Dịch giả: HoangtrucDù sao phân cao thấp với một con heo có chút không rộng lượng cho lắm, cho nên Bàng Hồng Nguyệt đầy phẫn nộ nhưng vẫn phải một mực làm như không để ý đến. Nàng càng như thế, Từ Ngôn lại càng cảm thấy buồn cười.
“Ngày mai sẽ để nó ở ngoài chuồng heo. Có ta ở đây, nó sẽ không chạy loạn nữa đâu.”
Trở lại tú lầu, Từ Ngôn không nói đến Tiểu Hắc nữa mà hỏi: “Tranh đoạt vị trí chủ vị nguy hiểm lắm hay sao? Nhạc phụ có thể địch nổi Hứa lão tặc chứ?"
Đề cập đến tranh đoạt chủ vị, hàng mày thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt lập tức cau lại, khẽ lắc đầu nói: “Khó nói lắm, tuy năm năm nay phụ thân luôn bận rộn nhưng vẫn một mực tu hành. Thế như thời gian Hứa Chí Khanh tu luyện lâu hơn cha ta nhiều lắm. Nếu nói tứ đại gia tộc có người nào gần với Hư Đan cảnh nhất, thì e là Hứa Chí Khanh rồi.”
Tuổi tác đại biểu cho lịch duyệt, đương nhiên cũng đại biểu cho kinh nghiệm cùng thực lực.
Hứa Chí Khanh lớn hơn Bàng Vạn Lý hai mươi tuổi, hơn hai mươi năm tu luyện đã biến thành thẻ bạc của Hứa Chí Khanh. Nếu cảnh giới hai người giống nhau, vậy thì ai tu luyện lâu năm hơn, linh khí trong cơ thể sẽ tinh thuần dồi dào hơn. Cho nên Bàng Hồng Nguyệt vẫn một mực lo lắng phụ thân mình có thể bị thua khi chống lại Hứa Chí Khanh.
“Tranh đấu chủ vị năm năm trước không phải nhạc phụ đã thắng Hứa Chí Khanh hay sao?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, không hiểu hỏi một câu. Năm năm trước Bàng Vạn Lý có thể đoạt chủ vị, có lẽ thắng được Hứa Chí Khanh mới đúng.
“Gia chủ Hứa gia năm năm trước không phải là Hứa Chí Khanh, mà là một người cháu ruột của ông ta. Sau này người này bị trong thương, nên Hứa Chí Khanh mới tiếp quản gia tộc.”
Bàng Hồng Nguyệt trả lời đã giúp Từ Ngôn hết nghi hoặc. Có điều xem ra, lần này tranh chủ vị, Bàng Vạn Lý chưa hẳn thắng được.
“Mắt trái của ngươi vẫn chưa nhìn được rõ hay sao?” Trầm mặc chốc lát, Bàng Hồng Nguyệt vội hỏi. Từ Ngôn đeo bịt mắt thật sự rất cổ quái, khiến toàn thân vị đại tiểu thư Bàng gia này cũng cảm thấy không được thoải mái.
“Đỡ hơn rồi, đeo bịt mắt giúp khỏi nhanh hơn nhiều.”
Từ Ngôn tùy tiện bịa ra một câu. Không phải hắn không muốn, mà sợ nói xong, Bàng Hồng Nguyệt lại nghĩ đến chuyện trải qua trong lòng đất nữa. Kỳ thật Từ Ngôn cũng sợ sẽ dọa Bàng Hồng Nguyệt sợ, dù sao mắt trái của hắn quá mức đáng sợ. Lấy tâm tính như heo của hắn mà còn cảm thấy rét run, nếu Bàng Hồng Nguyệt biết rõ, có thể lo lắng chết mất.
"Nhạc phụ đi đâu vậy, vừa rồi đi thư phòng không thấy được ông ấy. Bàng Phúc cũng không nói." Từ Ngôn chuyển chủ đề, hỏi.
“Tổ phần của Bàng gia.” Bàng Hồng Nguyệt lộ ra vẻ mặt bi thương.
“Tổ phần? Nhà nàng sắp tế tổ hay sao?”
Từ Ngôn nghi ngờ hỏi, Bàng Hồng Nguyệt chợt trầm ngâm không nói, phải một lúc sau mới mở lời.
“Năm năm nay, cứ mỗi cuối năm phụ thân lại đi qua tổ phần một chuyện. Trước là tế bái tiền bối, sau chủ yếu nữa là vấn an mẹ ta…”
Nhớ đến mẫu thân ôn nhu, Bàng Hồng Nguyệt càng thêm ưu thương, u ám kể tiếp: “Năm năm trước, mẫu thân ốm chết lúc giao thừa. Ngày đó cũng chính là ngày tranh đoạt chủ vị. Phụ thân lấy được chủ vị, lại vĩnh viễn mất đi mẫu thân. Cho nên mỗi khi giao thừa, ta cũng không thấy vui vẻ, bởi vì cái ngày đó, là ngày giỗ mẹ ta..."
Từ Ngôn không trải qua cái cảm giác mất đi mẫu thân, bởi vì thân thế của hắn còn thê thảm hơn Bàng Hồng Nguyệt nhiều lắm. Nhưng hắn có thể cảm nhận được nữ hài đau buồn. Theo tâm tình này, dòng suy nghĩ của hắn cũng trở nên bực bội, như thể có một đống lửa đang bốc cháy trong lòng. Cảm giác tràn đầy lực lượng không chỗ phát tiết lại lần nữa xuất hiện.
Vất vả đè nén phiền muộn trong lòng xuống, Từ Ngôn xấu hổ cười cười, định hòa hoãn bầu không khí lại. Thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại thấp giọng tiếp tục: “Mẹ ta không phải ốm mà chết, trong quan tài, không có thi thể."
"Giả chết?" Từ Ngôn cả kinh, hỏi: " Chẳng lẽ mẹ nàng không chết? Bà đi đâu vậy?"
"Không biết, phụ thân vẫn không nói với ta, đến đại ca cùng nhị ca cũng không biết chân tướng." Phần nghi hoặc này vẫn luôn chôn giấu trong lòng nữ hài. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đã Trúc Cơ, cho nên nàng đã quyết sau khi tranh đoạt chủ vị kết thúc, nhất định phải đi hỏi rõ phụ thân một chuyến.
Nàng muốn biết mẹ ruột mình đến cùng là đi đâu, đã chết, hay vẫn còn sống.
"Nguyệt nhi!"
Đang lúc Từ Ngôn muốn an ủi nương tử mình một chút, ngoài viện truyền tới tiếng nữ tử gọi to. Từ Ngôn nghe thập phần lạ lẫm, không khỏi nhìn về phía Bàng Hồng Nguyệt.
"Nàng là Bàng Doanh Hoa, biểu tỷ của ta, đệ tử chân truyền của Kim Tiền tông, lần này trợ uy cho Bàng gia nên mới từ tông môn trở về."
Bàng Hồng Nguyệt ngắn gọn giới thiệu qua, người ta đã tiến vào tiểu viện. Đó là một nữ tử áo trắng không tới ba mươi tuổi, lộ vẻ oai hùng bất phàm, hai mắt hẹp dài mang theo một loại kiêu ngạo mơ hồ. Minh Châu tiến lên chào, người ta nhìn cũng không thèm liếc nhìn, đi thẳng đến tú lầu.
“Nguyệt nhi, ta đã nói với lão tổ tông rồi. Sang năm muội sẽ theo ta vào tông môn bái làm môn hạ ân sư ta. Đến lúc đó tỷ muội chúng ta sẽ ở cùng một nơi với nhau…”
Nữ tử vừa nói vừa đẩy cửa phòng vào, lập tức nhìn thấy trong phòng ngoài biểu muội nàng ta còn có một nam tử xa lạ đang ôm một con heo nhỏ.
Khẽ sững sờ một chút, sau đó Bàng Doanh Hoa hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi chính là Từ Ngôn?"
“Đúng vậy, biểu tỷ khỏe chứ, Từ Ngôn hữu lễ.”
Nếu đã là thân tộc của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn cũng không dám lãnh đạm, cung kính thi lễ. Thế nhưng hắn lại bị tiếng cười lạnh cắt ngang.
"Hừ, tà phái Thái Bảo, thu cái điệu bộ giả dối của ngươi lại đi. Dù ngươi có giả tốt thế nào đi nữa cũng là tạp chủng tà phái. Nếu không có thân phận con tin, hiện tại bổn tiểu thư đã chém chết ngươi rồi!"
Ngôn từ điêu ngoa của Bàng Doanh Hoa khiến Từ Ngôn sững người. Bàng Hồng Nguyệt bên kia vội biến sắc, nhanh chóng liếc mắt nhìn Từ Ngôn ý bảo hắn đừng để ý.
Lại nói, vị biểu tỷ này của Bàng Hồng Nguyệt cũng không tầm thường.
Bàng Doanh Hoa bái nhập vào tông môn cũng đã phá vỡ Lục mạch, vừa vào là có ngay thân phận đệ tử Tông sư. Sau đó lại được một vị trưởng lão tu vi cao thâm thu làm môn hạ, trở thành đệ tử chân truyền trong tông môn. Thiên phú và địa vị như vậy đủ để Bàng Doanh Hoa này có tính cách cao ngạo, coi trời bằng vung. Lúc còn bé, Bàng Hồng Nguyệt đã từng gặp qua vị biểu tỷ này. Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới vừa xuất hiện, nàng ta đã bày ra cái khí thế này trước mặt Từ Ngôn khiến cả nàng cũng không kịp trở tay.
Từ Ngôn vốn không hiểu sâu rộng tông môn tu hành, không biết địa vị đệ tử chân truyền trong tông môn là thế nào. Vốn hắn còn nghĩ thân thích Bàng gia đến đây trợ uy cho Bàng Vạn Lý là loại chuyện tốt, không nghĩ người ta trước hết lại ra oai phủ đầu với vị Thái Bảo gia hắn.
Khẽ nhíu nhíu mày, vốn Từ Ngôn nể tình Bàng Hồng Nguyệt nên không muốn nhiều lời. Không ngờ người ta lại cứ tóm chặt hắn không buông.
"Như thế nào, không phục? Hay vẫn là không tin?"
Nhìn bộ dáng Từ Ngôn như vậy, Bàng Doanh Hoa lập tức trừng mắt, một đạo kiếm quang dựng lên. Một khắc sau, một thanh trường kiếm trải rộng hàn quang đã chỉ thẳng đến giữa ngực Từ Ngôn.
"Ta cảnh cáo ngươi, bỏ chuyện đánh chủ ý lên Nguyệt nhi đi. Nàng còn nhỏ, không phân rõ thiện ác. Nếu tiểu tử ngươi dám can đảm vấy bẩn thân thể Nguyệt nhi, đây sẽ là kết cục của ngươi đấy!”
Rặc rặc một tiếng, dưới đạo kiếm khí kia, bàn gỗ bị chém thành hai phần. Bàng Doanh Hoa hung dữ chỉ tay vào trán Từ Ngôn quát nạt, khuôn mặt đầy xem thường.