Dịch giả: HoangtrucLiếc mắt đưa tình trong thanh lâu thế này Từ Ngôn đã thấy trọn cả một năm, cho nên chuyện chọc ghẹo đám nữ nhân cũng là chuyện thuận buồm xuôi gió. Sau đó hắn đi qua thanh lâu, đến một tiểu viện nho nhỏ sâu bên trong.
Hậu viện Mai Hương lâu ở Phong Đô thành cũng có một gian viện nhỏ, năm xưa đó là chỗ ở của Từ Ngôn. Hôm nay Mai Hương lâu đã được Mai Tam Nương dời đến Đại Phổ, tuy địa thế đã khác, có điều bố cục của Mai Hương lâu vẫn như xưa. Tại một nơi yên tĩnh vẫn có một tiểu viện, hơn nữa ngoài chuyện để nuôi dưỡng con heo Tiểu Hắc ra thì căn bản không còn ai nữa.
Tiểu viện này, là chỗ ở mà Mai Tam Nương để dành cho đệ đệ mình.
Nhìn tiểu viện, Từ Ngôn chợt thấy lòng ấm áp, tiện tay ném Tiểu Hắc qua một bên. Bàng gia ồn ào quá, cho nên Từ Ngôn quyết định lưu lại Mai Hương lâu vài ngày, ít nhất cũng tránh mặt nữ nhân điên Bàng Doanh Hoa kia cho khỏe.
“Làm sao vậy? Xú tiểu tử, có phải cãi nhau với nương tử rồi không?”
Nghe nói Từ Ngôn đến đây, Mai Tam Nương nhanh chóng tìm qua. Vừa thấy mặt, nàng đã chống tay lên eo quát hỏi, một bộ dáng hệt như lão tỷ đang răn dạy đệ đệ mình.
“Không có cãi, ta với Hồng Nguyệt vẫn tốt a. Tam tỷ nhanh đi làm cơm cho ta đi, bụng đói mốc meo cả rồi!” Từ Ngôn hặc hặc cười cười, vỗ bụng nói.
“Không cãi nhau mà tâm tình không tốt như vậy sao? Nhìn ngươi cười giả tạo thế kia kìa, trước mặt Tam tỷ còn giả bộ cái gì?” Mai Tam Nương tức giận nói.
Dáng tươi cười của Từ Ngôn lập tức xụ xuống, ỉu xìu đáp: “Vẫn là Tam tỷ hiểu ta, có một gia hỏa đáng ghét vừa về đến Bàng gia, ta mới trốn qua đây tìm thanh tĩnh.”
“Người ở Bàng gia đều thích đến thanh lâu tìm thanh tĩnh hết hả? Ngươi trốn ở đây, Bàng Thiếu Thành cũng trốn ở đây? Gần đây Bàng gia thế nào mà không khí như trầm lắng hết cả vậy?”
Mai Tam Nương thuận miệng nói, Từ Ngôn hơi ngẩn ra, hỏi: "Nhị ca cũng ở đây?"
“Trên gian phòng lầu hai, uống rượu một mình giải sầu kìa. Đến Thanh La mà hắn còn hờ hững, không biết buồn sầu cái gì? Không phải là chọn Đông gia Tiền tông thôi sao? Không đoạt được thì thế nào? Bàng gia sẽ mất sạch tiền bạc sao?”
Mai Tam Nương đảo mí mắt làm liền một tràng. Nàng cảm thấy xem thường cái bộ dạng sầu bi kia của Bàng Thiếu Thành.
“Tam tỷ, sao tỷ biết Tiền tông đang chọn Đông gia?” Từ Ngôn có chút tò mò, Mai Hương lâu thu được tin tức còn nhanh nhạy hơn cả hắn nữa.
“Khắp kinh thành đều biết đến a. Đừng nói với Tam tỷ, chuyện này Cô gia Bàng gia lại không biết a?” Mai Tam Nương hồ nghi hỏi.
“Trước kia không biết, mới biết không lâu. Ta vừa mới ra ngoài về.” Từ Ngôn gãi gãi đầu, cười hắc hắc, thần thần bí bí nói: “Tam tỷ, nói cho tỷ một tin tốt. Hiện tại Quỷ Vương môn không quản nổi ta nữa rồi, nếu không muốn ngây ngốc ở kinh thành này, chúng ta liền cao chạy xa bay, đã không ai có thể uy hiếp ta rồi!"
“Độc giải rồi?” Thần thái vũ mị của Mai Tam Nương chợt chuyển sang kinh hỉ như đứa trẻ, hai mắt trừng trừng nhìn Từ Ngôn như sợ đối phương nói bậy.
Nhìn bộ dáng kinh hỉ của Tam tỷ như vậy, Từ Ngôn khẽ cười nói: "Đi đến một sơn cốc kia, đã tìm ra được giải dược. Tam tỷ, đệ đệ này đã hoàn toàn được tự do rồi.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, độc giải được là tốt rồi." Mai Tam Nương mừng rỡ đến run rẩy cả hai tay, quay lưng lau nhẹ nước mắt. Nàng coi Từ Ngôn như đệ đệ ruột của mình, biết Từ Ngôn không sao nữa, bèn không kìm được vui mừng.
“Tam tỷ, nếu tỷ không thích Đại Phổ, nói cho ta biết. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi thị phi này.” Từ Ngôn vỗ nhè nhẹ lấy lưng nữ nhân, nhẹ nói.
“Hiện tại đi luôn đi!” Đột nhiên Mai Tam Nương nói một câu khiến Từ Ngôn sững sờ.
“Có muốn mang theo thứ gì đi nữa không?”
“Mang Hồng Nguyệt theo.”
Nói xong Từ Ngôn chợt cười khổ, còn Mai Tam Nương tức giận nhéo hắn một cái: “Có vợ là quên mất mẹ mà. Tam tỷ không đi đâu nữa, vất vả lắm mới dựng được cơ nghiệp, Tam tỷ còn chưa hưởng thụ đủ a. Ta quyết định cả đời dưỡng lão ở Đại Phổ, cả đời hưởng vinh hoa phú quý. Đám trẻ tuổi các ngươi cứ lưu lạc đi.”
Không để ý tới Từ Ngôn nữa, Mai Tam Nương lắc mông quay người rời đi. Từ Ngôn cảm thấy không thú vị, nhớ tới Bàng Thiếu Thành còn đang ở Mai Hương lâu, vì vậy tìm tới.
Gian nhã các lầu hai, Bàng Thiếu Thành đang ngồi một mình uống rượu. Y đã say, mắt lờ đờ mông lung, miệng lẩm nhẩm một câu hát quen thuộc, tay vỗ vỗ bàn theo nhịp.
“Chỉ Kiếm, ngươi đã về rồi à?”
Nhìn thấy Từ Ngôn trước mặt, Bàng Thiếu Thành bèn mách tội: “Con heo nhỏ của nhà ngươi a, nhị ca không nuôi nổi rồi. Một buổi, chỉ một buổi, tổng cộng nó làm ta hao phí hơn ba ngàn lượng bạc. Ức…Ta tính cho ngươi coi, hai cái bình sứ men xanh lớn, một tách mỹ ngọc lưu ly, hơn mười chậu tuyết cúc Bắc Chiếu, cộng thêm một cái chân què của lão Trương chăn ngựa. Ngươi tính coi heo nhỏ nhà ngươi đã đụng hỏng bao nhiêu thứ rồi? Mà còn chưa tới một buổi, số tiền kia…ức… Ngươi phải bồi thường Nhị ca số tiền kia a…ức…”
Vừa nấc hơi rượu, Bàng Thiếu Thành lắc lư nói, mùi rượu nồng nặc. Từ Ngôn nhìn qua thấy một hàng mười bình rượu rỗng không, mới phát hiện Bàng Thiếu Thành đã uống rất nhiều rồi.
Hơn mười cân rượu mạnh vào bụng, không say mới lạ!
“Nhị ca, vài ngày nữa đã trọng tuyển Đông gia rồi, ngươi còn ngồi đây uống rượu sao?” Từ Ngôn bất đắc dĩ nói.
Đề cập đến trọng tuyển Đông gia, Bàng Thiếu Thành lại như hồi ức vài phần. Y mất đi vài phần say xỉn, nói: “Đông gia? Ha ha… Đông gia có gì hay? Ngươi cho là cha ta nguyện ý làm Đông gia này sao? Năm năm làm chủ, là năm năm lão đầu tử nín nhịn. Loại tình cảnh nín nhịn kia ai mà nguyện ý tiếp nhận chứ? Bàng gia chúng ta không thiếu tiền!”
“Nín nhịn?” Từ Ngôn nghi hoặc nói nói: "Nhạc phụ đại nhân phải chịu nín nhịn? Sao ta không nhìn ra được?”
"Ngươi đương nhiên không nhìn ra, đừng nói ngươi, đến Hồng Nguyệt cũng không nhìn ra a." Bàng Thiếu Thành cười thảm rồi một tiếng, nói: “Tranh đoạt Đông gia năm năm trước, lão đầu tử hăng hái đánh bại gia chủ Hứa gia đời trước. Lê gia sẽ không giao thủ với Bàng gia, Vạn gia lại không đáng nhắc tới. Đáng tiếc, từ khi đoạt được Đông gia, lão đầu tử bị biến thành mãnh hổ bị nhốt trong lồng, không giãy thoát ra nổi.”
Bàng Thiếu Thành nói năng cổ quái, lại khiến Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Hắn không hỏi nhiều mà cầm rượu rót vào chén mình, sau đó trầm mặc không nói.
Chuyện nhà cửa của Bàng gia, hắn không muốn hỏi nhiều. Bàng Thiếu Thành nguyện ý nói, hắn sẽ nghe, không muốn nói, hắn không cố tìm hiểu. Dù sao một nhà Bàng Vạn Lý đối xử với hắn không tệ, hắn sẽ không thừa dịp Bàng Thiếu Thành uống say cố ý dò xét nghe ngóng. Nếu vậy có vẻ bản thân hẹp hòi quá, cũng quá mức nhỏ nhen đi.
Không lâu sau, gian phòng vang lên tiếng cười trầm thấp, rồi chuyển sang cười to. Hơi rượu cũng lần lượt bị Bàng Thiếu Thành bức ra khỏi cơ thể.
Tu vi Tiên Thiên Ngũ mạch, nếu không muốn say, rượu mạnh thế nào cũng không say được.
Ánh mắt dần tỉnh táo lại, Bàng Thiếu Thành bắt đầu chậm rãi kể lại: “Năm năm trước, lão đầu tử đoạt được Đông gia, cũng chính là ngày gia mẫu mất đi. Chuyện này…có lẽ Hồng Nguyệt đã từng nói qua với ngươi?”
Từ Ngôn nhẹ gật đầu.
"Trong quan tài không thi thể, chỉ sợ nha đầu Hồng Nguyệt cũng đã phát hiện rồi. Kỳ thật sau khi mẫu thân ta qua đời được hơn một tháng, ta đã ghé qua thăm dò tổ phần. Đáng tiếc, thiếu chút nữa đã bị lão đầu tử đánh cho gần chết.”
Bàng Thiếu Thành cười khổ nói: "Gia mẫu không ốm chết, mà là chẳng biết đi đâu. Có điều năm năm trước, lão tổ tông từ tông môn cũng đã quay về Bàng gia, một mực ở đến bây giờ.”
Bàng Thiếu Thành kể ra, lại khiến hàng mày kiếm của Từ Ngôn cau lại.
Năm năm trước tứ đại gia tộc tranh đoạt Đông gia, Bàng Vạn Lý chiến thắng, phu nhân lại ốm chết một cách kỳ lạ, hơn nữa lão tổ tông tu luyện tại tông môn lại quay trở về. Những chuyện bất thường kia chỉ có thể chứng minh một điểm, đó là năm năm trước chắc chắn Bàng gia đã xảy ra đại sự không thể cho ai biết được.