũng đang bối rối, rối bời. Ánh mặt trời dần lên, nàng đến cửa sổ, nhìn xuống tiểu viện mình.
Nàng rất thích nhìn tiểu viện mình từ lầu hai, ưa thích cái tâm tình nhẹ nhõm bình thản này, lại càng ưa thích ánh nắng mặt trời lấp ló trước mặt. Nhưng đại tiểu thư Bàng gia lại hết sức chán ghét bóng dáng đi loạn trong sân kia. Không nói đến chuyện hắn phá hủy an bình của nàng, còn làm trái tim nàng đập loạn không chịu nổi.
Từ Ngôn đi dạo qua Đông rồi tới Tây, thỉnh thoảng nhặt vài cành khô ngọn cỏ, khiến Bàng Hồng Nguyệt nhíu mày không rõ đối phương lại nổi lên cơn điên rồ, định bày trò gì nữa.
Nhìn một chút, hàng mày đối phương giãn ra, tâm hồn thiếu nữ lại lần nữa gợn sóng.
Nàng nhìn thấy Từ Ngôn nhặt cành khô ngọn cỏ xong, tỉ mỉ bện lại thân thể bù nhìn nơi góc tường. Hơn hai tháng, cỏ khô trên người bù nhìn có chút lộn xộn, dưới sự gia cố thêm cành khô, hình hài nó cũng gọn gàng hơn nhiều.
Bù nhìn trở nên chỉnh tề kia chính là thế thân tự tay Bàng Hồng Nguyệt bện lấy, thay thế nàng vào động phòng. Lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Từ Ngôn, hai mắt to tròn linh động của nữ hài chợt hiện vẻ ôn nhu. Nếu phần ôn nhu này trải qua thời gian lên men, có lẽ sẽ trở thành tình yêu say đắm. Đáng tiếc! Nét ôn nhu kia chỉ xuất hiện tích tắc trong mắt nàng, đã bị phẫn nộ thay thế.
Nàng nhìn thấy Từ Ngôn đang sờ phần ngực của người bù nhìn, miệng lẩm nhẩm nói gì đó. Sau đó hắn chạy vào phòng bếp, cầm hai cái màn thầu nguội ra nhét vào người bù nhìn.
Đáng giận không chứ???
Bàng Hồng Nguyệt khẽ than một tiếng, không hề nhìn đến tên háo sắc dưới sân kia nữa.
Sáng sớm đã bắt đầu bận rộn không chỉ có Từ Ngôn, mà còn có gia chủ của tứ đại gia tộc, không chỉ có Tàng Vân quan ngoài thành đang chuẩn bị một nghi thức hoành tráng, còn có thái giám cầm mật chỉ vội vàng rời khỏi Hoàng cung. Kinh thành to lớn như vậy, dường như hôm nay lại tỉnh giấc đặc biệt sớm. Mà những người dậy sớm kia, phần lớn vì Từ Ngôn mà chuẩn bị đến.
Tin tức Thiên Môn hầu trở lại Bàng gia, một đêm đã truyền khắp toàn bộ kinh thành. Một người có thể gây xích mích với tất cả thế lực khắp nơi, loại bổn sự này không phải ai cũng có được.
Trong hoàng cung, Hoàng Đế phê duyệt tấu chương xong xoa lấy thái dương. Phiền toái vây khốn y nhiều ngày như vậy coi như đã xong. Không phải chỉ là loại chuyện nhỏ nhặt cảnh cáo Hứa gia không được đả thương Thiên Môn hầu hay sao? Đế Vương trẻ tuổi lắc đầu cười khổ, xúc động thật lâu. Một kẻ thân là Đế Vương, lại khó có thể lấy hay bỏ giữa hai vị trọng thần a.
Tàng Vân quan ngoài thành, nơi trú đóng của Thái Thanh giáo, tại một lương đình mang hương vị và vẻ ngoài cổ xưa, là nơi mà giáo chủ Thái Thanh giáo thường hay bế quan không ai dám tới gần, đang có ba vị Hộ pháp Thái Thanh giáo đứng đó. Sau lưng bọn họ là một ngàn đạo nhân tinh thần sáng láng, có kẻ cầm kiếm gỗ đào trong tay, có người mặc đạo y đỏ thẫm, có người điều khiển loa xa, cũng có người giơ đạo khí.
Hôm nay là đại lễ của Thái Thanh giáo, vị Pháp sư hộ pháp thứ tư xuất hiện, biểu thị Thái Thanh giáo lại có thêm một cường nhân. Chỉ đợi giáo chủ tế trời hoàn tất, là sẽ vào thành phân phong pháp sư.
Phủ Tả tướng, lão già híp hai mắt, nghe thủ hạ vừa mới đến kinh thành bẩm báo, là toàn bộ quá trình của kế hoạch tiêu đội. Lão nhân yên lặng nở nụ cười, gật đầu cho thủ hạ lui ra, sau đó gọi người hầu bưng bữa sáng lên. Tuổi tác đã cao, không ăn điểm tâm không làm được việc. Hơn nữa lão còn bộn bề nhiều chuyện, không thể không đến Bàng gia một chuyến. Nếu không thể tận mắt nhìn Từ Ngôn thoát hiểm, Trình Dục lại không yên lòng.
Lê gia, lão già gầy gò lẳng lặng ngồi trong đại sảnh, chờ đợi trời sáng còn mau chóng suất lĩnh cao thủ trong nhà chạy tới Bàng phủ.
Vạn gia, Vạn Đại Tài vẫn còn mang theo một con vương xà quấn đầu vai, nhìn ánh mặt trời lên nở nụ cười lạnh. Sau lưng lão, còn có Vạn Hộ Hầu thiếu mất hai cái răng cửa đang nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay gã muốn thừa dịp Hứa gia chất vấn, đập nát hàm răng Từ Ngôn.
Hứa gia, trạch viện yên lặng không nhìn ra dị tượng, nhưng bên người gia chủ đã tụ tập sẵn mấy trăm cao thủ đang xoa bẻ khớp tay. Phía sau cùng của gian phòng là một cái cáng cứu thương, Hứa Kính Chi bị thương uể oải không chịu nổi nằm trên đó. Theo tiếng gầm giận dữ của Hứa Chí Khanh, bốn tráng hán hợp lực nâng Hứa Kính Chi lên. Cả đoàn người đằng đằng sát khí xuống đường thẳng hướng tới Bàng gia.
Khách đến từ khắp nơi, lòng dạ khác nhau. Tóm lại, mục đích những người này đều ở trên người Từ Ngôn.
Bàng phủ hôm này tất có một cuộc đại nhiệt náo. Chẳng qua không đợi náo nhiệt ở Bàng gia bắt đầu, ngôi nhà đối diện Bàng gia hôm nay khai trương làm ăn. Từng tràng pháo đùng đùng giòn vang không dứt. Một ngày đầy sát cơ và biến số đã bắt đầu.