Dịch giả: Hoangtruc“Ngươi… vừa mắng ta cái gì?”
Từ Ngôn đưa tay ngoáy lỗ tai như vừa nãy không nghe thấy rõ.
“Là đồ chó chết ở rể, đồ ăn bám bại hoại!” Ả kia lại khôi phục bộ dạng chanh chua mắng: “Lần này nghe rõ chưa? Ngươi còn không tính là người Bàng gia, không có tư cách bước chân vào Bàng phủ này.”
“Lá gan không nhỏ, đến bản Hầu mà cũng dám mắng!” Từ Ngôn mỉm cười đầy vô hại nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết nhục mạ Hầu gia có kết cục gì hay sao?”
Nghe Từ Ngôn nói đến địa vị Hầu gia, sắc mặt ả kia biến đổi. Ả chịu phân phó của gia chủ, muốn bức Bàng Vạn Lý rời khỏi đây nên mới làm om sòm ầm ĩ lên. Có điều mắng Bàng Thiếu Thành không sao vì ả cùng bối phận với y. Theo lý mằng chửi cô gia như Từ Ngôn cũng không vấn đề, thế nhưng dù sao người ta cũng là Thiên Môn hầu.
“Hầu gia Tề quốc có quan hệ gì với dân chúng Đại Phổ chúng ta?”
Lúc này, một tên tiểu bối Bàng gia mặt mũi bầm dập đang ngồi dưới đất ngẩng đầu phản bác, gã cũng không ngồi nữa mà nhảy dựng người chỉ thẳng vào mũi Từ Ngôn mắng chửi: “Ngươi chính là tên ở rể chó chết, hại trưởng tôn Hứa gia người ta, đầu dây mối họa cũng là từ ngươi mà ra! Người đâu, tới đây, bắt trói hắn lại giao cho Hứa gia!”
Chát!
Vừa tránh người né đòn từ tên tiểu bối Bàng gia, tiện tay Từ Ngôn tung ra vả thẳng vào mặt gã.
Thiên Môn hầu không ra tay thì thôi, một khi ra tay chỉ có càng thêm tà môn hơn mà thôi. Chân khí Tiên Thiên cũng được Từ Ngôn vận dụng, đánh đối phương bay thẳng đi ra, răng gãy đầy miệng, mặt thành đầu heo.
"Giết người, giết người rồi! Cô gia nhà Bàng Vạn Lý giết người rồi!"
Ả kia nhìn thấy con mình bị đánh dở sống dở chết, lập tức kêu khóc váng lên. Đồng thời vừa chửi rủa một tràng độc địa đến mức tận cùng, vừa giữ chặt lấy hung thủ không thả ra.
Bên ngoài Bàng phủ, vừa hay có vài tên nha dịch đi ngang qua bèn chen lấn vào hóng chuyện. Vốn bọn chúng chỉ định xem náo nhiệt mà thôi. Chuyện nhà Bàng gia bọn chúng không quản. Nhìn đám nha dịch vừa thò đầu ra, Từ Ngôn đã vẫy tay gọi bọn họ vào.
"Mấy người các ngươi, tới đây." Nói xong, Từ Ngôn ném thánh chỉ vừa nhận được cho bọn chúng. Nha dịch cầm đầu vừa tiếp được, nhìn lại thiếu chút nữa đã ném trở về.
Thánh chỉ a, ai lại ném đi như vậy!
“Nhìn rõ là thánh chỉ rồi hả? Nói cho ả biết ta là Thiên Môn hầu Đại Tề hay là Thiên Môn hầu Đại Phổ đây?”
Từ Ngôn lạnh giọng quát tháo khiến đám nha dịch trợn tròn mắt. Tên cầm đầu run rẩy khẽ mở thánh chỉ ra, nhìn lướt ra.
Sau đó gã lập tức cung kính đóng lại, đưa hai tay nâng đến trả cho Từ Ngôn. Rồi gã quỳ một chân trên đất, cao giọng đáp: “Tiểu nhân gặp qua Hầu gia, ngài không phải là người Đại Tề, mà chân chính là Thiên Môn hầu của Đại Phổ ta!”
Trên thánh chỉ viết rất rõ ràng, có cả xuất thân Lâm Sơn trấn của Từ Ngôn nữa. Chỉ cần nhận mặt chữ được thì sẽ không thể nhìn lầm.
Kỳ thật bá quan văn võ đều biết được thân phận của Từ Ngôn cả rồi. Không tới một ngày, toàn bộ người trong kinh thành đều biết chuyện. Có điều Từ Ngôn đi trước, tin tức còn chưa truyền tới Bàng phủ mà thôi.
Nghe nha dịch kia nói xong, ả kia đang túm chặt lấy Từ Ngôn trợn tròn cả mắt.
Ả không sợ Thiên Môn hầu Tề quốc, thế như Hầu gia Đại Phổ không phải thể loại thường dân không tu vi không quan tước như ả chửi rủa được.
Nhục mạ Hầu gia, không tính mất mạng, nhưng khó mà tránh khỏi bị xử lý một trận ra trò.
“Người đâu?” Từ Ngôn ra giọng quan quyền, phân phó nha dịch: “Phụ nhân này dám nhục mạ bản Hầu giữa đường, vả miệng cho ta.”
Từ Ngôn phân phó như vậy chẳng những làm đám nữ quyến Bàng gia choáng váng, mà còn làm đám nha dịch choáng váng theo. Bọn chúng chỉ đến xem náo nhiệt, làm sao dám đánh nữ quyến gia tộc quyền thế như Bàng gia chứ??
"Có nghe hay không, vả miệng cho ta!"
Từ Ngôn đem trừng mắt, quát mắng: “Hầu gia phân phó cũng không tuân, các ngươi không muốn sống nữa phải không?”
“Làm, làm…”
Nha dịch cầm đầu méo mặt. Bọn hắn chỉ là loại tôm tép nhãi nhép, không đắc tội nổi Bàng gia, cũng không thể đắc tội Hầu gia được. Nay bọn chúng bị kẹp ở giữa tiến thoái đều không được. Cũng may đây chỉ là đám phu nhân chứ không phải cao thủ Tiên Thiên. Vẻ mặt đám nha dịch buồn rười rượi, đưa tay vả vào mặt từng người một.
Gã không dám hạ tử thủ, tuy đánh rất đau nhưng lại không để vết thương nào.
Nhìn đám nha dịch đánh vài cái không đau không ngứa, Từ Ngôn còn định sai đánh mạnh hơn thì bị Bàng Vạn Lý quát bảo ngưng lại.
Đều là người Bàng gia cả. Tuy lúc trước Từ Ngôn đã đánh bay một kẻ, không tính là chí mạng nhưng vết thương không hề nhẹ. Gã đó đã không còn sót cái răng nào cả, chắc chắn về sau ăn cơm được cũng là cả một vấn đề.
"Chỉ Kiếm, dừng tay đi. Ngươi không phải là người Bàng gia, đừng gây chuyện.” Bàng Vạn Lý nhíu mày nói.
Từ Ngôn gật gật đầu, nói với đám nha dịch: "Được rồi, các ngươi lui ra đi."
Đám nha dịch nghe vậy vội cúi đầu, ủ rũ rời khỏi Bàng phủ. Hôm nay coi như bọn chúng không may, không biết sau này có bị Bàng gia trả thù hay không nữa.
Mấy nha dịch rời đi rời, mấy nữ nhân bị vả miệng không còn kiêng kị, định mở miệng chửi rủa nữa thì Từ Ngôn đã lạnh giọng nói: “Nói cho mấy miệng chó đám các ngươi biết, bản Hầu không chỉ có Hầu vị trên người, còn có thân phận Pháp sư. Hôm này nể mặt nhạc phụ thái sơn, tha cho các ngươi một mạng. Dám nhục mạ pháp sư Thái Thanh giáo? Hừ… Một lũ chán sống!”
Một câu pháp sư Thái Thanh giáo, ả kia lập tức ngậm miệng, không chỉ câm miệng mà còn cắn chặt răng lại sợ mình không nhịn được mà thốt bậy ra vài lời. Hiện tại ả mới nhớ, cô gia Bàng gia không phải là kẻ ở rể bị người người coi thường, mà là củ khoai lang nóng có gai, kẻ nào đụng tới đều sẽ bị đâm cho một thân đầy máu.
Không để ý đám nữ nhân điên kia nữa, Từ Ngôn đỡ Bàng Vạn Lý đi ra khỏi cổng nhà Bàng phủ.
Tới ngoài cửa, Từ Ngôn không quay đầu lại mà cứ dìu Bàng Vạn Lý đi. Thương thế Bàng Vạn Lý chưa lành, một khi đi nhanh thì lão phải nhăn mặt lại. Có điều lão cũng không nói gì.
Bàng Thiếu Thành cùng Bàng Thiếu Vĩ cũng đuổi theo sau. Từ Ngôn nhìn nhìn chung quanh, rất khẽ giọng nói với hai cữu ca: “Giúp ta cản phía sau lại. Có người theo dõi, chặn bọn chúng lại.”
Mục đích của Từ Ngôn là đưa Bàng Vạn Lý bình yên rời đi. Vì vậy mặc kệ sau lưng là người Bàng gia hay Hứa gia, đều phải bị ngăn lại.
Nge vậy, Bàng Thiếu Vĩ sững sờ, còn Bàng Thiếu Thành tức thì hiểu rõ, thấp giọng hỏi: “Chỉ Kiếm, ngươi định đưa cha ta đi đâu?”
“Nơi mà nhị ca thích nhất. Lát nữa chúng ta gặp lại.”
Từ Ngôn nói một câu tối nghĩa, Bàng Thiếu Vĩ và Bàng Vạn Lý không hiểu nhưng Bàng Thiếu Thành lại ngầm hiểu ra. Y bèn kéo đại ca mình quay lại nghênh đón đám người đuổi theo sau phía xa.
Đi quanh co qua ngõ hẻm, bước chân Từ Ngôn càng thêm nhanh, gần như kéo lê Bàng Vạn Lý theo. Đi một vòng lớn, xác định không người theo sau, Từ Ngôn mới rẽ vào một con hẻm nhỏ, gõ cửa sau của một nhà nào đó rồi đỡ Bàng Vạn Lý đi vào.
Bàng Vạn Lý phát hiện mình đến một trạch viện rất lớn, hơn nữa tòa lầu các ba tầng phía trước nhìn rất quen mắt. Lão còn chưa nghĩ ra thì đã được đưa tới một viện tử yên tĩnh rồi.
Tiểu Hắc tiến vào viện tử lập tức khò khè kêu loạn như thể đã rất rất đói bụng rồi. Bàng Vạn Lý còn đang khó hiểu thì đã được Từ Ngôn dìu vào một căn phòng rộng rãi bên trong.
Phòng rất sạch sẽ, đệm chăn chỉnh tề, nhìn qua đã lâu không có người ở, lại không có chút hạt bụi.
"Chỉ Kiếm, đây là nơi nào?"
Bàng Vạn Lý đã thành người không nhà để ở. Lúc trước lão còn nghĩ có khi đến tiêu cục ở tạm. Thế nhưng đó là nơi buôn bán của Bàng gia chứ không phải của riêng Bàng Vạn Lý lão. Nếu lão đã lựa chọn rời đi, thì phải chấp nhận lưu lạc đầu đường. Cũng may gặp được cô gia Từ Ngôn nên mới có được nơi cư trú.
"Đây là nhà ta a. Ngài cứ an tâm ở đây dưỡng thương cho tốt. Nhà ta cũng tính là nhà ngài à, hắc hắc, chúng ta là người một nhà cả.”
Từ Ngôn vừa cười vừa nói, nhìn qua rất giống rể hiền bình thường. Nhìn người thiếu niên trước mắt, Bàng Vạn Lý có chút vui mừng. Thế nhưng sau khi biết bản thân mình đang ở nơi nào, thiếu chút nữa lão đã tức đến chết rồi.