Dịch giả: KhongpitCó hai nơi luyện đan, luyện khí nổi danh nhất Linh Yên các, gọi là Khí tháp cùng Đan các.
Khí tháp là nơi thu nạp vô số các loại pháp khí, mà Đan các là nơi lưu trữ rất nhiều các loại đan dược trân quý.
Mục đích của Khương Đại là tầng ba của Đan các, có thể thấy được người này tới để trộm đan.
“Trận pháp của tầng ba Đan các vô cùng lợi hại, chỉ sợ trưởng lão Hư Đan cũng không đơn giản mở ra được.” Từ Ngôn dịch bước chân lại phía sau một bước, nói: “Ta chỉ là đệ tử Trúc Cơ, không giúp được việc như thế, ngươi nên mời người khác cao minh hơn ta.”
Ý định của Khương Đại quá mức kinh người, Từ Ngôn cũng không muốn bị các trưởng lão của Linh Yên các đuổi giết, loại mua bán tự sát này dính vào rồi cực kỳ khó thoát.
“Chỉ giúp ta một chút thôi, không có gì khó khăn cả, cũng không phải bắt ngươi phá trận.”
Khương Đại cười nhạt một tiếng nói: “Mặc dù bị phát hiện cũng không ai hoài nghi loại Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi, thật sự ngươi nghĩ sẽ có thể giúp được việc gì lớn hay sao?”
“Vậy ngươi tìm người khác được đi vậy.”
Từ Ngôn lần nữa từ chối, tiếp tục lùi về sau một bước, định rời khỏi phòng.
“Trường Phong kiếm có thể là đồ tốt, thực sự không muốn sao?”
Khương Đại vờ như không thấy hành động của Từ Ngôn, xuất ra một thanh trường kiếm, lấy tay vuốt vuốt, tán thưởng: “Một kiếm Trường Phong rít gào cửu thiên, pháp khí hàng đầu trong pháp khí thượng phẩm, ném đi, thật đáng tiếc a.”
Nhìn thấy Trường Phong kiếm của sư huynh bị đối phương cầm trong tay, Từ Ngôn dừng bước.
“Cấm chế giam cầm chân khí hoàn toàn có thể tự hành tiêu tán, nhưng cũng không biết phải bao lâu, có thể vài ngày cũng có thể vài tháng hoặc vài năm.”
Khương Đại liếc mắt nhìn Từ Ngôn, nói: “Yên tâm, ta không có ác ý, giúp ta việc này, ngươi tuyệt đối không gặp nguy hiểm. Lúc đó, người của Đan các chắc chắn sẽ chỉ nghĩ rằng xuất hiện cường địch, căn bản không hoài nghi một đệ tử nho nhỏ. Nếu ngươi không có đảm lượng ta cũng không bắt ép. Bất quá, thanh Trường Phong kiếm này sẽ không được trả lại. Nếu có một ngày, Sở Bạch khinh địch, bị thanh Trường Phong kiếm xuyên thủng tâm mạch cũng chỉ có thể trách hắn không may rồi, hắc hắc hắc hắc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Đối phương rõ ràng biết được xuất xứ của Trường Phong kiếm, hơn nữa muốn động tay chân trên thân kiếm để ám toán Sở Bạch, Từ Ngôn lập tức bắt đầu lo lắng.
Chính hắn gặp nạn, chỉ trách bản thân không may, nhưng nếu liên lụy sư huynh, cái được không bù nổi cái mất rồi.
Một khi uy hiếp thân nhân của mình, Từ Ngôn thực sự muốn giết người. Lúc này khí tức thô bao trong tận đáy lòng hắn bắt đầu dựng lên.
“Suy đoán một chút những gì xảy ra với Sở Bạch Bào mà thôi, không có cái gì, chắc hẳn vị Vương gia kia sẽ không đến mức không cẩn thận chết dưới kiếm của mình. Đệ nhất nhân Hư Đan cảnh, cũng không phải hạng thường đấy.”
Khương Đại lạnh nhạt nói, Từ Ngôn lộ ra vẻ tiến thoái lưỡng nan, chẳng qua khí tức thô bạo trong lòng đã bị ép xuống.
Đối phương không biết Sở Bạch tiến giai Nguyên Anh, đây là suy đoán của Từ Ngôn.
“Ngươi cùng Sở Bạch có cừu oán?” Từ Ngôn ngưng lông mày hỏi.
“Không có, không cừu không oán, hữu duyên được chứng kiến phong thái vị vương gia kia mà thôi.” Ánh mắt Khương Đại lạnh lẽo nói: “Từ Chỉ Kiếm, Sở Bạch với ngươi là thế nào, vì sao Trường Phong kiếm lại ở trong tay ngươi.”
“Ta đã cứu hắn một mạng.”
Từ Ngôn không hề suy nghĩ, thuận miệng nói ra: “Hai năm trước, tại thời điểm ta múc nước ngoài bờ sông, phát hiện một người trôi dạt trên sông, trọng thương bất tỉnh. Kéo hắn đem về nhà, sử dụng không biết bao nhiêu thuốc thang mới cứu hắn sống lại. Hắn nói tên là Sở Bạch, chuôi Trường Phong kiếm chính là hắn để lại cho ta.”
Thuận miệng bịa chuyện, chính là bổn sự của Từ ngôn, tên Khương Đại này tuyệt đối không phải là bằng hữu của sư huynh.
“Trọng thương? Trách không được biến mất hai năm...”
Khương Đại thấp giọng tự nói, rồi sau đó đột nhiên ngâng đầu, nhìn thẳng Từ Ngôn hỏi: “Ngươi là truyền nhân của Sở Bạch?”
Từ Ngôn lắc đầu nói: “Hắn chỉ điểm qua cho ta, bất quá đã nhanh chóng rời đi, ở nhà ta chưa tới nửa năm.”
“Thiên phú không tồi nha, nhất là thiên phú nói dối!” Sắc mặt Khương Đại lạnh lẽ, chất vấn: “Nếu như Sở Bạch không đem toàn lực truyền thụ cho người, chỉ bằng này tuổi mà có được thực lực Tông sư?”
“Trong nhà ta gia sản bạc triệu, từ nhỏ đã mời rất nhiều gia sư tập luyện võ nghệ, khi gặp Sở Bạch ta đã phá vỡ năm mạch.” Từ Ngôn ngửa đầu đáp lễ. Khi bái nhập tông môn, Từ Ngôn mặc cẩm bào giá trị xa xỉ, nói hắn nghèo căn bản không ai tin.
Khương Đại do dự một chút: “Coi như ngươi có vận khí tốt, có thể được Sở Bạch chỉ điểm. Sao rồi, đã suy nghĩ xong đề nghị của ta chưa? Giúp ta một chút chuyện nhỏ, lấy được đồ tốt, đủ khiến người khinh thường đám đồng giai kia.”
Nói xong, Khương Đại ném một cái thẻ tre cho Từ Ngôn.
“Nếu ngươi đồng ý, phần này pháp môn liền thuộc về ngươi, chỉ cần tiểu thành. Ở trong hàng ngũ đệ tử của Linh Yên các, ta đảm bảo ngươi đánh đâu thắng đó, không gì cản nối.”
Khương Đại dứt lời, không để ý tới Từ Ngôn, ngồi ung dung uống trà. Hai người nói chuyện cả buổi vậy mà ấm trà không hề nguội, vẫn còn nóng như lúc mới pha.
Cuộn thẻ tre nho nhỏ mở ra thành một quyển. Phía trên khắc chằng chịt một bộ công pháp cổ quái, chỉ cần đọc tên đã khiến người khác khiếp sợ.
Thiên Quỷ thất biến!
Vừa nhìn tên công pháp, Từ Ngôn kết luận Khương Đại chính là cường giả Thiên Quỷ tông, Kim Tiền tông tuyết đối không tồn tại loại công pháp âm trầm như vậy.
May mắn không có nói thật...
Từ Ngôn cảm thấy may mắn khi không đề cập tới mối quan hệ của hắn với Sở Bạch trước mặt Khương Đại. Sau nửa ngày trầm ngâm, Từ Ngôn ngẩng đầu nói: “Phải làm thế nào để giúp ngươi phá vỡ trận pháp của Đan các.”
“Đơn giản, đến lúc đó ngươi sẽ biết, đối với ngươi không hề nguy hiểm chút nào” Khương Đại phá lên cười, nói: “Nói như thế, ngươi đã quyết định giúp ta, biểu đệ.”
“Có thể giúp ngươi, trước tiên trả túi trữ vật cho ta.” Từ ngôn nói như thế.
Khương Đại lắc đầu: “Khó mà làm được, ta nói rồi, chờ tới thời điểm ta ly khai, nhất định vật hoàn nguyên chủ. Nếu trả ngươi bây giờ, với thanh Trường Phong kiếm cùng khối ngọc bội thân phận hoàng tộc Sở thị, chỉ sợ ngươi sẽ chạy đến Sở Hoàng sơn, đến lúc đó ta làm sao tìm được ngươi.”
Không gạt được đối phương, Từ Ngôn bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại tìm ta hỗ trợ? Nhiều tân đệ tử như vậy, ngươi không tìm ai khác đi? Có rất nhiều người có thể giúp ngươi tốt hơn ta.”
“Đám phế vật kia?” Khương Đại cười nhạo nói: “Không có lực phá Lục mạch, không thể giúp ta. Tại sao lại tìm ngươi, chính vì ngươi có cảnh giới Tông sư.”
“Bên trong tông môn, có rất nhiều đệ tử Tông sư.” Từ Ngôn nghi hoặc nói.
“Đúng vậy a, nhưng ngươi lại là người ta gặp đầu tiên, ngươi lại cùng ta tới Linh Yên các.” Khương Đại cười hắc hắc.
“Chỉ có cảnh giới tông sư mới có thể phá vỡ trận pháp của Đan các?” Từ Ngôn lại hỏi.
“Hư Đan đều rất khó phá vỡ, chỉ có Tông sư mới có thể thừa nhận bí pháp của ta thi triển, không cần hỏi nhiều, khi đó ngươi sẽ tận mắt lĩnh hội.” Khương Đại vì trấn an Từ Ngôn, cam đoan nói: “Không cần sợ hãi, nếu như tại thời điểm phá trận, ngươi cảm thấy nguy hiểm vẫn có thể xoay người rời đi, ta quyết không làm khó dễ.”
“Tốt ta giúp ngươi việc này.” Từ Ngôn cắn răng nói: “Đưa trước cho ta năm trăm linh thạch.”
Rầm rầm, Khương Đại tiện tay ném một cái túi lớn, Từ Ngôn mở ra một chút, lập tức căm tức.
Trong bao, tất cả đều là Linh Thạch hạ phẩm, chừng năm trăm khối, không phải là Bàng Giải thạch trong túi trữ vật mà là linh thạch hàng thật giá thật. Từ Ngôn căm tức, không phải với Khương Đại, mà với chính bản thân hắn.