Dịch giả: HoangtrucNhìn thuyền lớn dần đi xa, Từ Ngôn thở phào một hơi.
Yêu tinh hại người, thật sự đi rồi.
Xa xa, giọng nói nữ hài thanh thúy âm u truyền tới: “Ngôn ca ca! Ta và Hồng Nguyệt tỷ tỷ ở tông môn chờ huynh a!”
Trên thuyền lớn, Sở Linh Nhi đang kiễng chân vẫy tay nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn qua vô cùng ngây thơ đáng yêu. Thế nhưng trong mắt Từ Ngôn, đó là một tiểu ma đầu đang nhe răng tươi cười vẫy tay với hắn.
Kim Tiền tông càng lúc càng nguy hiểm, Từ Ngôn bắt đầu do dự có nên đi tới đó hay tới tông môn tà phái tu hành đây!
“Chỉ Kiếm, đừng ghét bỏ nó!”
Đột nhiên Sở Bạch thu lại dáng cười, hàng mày cau lại nhìn về thuyền lớn nơi xa xa kia: “Đứa bé kia số mệnh rất khổ, là ta thiếu nợ nó. Ngươi mất đi ba năm thọ nguyên, sư huynh sẽ nghĩ cách đền bù lại cho. Lần này cũng may có ngươi, ta đến chậm một bước, nếu không có ngươi ra tay chỉ sợ đứa bé kia không sống nổi.”
"Sư huynh, ta không nhỏ mọn như vậy. Thiếu mất ba năm cũng không tính vào đâu.” Từ Ngôn nhẹ nhàng cười cười, hỏi: "Làm sao sư huynh tìm tới nơi này, nghe nói ngươi đang ở Tề Quốc mà?"
“Truy theo lực lượng phong tuyết kia mà đến, không ngờ lại chậm mất!” Ánh mắt Sở Bạch chuyển hướng về phía nước Bắc Chiếu ngoài kia, trầm giọng nói: “Cường giả Man tộc chân chính, có thể câu thông với băng tuyết chi linh. Loại năng lực này mạnh mẽ hơn pháp thuật cùng loại nhiều lắm. Nếu sau này gặp phải cường nhân của Man tộc, ngươi phải cẩn thận ứng phó."
Sở Bạch dặn dò một câu, lại nói: "Lần này binh bại, Man tộc sẽ trung thực được một thời gian. Chỉ Kiếm, nếu muốn đi Kim Tiền tông lúc này, ta sẽ kêu người bên Sở Hoàng sơn mang ngươi đi luôn.”
Mắt nhìn tiểu công chúa trên thuyền, Từ Ngôn lắc đầu đáp: “Thân phận ta còn chưa được truyền đi, Thái Bảo tà phái đi vào tông môn chính phái không ổn đâu. Ta theo Tả tướng hồi kinh, rồi khi Tả tướng công khai thân phận thật cho ta, đến tông môn cũng không muộn.”
“Cũng được, nhớ cất kỹ miếng ngọc bối gia truyền của Hoàng tộc kia. Dựa vào miếng ngọc bội đó, ngươi tùy thời có thể tiến vào Kim Tiền tông, đến lúc đó tu luyện trên Sở Hoàng sơn là được rồi.”
Sở Bạch gật đầu nói: "Nếu như thái thượng hoàng hỏi lai lịch ngọc bội, ngươi cứ nói là sư đệ ta là được. Đoán chừng lão đầu tử cũng sẽ không hỏi nhiều."
Sở Bạch biết cha y hết sức bất mãn với mình, cho nên liệu định được thái thượng hoàng sẽ không hỏi nhiều về thân phận của Từ Ngôn. Chỉ cần Từ Ngôn có thể ở trên Sở Hoàng sơn tu luyện, lại là Tông sư lục mạch, muốn không nổi bật cũng không được. Một khi hắn thành tựu Hư Đan, coi như đã có địa vị chính thức trong tông môn.
Dặn dò tiểu sư đệ xong xuôi, Sở Bạch đứng đầu tường thành nhìn về phía Bắc, hàng mày nhíu chặt hơn nữa. Lúc này y đang lắng nghe gì đó, một lúc sau đầy suy tư nói: “Tiếng nước sông… nghe thấy không?”
Nghe vậy, Từ Ngôn sững sờ!
Hắn nghiêng tai lắng nghe, cả buổi cũng không thấy chút âm thanh gì.
“Lại có người xâm nhập Thiên Hà vịnh rồi! Hai năm trước, đi vào Thiên Hà vịnh cũng nghe tiếng nước sông thế này. Tu vi của ngươi quá thấp, không nghe được không tính kỳ quái."
"Sư huynh, Thiên Hà vịnh là ở nơi nào, rất nguy hiểm sao?"
“Há chỉ có nguy hiểm? Căn bản nơi đó là tử địa, ta phí mất hai năm trời mới thoát được đó. Nếu không ngưng tụ được Nguyên Anh, đời này chỉ sợ không ra được.”
"Thiên Hà vịnh... Chẳng lẽ là ở trong Thông Thiên hà?"
“Ngay bên trong Thông Thiên hà, một nơi tuyệt hiểm trên thế gian này!” Nói đến những chuyện trải qua năm đó, dù là Sở Bạch Bào cũng không khỏi kinh hãi, khẽ nói tiếp: “Dù là tử địa, thế nhưng vẫn có tạo hóa. Nếu không lâm vào Thiên Hà vịnh, sư huynh cũng không thể nào Ngưng Anh thành công. Thiên hạ này, số cường giả Ngưng Anh thành công dưới bốn mươi tuổi có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Nếu tự mình tu luyện thông thường, có thêm mười năm nữa chưa chắc ta đã trở thành Nguyên Anh cảnh.”
Hiểm địa, cũng là bảo địa. Sở Bạch cửu tử nhất sinh ở Thiên Hà vịnh, nhưng cũng đã tiến giai Nguyên Anh thành công. Thế nhưng phần kinh nghiệm này nghĩ lại vẫn cứ kinh người. Nếu được lựa chọn, Sở Bạch tình nguyện hao phí mấy mươi năm thời gian đột phá cảnh giới, cũng không muốn tiến giai trong Thiên Hà vịnh.
Sở Bạch kiêng kị như vậy, khiến Từ Ngôn nghe thấy mà rợn tóc gáy. Hắn triệt để nhớ tạc hiểm địa kia rồi.
“Lúc trước làm sao sư huynh phải đi vào Thiên Hà vịnh?” Từ Ngôn tò mò hỏi một câu.
Trừ phi Sở Bạch chán sống, bằng không không có chuyện vô duyên vô cớ xông vào nơi nguy hiểm như vậy được.
Nhắc tới đại nạn năm đó, Sở Bạch lập tức nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Bị người lừa gạt đi vào. Nếu ta còn gặp phải hai tên nhãi con kia, nhất định phải rút da rút gân bọn chúng!"
Có thể lừa gạt được cả Sở Bạch, bổn sự cũng không nhỏ! Từ Ngôn càng thêm hiếu kỳ. Vì tránh cho đường đi mai sau của mình quanh co, Từ Ngôn quyết định nên hỏi cho kĩ mới thỏa đáng.
“Kẻ nào hèn hạ như vậy? Ngay cả sư huynh Từ Ngôn ta cũng dám lừa gạt! Sư huynh nhanh nói, sau này gặp bọn chúng ta nhất định sẽ đi đường vòng tránh qua.”
Sở Bạch nghe Từ Ngôn nói không khỏi bực mình: “Cái tên lươn lẹo nhà đệ, chỉ sợ không ai lừa được ngươi. Hai tên kia rất thần bí, đến sư huynh cũng không nhìn được ra tu vi bọn chúng. Tên tuổi có lẽ là giả, dung mạo cũng chưa hẳn thật. Chỉ có thể kết luận đó là một tên mập, một tên gầy.”
Một mập một gầy, hai cường nhân mà đến Sở Bạch cũng không nhìn ra nông sâu, suýt nữa đã khiến y táng thân tại Thiên Hà vịnh.
Sở Bạch nói như vậy, Từ Ngôn bất đắc dĩ nhếch nhếch miệng. Manh mối của sư huynh quá mơ hồ, hai loại người gầy mập trên thế gian này thiếu gì? Sau này đề phòng thế nào được?
Hai huynh đệ đứng trên đầu tường nói chuyện trong chốc lát thì Tả tướng cũng đã vào trong thành, từ xa chắp tay thi lễ với Sở Bạch. Nếu không có Trấn Sơn vương, chẳng những Trình Dục mất mạng, mà mười vạn đại quân còn sót lại cũng không thể còn sống được.
Sở Bạch khẽ gật đầu đáp lại Trình Dục rồi thả người nhảy qua lỗ châu mai.
"Man tộc là hoạ ngoại xâm, Thái Thanh Giáo là mối lo nội tại. Sư huynh cần nhanh chóng tế luyện ra pháp bảo mới được, không thể dây dưa ở đây. Chỉ Kiếm, đường tu hành của mình phải nên thật cẩn thận.”
Vừa nói chuyện, Sở Bạch tung người nhảy khỏi tường thành, phi thân đi thẳng về hướng Nam.
Từ Ngôn chắp tay, thi lễ thật sâu với bóng lưng của sư huynh. Bên tai hắn lại có truyền âm xuất hiện.
“Kẻ gầy kia chỉ có bốn ngón tay. Sau này thấy kẻ nào bốn ngón tay, nhất định phải đề phòng một chút.”
Nghe được truyền âm, Từ Ngôn không còn kinh ngạc nữa, mà trong đầu chỉ chăm chăm hướng tới các loại thủ đoạn khiến hắn không ngờ được. Nhìn thấy bóng dáng phiêu dật của Sở Bạch bay vọt đi, Từ Ngôn đầy hâm mộ.
Đợi đến lúc theo Tả tướng trở về kinh thành, công khai thân phận mình rồi, hắn nhất định phải đi Kim Tiền tông một chuyến. Để còn nhìn ngó các loại công pháp kỳ công của tu hành giả một chuyến!
Lòng suy nghĩ không lâu sau có thể mở mang tầm mắt xem tông môn là thế nào, Từ Ngôn nở nụ cười hắc hắc đầy ngây ngốc, tự nhủ thầm: “Gia hỏa bốn ngón tay, sao có thể đơn giản đụng phải…”
Vừa mới dứt lời, Từ Ngôn không cười nổi nữa.
Quả thật hắn đã gặp phải gia hỏa bốn ngón tay, còn là quen thuộc đến đường tơ kẽ tóc.
"Vương Bát Chỉ..."
Nhớ lại thì hai bàn tay Vương Bát Chỉ đều có bốn ngón, khóe mắt Từ Ngôn giật giật.
Không thể nào...
Gia hỏa lừa gạt sư huynh không thể nào là loại tiểu lâu la như Vương Bát Chỉ được chứ?
Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Từ Ngôn từ nhỏ đã từng nghe lão đạo sĩ thường nhắc đến câu này. Thế nhưng hắn không cách nào liên hệ được vị cường giả thần bí lừa bịp cả Trấn Sơn vương với tên hộ viện thành lâu Vương Bát Chỉ được cả.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Từ Ngôn vừa lắc đầu, vừa đi xuống tường thành.
Nếu Vương Bát Chỉ là người gầy thần bí, chẳng lẽ Mập Cửu là tên mập mạp còn lại?
Vừa bước chân xuống tường thành, Từ Ngôn thiếu chút nữa đã trượt chân té xuống bên dưới. Hắn phát hiện quả thật Vương Bát Chỉ và Mập Cửu một gầy một mập, lại có bốn ngón tay!