Dịch giả: TrongkimtrnSắc mặt Từ Ngôn biến trắng, đầu ngón tay dò xét trong ngực thoáng run rẩy, đầu óc hắn tức thì trống rỗng.
Túi trữ vật được cất kỹ luôn mang trên người không thấy nữa rồi!
Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, Từ Ngôn cảm thấy sau lưng một hồi ớn lạnh.
Từ lúc đến sơn lĩnh, hắn đã kiểm tra túi trữ vật một lần, từ khi đó túi trữ vật luôn để trong ngực, trước sau còn chưa tới một canh giờ mà nó đã không cánh mà bay!
Với sự cẩn thận của hắn thì không thể có khả năng đánh rơi mất. Đã không phải mất thì chính là bị người khác đánh cắp thôi.
Bỗng nhiên lúc này, Từ Ngôn mãnh liệt nhìn thẳng gã thanh niên béo mập ở phía trước.
Thời điểm ở bên ngoài sơn lĩnh chờ đợi sơn môn Kim Tiền tông mở ra thì chỉ có gã thanh niên béo kia tiếp cận và còn đập bả vai của mình nữa. Giờ đây Từ Ngôn lập tức minh bạch chính khi đó đối phương đã trộm túi trữ vật của hắn.
Nhận ra kẻ trộm không khó, thế nhưng với loại người có năng lực vô thanh vô tức trộm lấy túi trữ vật trên người hắn như vậy lại làm cho hắn phải sợ nổi hết cả da gà.
Tu vi của Từ Ngôn là Trúc Cơ cảnh, hơn nữa còn là Tông sư phá Lục mạch, đã ẩn ẩn có chút cảm giác với khí tức trời đất, chớ nói chi là thứ luôn để trên người như túi trữ vật. Đối phương có thể đơn giản ăn trộm mà hắn lại không hề phát giác ra, điều này nói rõ thực lực gã thanh niên béo kia tuyệt đối là trên Trúc Cơ.
Vốn hắn đã hết sức kiêng kỵ gã, bây giờ lại bị gã trộm đồ thì hắn càng thêm chắc chắn tên mập mạp chết bầm kia tuyệt không phải người lương thiện.
Kiêng kị thì cứ kiêng kị, nhưng túi trữ vật không còn nghĩa là ngọc bội đại biểu cho thân phận chi trưởng Hoàng tộc cũng không có. Như vậy, việc Từ Ngôn muốn bái nhập Sở Hoàng Sơn không còn dễ như bỡn nữa rồi.
Ánh mắt hiện nét lạnh, hắn cũng không phải là loại người lương thiện gì, bị người ta trộm sao có thể không lên tiếng, nói gì thì cũng phải lấy lại túi trữ vật mới được.
Thừa dịp những người phía trước đang lục tục ghi chép nhập thân phận, Từ Ngôn liền chen đến bên người gã thanh niên béo, sau đó hắn chụp lấy cánh tay đối phương, thấp giọng nói: "Thủ đoạn các hạ thật sự là quá cao, tiền tài bất nghĩa dùng sẽ phỏng tay, tốt hơn hết vẫn nên trả lại cho thỏa đáng!"
Một tiếng “bốp” nhỏ vang lên, Từ Ngôn vừa mới nói xong thì bàn tay mới bắt lấy đối phương đã bị đẩy ra. Hắn cảm thấy một cơn đau truyền tới từ bàn tay, khi cúi đầu xem xét thì không ngờ lòng bàn tay vậy mà bị rách tứa máu.
Hắn chỉ tùy ý bắt tay gã một cái mà đã bị chấn thương như vậy!
"Ngươi nói cái gì?" Gã thanh niên béo chậm rãi xoay đầu lại, thấp giọng bảo: "Ta nghe không hiểu, là đồ ngươi làm mất, không thấy sao lại hỏi ta? Không biết!"
Một cỗ sát khí nhàn nhạt từ lời nói nhỏ của gã thanh niên béo phát ra, Từ Ngôn rõ ràng cảm nhận được lãnh ý nơi khóe mắt đối phương.
Cưỡng chế cơn phẫn nộ trong lòng, hắn chậm rãi híp mắt nhìn chằm chằm vào gã thanh niên béo, không nói một lời. Còn đối phương chỉ là cười nhạt rồi quay đầu đi không tiếp tục để ý tới hắn.
Nếu đối phương không muốn trả lại túi trữ vật thì Từ Ngôn cũng sẽ dùng bất cứ giá nào để đoạt lại. Hắn lui lại một bước, dùng tay chỉ vào gã thanh niên béo muốn cao giọng hét lên.
Cùng lắm thì náo cho sự tình lớn lên, hắn không tin cái tên mập chết bầm kia thật sự là một kẻ chỉ mới Trúc Cơ. Chỉ cần náo lớn chuyện này, không chỉ có có thể tìm thấy chứng cớ trên người đối phương, mà một khi kinh động cường giả của Kim Tiền tông thì việc tên mập ngụy trang cũng sẽ bị lòi đuôi theo.
Từ Ngôn vốn định làm kẻ chỉ điểm gã thanh niên béo là cường đạo, thế nhưng hắn há to miệng cả buổi nhưng ngay cả một chữ cũng không thốt lên nổi!
Không phải Từ Ngôn đột nhiên câm điếc, mà vì khi vừa mới há mồm thì bỗng có một cỗ khí tức kỳ dị lập tức phong kín miệng của hắn, mặc cho hắn muốn kêu to thế nào thì thanh âm đều bị chặn trong cổ họng.
Trông thấy bộ dạng chỉ trỏ cổ quái của hắn, những đệ tử mới nguyên một đám dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang. Từ Ngôn kinh hãi lập tức lựa chọn dừng lại.
Gã thanh niên béo có thể ở trước mắt bao người mà vô thanh vô tức phong bế miệng của mình, loại thủ đoạn kỳ dị như vậy Từ Ngôn chưa từng gặp bao giờ.
Trưởng lão Chấp Sự không ở trong nhà gỗ, quản sự là cái gã đệ tử trung niên xấu xí, trong phòng không một ai phát hiện tên mập ra tay cả, điều này trực tiếp khiến hắn buông tha suy nghĩ lập tức đòi lại túi trữ vật.
Nói không được, muốn nháo sự cũng náo không nổi, bắt lấy tay đối phương một phát làm tay mình bị thương, trực tiếp đi lên động thủ với người ta càng không được.
Kinh hãi, Từ Ngôn đành phải nghĩ cách khác.
Mất túi trữ vật không tính là gì, dù sao hắn có tu vi Tông sư, không sợ không vào được Sở Hoàng Sơn. Khoản sổ sách này Từ Ngôn sẽ nhớ kỹ, hắn tuyệt sẽ hông buông tha tên chết bầm ngụy trang thành người béo kia.
Nhìn thấy Từ Ngôn yên tĩnh trở lại, gã thanh niên béo cười nhạo một tiếng, ngón tay khẽ động, linh khí phong bế được thu trở về.
Cảm nhận miệng khôi phục bình thường, Từ Ngôn không lỗ mãng nữa mà suy tư tìm đối sách. Hắn rõ ràng không thể trêu vào gã kia, hơn nữa mục đích của đối phương rất là khả nghi. Loại gia hỏa khó chơi này tốt nhất vẫn để cho những trưởng lão cường giả tông môn xử lý mới thỏa đáng.
Trong khi Từ Ngôn đang suy tư đối sách thì ngoài cửa bỗng có một người có diện mạo bất phàm đi tới. Người này tách đám người ra đi về phía trước nhất, đối mặt với tên đệ tử xấu xí mà nói: "Trương quản sự, trong đám đệ tử mới này có xuất hiện Tông sư nào không? Trưởng lão Tự Linh đường chúng tôi đã nói chuyện với Trần trưởng lão rồi, nếu xuất hiện đệ tử như vậy thì nhất định phải đưa tới Tự Linh đường trước mới được."
"Nguyên lai là Hứa sư huynh, tạm thời còn chưa thấy đệ tử Tông sư nào."
Trương quản sự vừa nhìn thấy người tới thì lập tức thay đổi nét mặt sang tươi cười. Đối phương là đệ tử chân truyền của Tự Linh đường, còn gã chỉ là một tên quản sự Chấp Sự đường, sao y có thể sánh bằng.
"Hứa sư huynh, ngươi cũng biết rồi đấy. Đệ tử Tông sư cũng không hay gặp a. Trưởng lão vừa rồi đã phân phó, nếu như xuất hiện đệ tử như vậy thì nhất định sẽ đưa tới chỗ Tự Linh đường trước."
"Mấy năm nay Tự Linh đường chúng tôi đã nhượng bộ rất nhiều lần rồi, năm nay cũng không thể lại nhường tiếp." Người đệ tử họ Hứa mỉm cười tiếp tục, "Bằng không những chi mạch khác vẫn cho là Tự Linh đường dễ khi dễ."
"Sao lại nói như vậy, Hứa sư huynh hơi quá lời rồi, người nào không biết Tự Linh đường gia to nghiệp đại. Hiện tại ta sẽ hỏi cho ngươi một chút." Trương quản sự đứng lên, nhìn về phía đám đệ tử mới chưa đăng ý thân phận mà hô lên: "Những người còn lại, trong các ngươi có ai là Tông sư phá Lục mạch không? Nếu ai đạt tới Tông sư có thể tiến lên phía trước, không cần xếp hàng nữa."
Trương quản sự hỏi một câu, kết quả không người nào tiếp lời, y cười xấu hổ nói: "Hứa sư huynh, vận khí không tốt rồi. Sang năm, sang năm chắc sẽ xuất hiện đệ tử Tông sư, đến lúc đó nhất định sẽ giữ lại trước cho Tự Linh đường các vị."
Người đệ tử họ Hứa khẽ gật đầu cười, y cũng không nói gì rồi quay người rời đi.
Đệ tử chân truyền họ Hứa của Tự Linh đường, Từ Ngôn không cần nghĩ cũng biết là người của Hứa gia, nhưng hắn không nghĩ tới thế lực Hứa gia mạnh như thế, có thể đến Chấp Sự đường nhận đệ tử Tông sư trước. Thực ra đây không phải điểm mấu chốt, thế lực trong tông môn tất nhiên rắc rối phức tạp, thủ đoạn đi cửa sau chỉ là trò hề mà thôi. Thế nhưng điểm khiến hắn khó xử chính là, trước mặt đệ tử chân truyền Hứa gia thì thân phận Tông sư của hắn không thể lộ ra ngoài sáng.
Túi trữ vật còn chưa lấy lại được, hắn thật sự sẽ bị phân công đến Tự Linh đường, tất nhiên là rơi vào tay đám trưởng lão Hứa gia. Như vậy chẳng phải là hắn sẽ khó giữ được tánh mạng hay sao?
Thật sự là lưu niên bất lợi*, liên tiếp gặp phải sự tình không may a...
Từ Ngôn buồn rầu, cặp lông mày muốn nhăn cùng một chỗ. Gặp phải chuyện này thì hắn xem như tiêu sạch tiền rồi, rốt cuộc chưa nghĩ ra biện pháp nào ổn thỏa.
(*) Lưu niên bất lợi là một câu thành ngữ. Lưu niên: nghĩa là năm xưa, thời trước đoán mệnh xem tướng người ta gọi thời gian trong một năm là “vận”; lợi: cát lợi. Như vậy câu này chỉ về người nhiều năm ở trong trạng thái không may mắn, liên tục gặp xui. Gọi là thời vận không tốt.