Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 339

Dịch giả: Hoangtruc

Phố Kim Tửu hỗn loạn khiến đám quân binh không kịp trở tay.

Binh sĩ trong kinh thành vốn quen nhàn hạ, có thể duy trì trật tự, hô quát dân chúng còn được. Còn nếu có hơn hàng trăm hàng ngàn cao thủ Tiên Thiên đánh loạn một nơi thì bọn họ hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa nơi này còn có đông đảo dân chúng tứ tán chạy trốn, cho nên một ngàn quân binh đã sớm tan rã, thậm chí chạy trốn còn nhanh hơn cả dân chúng.

Thủ lĩnh quản sự vừa nhìn thấy không ổn đã sớm cưỡi ngựa chạy thẳng đến Bộ binh. Nếu đã không ngăn cản được, chỉ có cách điều thêm binh đến mà thôi.

Binh bộ Thượng thư thống lĩnh tất cả binh mã Đại Phổ, nhưng quyền định đoạt Bộ binh lại nằm trong tay Tả tướng đứng đầu quan võ. Hôm nay Trình Dục lại không có mặt quan sát cuộc tranh đoạt Đông gia lần này, mà đang trao đổi chuyện quan trọng với mấy đại quan ở Bộ binh.

Từ khi cháu gái bị bắt, Trình Dục càng thêm kiêng kị Quốc sư, tâm tư diệt trừ Thái Thanh giáo càng trở nên cấp bách. Trình Dục đã lưu lại Bộ binh cả ngày rồi. Tuy nói ưu lo này khó mà trừ được, nhưng lão càng thêm lo lắng là chuyện loạn lạc từ bên ngoài, cho nên mấy yếu địa biên cảnh đều được Trình Dục hạ lệnh tăng thêm binh lực.

Bận rộn suốt một ngày đã làm Tả tướng mệt mỏi không chịu nổi, có điều lão còn chưa rời khỏi Bộ binh đã nghe được chuyện phố Kim Tửu đại loạn. Trình Dục khẽ nhíu mày, mệnh lệnh cho Bộ binh và Hình bộ đồng thời phái quân đội tiến đến.

Tiền tông nội đấu, người ngoài không thể nhúng tay. Mục đích của Trình Dục chỉ là ngăn chặn chiến trường phát sinh mà thôi. Chỉ cần vây chết toàn bộ quảng trường phố Kim Tửu là đủ, còn chuyện của Tiền tông thì người ngoài không quản nổi.

Giao thừa vốn nên náo nhiệt an tường, lại nổi lên gió dục mây vần. Ngay khi Trình Dục vừa hạ lệnh điều binnh, ngoài cửa Bắc của kinh thành chợt xuất hiện một đội kỵ binh. Móng ngựa khua vang làm bừng tỉnh toàn bộ quân binh trên thành. Đại Phổ trăm năm phồn hoa, chưa từng gặp phải phục kích qua, quân binh trên thành còn tưởng bị tập kích, cả bọn nơm nớp lo sợ, đốt đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng móng ngựa càng lúc càng vang to, rồi một đội ngũ hơn mười người nhanh chóng xuất hiện bên ngoài thành. Nhìn một đám gia hỏa như đám đào binh quăng mũ cởi giáp dưới thành, quân binh trên thành cũng an tâm trở lại.

“Đám nhà quê ở đâu đến, nửa đêm mà đòi vào thành sao?”

“Cửa thành đã đóng lâu rồi, để bọn chúng ăn mừng năm mới ngoài thành đi.”

“Bọn đần độn này còn cắm lông vũ trên mũ, cho rằng mình là gà trống sao? Còn là màu đỏ nữa, ta cười chết mất…”

Đám quân binh trên thành cười vang. Lúc này đội ngũ kia đã tới dưới thành, người đi đầu ghìm ngựa quát to: “Biên quân khẩn cấp từ tám trăm dặm bên ngoài, cấp độ Hồng linh được sử dụng! Kẻ nào không nhanh chóng mở thành, dám ngăn trở, chết!”

Nghe đến cấp Hồng linh, quân binh nơi tường thành không cười nổi nữa, ngốc trệ trong tích tắc rồi quay đầu cắm cổ chạy về phía cửa thành. Nếu còn trì hoãn mở thành, chắc chắn bọn chúng sẽ mất mạng thật.

Cửa thành mở ra, tướng quân đi đầu cưỡi ngựa chạy thẳng vào kinh nhành. Người này không cầm roi quất ngựa, mà là dùng đao thúc. Một đường chiến mã lướt đi, một đường vết máu loang lổ.

Quy củ của Đại Phổ là biên quân không được vào thành. Cho nên hộ vệ của tướng quân kia xuống ngựa, dựa vào cửa thành, gặm nhấm lương khô, cũng không nói tiếng nào cả.

Bọn họ là hộ vệ, còn cấp Hồng linh kia chỉ cho một người mà thôi.

Quân binh thủ thành cảm nhận được cỗ thiết luật lạnh như băng, không ai còn cười được cả. Đại Phổ suy nhược nhiều năm, nhưng biên quân vẫn đa số thiện chiến, an nhàn hoặc gian khổ đủ để tạo ra sự khác biệt giữa nhỏ yếu và cường đại rồi.

Tả tướng điều binh phân phó xong xuôi, bèn bước ra khỏi cửa lớn của Bộ binh, sau lưng là một đám quan lớn quan nhỏ. Lúc này Trình Dục cũng định đi qua phố Kim Tửu một chuyến, nếu Tiền tông tạo ra huyên náo quá lớn, không khéo triều đình vẫn phải nhúng tay vào.

Hí..iiii!

Chiến mã đạp một đường máu từ xa chạy đến, vừa tới cửa Bộ binh thì chân ngựa cũng khụy xuống, té lăn quay ra đất. Tuy rằng kỵ sĩ trên lưng ngựa vô cùng mỏi mệt, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, lập tức tung người đáp xuống.

Nhìn sau mũ đối phương cắm một chiếc lông đỏ, Trình Dục không khỏi kinh hãi. Lão cũng đã nhận ra người trước mặt chính là đứa con út Trình Vũ của mình. Sắc mặt lão nhân lập tức thay đổi, trầm giọng quát hỏi: “Kỳ Uyên hạp xảy ra chuyện gì?”

Trình Vũ là thiên tướng trấn thủ Kỳ Uyên hạp lại cắm Hồng linh gấp gáp đi tới kinh thành. Hiển nhiên biên quan đã xảy ra biến cố lớn.

“Hồi bẩm thừa tướng, khẩu dụ của Trấn Sơn vương, Tề Quốc có biến!"

Cha con gặp nhau, Trình Vũ cũng muốn báo cho cha mình biết tình hình, đáng tiếc thân còn đang mang việc trọng đại.

Đó là tin tức đích thân Trấn Sơn vương đưa đến Kỳ Uyên hạp. Trình Vũ tiếp nhận mệnh lệnh của đại tướng quân Mông Đồ, ngày đêm chạy về kinh đô. Tin tức này phải báo cho Hoàng đế biết trước, thậm chí cũng không để lộ cho cha y biết được.

"Tiến cung diện thánh!"

Trình Dục nghe được Tề Quốc biến cố đã đủ rồi. Đích thân lão mang theo đám quan to Hình bộ Binh bộ hộ tống Trình Vũ tiến cung. Không lâu sau, tin tức Hoàng tộc Tề quốc bị đồ diệt sạch sẽ, Hoàng thành biến thành tử địa đã khiến mặt mày Hoàng đế Sở Tuyên không còn chút máu nào.

"Hoàng thất Tề quốc, bị man nhân diệt tộc..."

Trong Hoàng cung, dù đang ở trước mặt mấy vị trọng thần, Hoàng đế cũng không khống chế được kinh sợ, nhìn Trình Vũ chằm chằm, run rẩy hỏi: “Hiện tại Hoàng thúc ở nơi nào? Sao lão nhân gia người còn chưa trở về?”

"Bẩm bệ hạ, Trấn Sơn vương đưa tới phần tin tức này, rồi quay trở về Tề quốc. Không để lại lời nhắn nào.” Trình Vũ quỳ một chân trên đất, bẩm báo chi tiết.

"Tề quốc sắp đại loạn, sao Hoàng thúc vẫn còn ở bên Tề quốc?" Sở Tuyên lẩm bẩm. Y đã đứng ngồi không yên, đang tới lui trong phòng đọc.

“Bệ hạ, Vương gia đang tìm kiếm tung tích công chúa." Trình Dục thở dài, thấp giọng nói. Nghe được, Sở Tuyên như bừng tỉnh.

Với Trình Dục bây giờ, Đại loạn ở phố Kim Tửu đã không còn trọng yếu nữa. Tin tức Hoàng thất Tề quốc bị tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm mới tính là trọng yếu. Nếu người ta có thể một đêm tàn sát sạch cả Hoàng thất Tề quốc, thì cũng có thể trong một đêm tàn sát sạch được cả Hoàng thất Đại Phổ!

Dân chúng nơi phố Kim Tửu đại loạn, tứ đại gia tộc cũng loạn, mà Thái Thanh giáo cũng bắt đầu rối loạn. Đại loạn chân chính như bị tất cả những thứ rối loạn lao nhao kia làm nhiễu loạn. Khi ánh lửa nơi Bàng phủ bùng nổ, thì chân trời phía xa cũng nổi ráng đỏ lên.

“Hỏa hoạn ở nơi nào?”

Địa thế Hoàng cung tương đối cao, tuy đứng trong cung điện không nhìn thấy được hết toàn bộ kinh thành, nhưng Hoàng đế vẫn nhìn thấy rõ ràng được khói mù ngút trời nơi xa xa. Sở Tuyên cảm thấy không yên hỏi một câu, lại nghi hoặc nói tiếp: “Thế nào mà cả một vùng trời đều đỏ lên. Chẳng lẽ nửa kinh thành đều cháy cả rồi sao?”

Hoàng đế nghi hoặc, cho nên những đại thần khác đều quay đầu nhìn lại. Không lâu sau, quân thần đều đi ra ngoài điện.

Đứng ngoài điện nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn nhiều. Quả thật thế lửa bên phía Bàng gia rất lớn, thế nhưng không kéo ra khỏi nửa con phố. Cách rất xa đám lửa cháy ở Bàng gia, một cột khói lửa cuồn cuộn nơi chân trời mang theo một cỗ tiêu sát cũng bốc lên.

"Báo!"

Tướng quân trấn gác phía Tây một đường xông tới, xô đụng vào một cung nữ, rồi đụng ngã thái giám, lồm cồm đi tới cạnh Hoàng đế, mặt mày tái nhợt bẩm báo: "Bệ hạ, chiến tranh rồi!"

Một câu chiến tranh, cả người Sở Tuyên lập tức chấn động, không thốt nên lời.

“Khói lửa truyền đến từ phía Tây, chẳng lẽ là Linh Thủy thành!” Trình Dục tự nói, kèm theo đó là một phần tin tức làm lòng người kinh hãi. Hoàng thất Tề quốc vừa bị tàn sát sạch sẽ, Đại Phổ phồn hoa quá lâu, cuối cùng cũng gặp phải cường địch từ dị địa.

“Lửa cháy lớn quá…” Trong chiến trường hỗn loạn ở phố Kim Tửu, Từ Ngôn quét mắt nhìn về ánh lửa phía Bàng gia.

Thế lửa càng lớn, Bàng Phi Yến sẽ lâu trở lại hơn. Từ Ngôn nghiến răng. E là dù Bàng Phi Yến trở về cũng chưa chắc khống chế nổi cục diện lúc này. Nếu đã loạn như vậy, thì để cục diện trở nên loạn thêm nữa mới tốt.

Hắn đã tìm thấy được con heo Tiểu Hắc. Tuy nó bị trúng một đạo kiếm khí, nhưng lông tóc lại không chút hao tổn làm Từ Ngôn cao hứng rất nhiều. Cũng vì vậy mà hắn càng khẳng định thân phận Yêu thú của Tiểu Hắc thêm vài phần.

Nếu là heo bình thường, ngang ngạnh cản lấy một đạo kiếm khí Trúc Cơ cảnh chém tới đã sớm bị chém thành hai nửa rồi.

Vỗ vỗ đầu heo Tiểu Hắc, khóe miệng Từ Ngôn khẽ nhếch lên. Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Hứa Chí Khanh.

Oan có đầu nợ có chủ. Nếu Hứa Chí Khanh đã khó hành động, vậy Từ Ngôn quyết định sẽ tranh thủ trận hỗn loạn này, giết chết Hứa lão tặc kia mới thỏa đáng.
Bình Luận (0)
Comment