Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 410

Dịch giả: Hoangtruc

Có thể che chắn tâm mạch đã là quá đủ với Từ Ngôn rồi.

Thật ra Hàn Lôi thạch cứng rắn hơn những loại đá thông thường rất nhiều, cho nên mới có thể đỡ được một đòn kiếm khí xuyên tim, cũng tương đương với việc bản thân có thêm một mạng nữa. Cho nên trong quá trình sinh tử chiến với đối phương, không nói cũng biết được chỗ tốt là gì rồi, thậm chí nói không chừng còn có thể thừa cơ giết chết đối phương.

Học xong Thiên Thạch thuẫn, Từ Ngôn không chú ý tới mấy pháp thuật khác nữa, thậm chí Dẫn Lôi thuật cũng bị hắn gạt qua một bên.

Tham thì thâm. Tân đệ tử mới vào tông môn có thể học xong hai món công pháp công - thủ là Viêm Hỏa quyết và Thiên Thạch thuẫn chỉ trong hai tháng đã tính là thiên phú tuyệt luân. Dù cho Từ Ngôn có thông minh đến đâu đi nữa, có khổ công cực khổ tu luyện thì hai loại pháp thuật kia cũng chỉ có thể ở mức sơ cấp nhất mà thôi. Chỉ khi luyện hai loại pháp thuật kia đến viên mãn mới tính là hắn chân chính nắm giữ pháp thuật công thủ đầy đủ.

Tản pháp quyết ra, Từ Ngôn đưa tay chụp lấy một ít Hàn Lôi thạch.

Nhìn Hàn Lôi thạch nhỏ chỉ bằng hạt cát trong tay, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.

Hàn Lôi thạch quả thật cứng rắn hơn tảng đá bình thường nhiều, dùng ngưng tụ ra thạch thuẫn cũng sẽ chắc chắn hơn thạch thuẫn từ đá bình thường nhiều. Mà Hàn Lôi sa lại cứng hơn cả Hàn Lôi thạch. Chỉ cần luyện hóa đống Hàn Lôi thạch này thành Hàn Lôi sa, Từ Ngôn tin tưởng có thể ngưng tụ Hàn Lôi sa ra thạch thuẫn được. Đến lúc đó hoàn toàn cầm chắc ngăn cản được kiếm khí chém xuống.

Tinh luyện Hàn Lôi sa với Từ Ngôn không phải là việc khó. Hắn vận dụng Viêm Hỏa quyết thúc dục ra một ngọn lửa, bắt đầu khống chế ngọn lửa tế luyện ra Hàn Lôi thạch.

Bên ngoài đã là đêm khuya, trong phòng lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ngọn lửa yếu ớt vang lên.

Nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, Từ Ngôn lại nhớ tới vẻ mặt kinh hỉ pha đầy lo lắng của Bàng Hồng Nguyệt. Nhớ đến nương tử đầy khổ sở không dám nhận có quen biết phu quân hắn, còn nhớ tới cả gã đệ tử chân truyền của Hứa gia đi bên cạnh Bàng Hồng Nguyệt lúc ấy.

Cảm giác bực bội như ngọn lửa chậm rãi bùng lên trong lòng Từ Ngôn. Đáy mắt thanh tịnh dần nổi lên tơ máu, bàn tay bấm pháp quyết bắt đầu run nhè nhẹ.

Một khí tức thô bạo bị nghẹn khuất trong ngực Từ Ngôn khiến hắn phiền muộn không chịu nổi. Theo cảm giác đè nén này, ngọn lửa trong tay Từ Ngôn vô thanh vô tức phừng lớn lên, từ nắm đấm biến lớn thành cái tô cơm, rồi biến thành trái dưa hấu, sau đó to bằng chậu rửa mặt!

Lửa cháy mãnh liệt chẳng những tinh luyện Hàn Lôi thạch, mà còn cháy lan ra hai ống tay áo của Từ Ngôn. Mãi đến khi ống tay áo bị đốt trụi mất một nửa, Từ Ngôn mới từ trong tức giận mà tỉnh táo lại.

Nỗi lòng lo lắng kéo Từ Ngôn lâm vào mê mang. Đến khi hắn tỉnh táo lại, lập tức giật mình kinh hãi há to miệng.

Ngọn lửa cực lớn phập phồng bất định giữa hai tay, bên trong ngọn lửa còn truyền ra tiếng trầm đục khe khẽ.

Như thể tùy thời muốn nổ tung ra.

Từ Ngôn chưa từng nghĩ mình sẽ thúc giục ra được ngọn lửa lớn như vậy. Hắn đã từng nhìn thấy ngọn lửa lớn như chậu rửa mặt thế này trong thành Linh Thủy, là từ trong tay cường giả Hư Đan xuất ra. Có lẽ chỉ có tu luyện Viêm Hỏa tới viên mãn mới có thể đạt đến thế này.

Từ Ngôn thừa hiểu vừa mới tu luyện Viêm Hỏa quyết, tuyệt đối không có khả năng đạt tới viên mãn.

Ngoài kinh ngạc, Từ Ngôn còn cảm giác nguy hiểm tiến đến.

Ngọn lửa kinh khủng đã đến cực hạn, Hàn Lôi thạch đã hoàn toàn luyện hóa thành Hàn Lôi sa. Vậy một khi pháp thuật hỏa diễm này nổ tung ra, Từ Ngôn cầm chắc sẽ bị nổ chết!

Hắn vội vàng thu liễm linh khí, muốn ngừng thúc giục ngọn lửa lại.

Không đụng tới linh khí còn đỡ, vừa cảm giác được linh khí mình, Từ Ngôn lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

Thúc giục ra được ngọn lửa lớn như vậy, thế nhưng rõ ràng đan điền hắn lại không mất đi chút linh khí nào cả, cho nên cũng không thể nào thu liễm linh khí lại được. Căn bản ngọn lửa trước mặt không phải do chính hắn thúc giục ra đấy!

Là pháp thuật của kẻ khác!

Kinh ngạc qua đi, Từ Ngôn nhắm mắt lại.

Trốn không thoát, chỉ đành gắng gượng chống đỡ.

Nửa ngày sau, Từ Ngôn phát hiện không có gì xảy ra cả. Hắn trợn mắt nhìn, chỉ thấy ngọn lửa rõ ràng đã nhỏ lại, chỉ còn như một trái dưa hấu.

Là có chuyện gì vậy?

Ngoài nghi hoặc, Từ Ngôn cũng chắc chắn rằng ngọn lửa trước mặt không phải là pháp thuật do kẻ thù của hắn thi triển, cũng không phải do bản thân tạo ra, mà như tự nhiên hình thành vậy.

Hắn trợn mắt lên lần nữa. lần này hắn cảm giác mắt trái đau xót. Theo bản năng, hắn đưa tay lên dụi mắt. Chẳng qua tay hắn vừa nâng lên đã như bị đông cưng ngay phía trước mắt trái mình.

Một hiện tượng bất thường chợt xuất hiện trong mắt phải của hắn.

Ngay khi hắn đưa tay che mắt trái lại, ngọn lửa chậm rãi tan rã đi mất. Như thể ngọn lửa đó là do mắt trái thúc giục ra, một khi mắt trái vị che chắn, ngọn lửa nhỏ lại.

Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Từ Ngôn lại đưa tay che mắt trái lại, đồng thời trầm tâm tĩnh khí lại, tinh tế cảm giác.

Quả nhiên, khi Từ Ngôn tập trung toàn lực cảm giác mắt trái mình, hắn rốt cuộc đã phát hiện ra điểm bất thường.

Quả thật mắt trái của hắn tản ra một cỗ khí tức kỳ dị nối liền với độ nóng của ngọn lửa trước mặt. Như thể ngọn lửa đó là do mắt trái của hắn khống chế.

Trong mắt có ngọn lửa.

Trong lúc kinh hãi đó, Từ Ngôn còn suy đoán ra một chuyện. Đó là dù trong mắt trái hắn không có lửa, cũng có thể tồn tại lực lượng có thể khống chế hỏa diễm.

Lúc này Từ Ngôn mới hiểu rõ, lúc trước hắn vừa mới tu luyện Viêm Hỏa quyết ngưng tụ ra một đốm lửa nhỏ đã có thể động dụng thủ đoạn pháp luyện không phải vì hắn thiên phú hơn người, mà là do năng lực của mắt trái hắn.

Ngoại trừ có thể nhìn thấy âm hồn quỷ vật và các loại khí tức khác, Từ Ngôn còn phát hiện ra một tác dụng khác của mắt trái.

Năng lực khống hỏa!

Phát hiện này khiến Từ Ngôn vừa mừng vừa sợ. Hắn suy đoán mắt trái mình có năng lực kỳ dị, có thể gia tăng tất cả pháp thuật. Cho nên hắn cố tính cầm vài tảng đá ở bên ngoài đến, bắt đầu thúc giục Thiên Thạch thuẫn.

Thúc giục cả buổi, ngoại trừ động dụng chút Hàn Lôi sa ra thì dù Từ Ngôn có trừng mắt trái đến thế nào cũng không lay chuyển được mấy tảng đá, đừng nói đến chuyện không chế chúng thành thạch thuẫn hộ thể.

Chẳng lẽ ngoại trừ hỏa diễm ra thì không có hiệu quả với mấy pháp thuật khác?

Từ Ngôn gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ hẳn là vậy rồi. Có lẽ con quái vật nấp kín trong mắt trái hắn trời sinh đã có quan hệ với hỏa diễm, cho nên mới có năng lực khống hỏa. Đổi thành các loại lôi điện, phong vũ thì đều vô dụng cả.

Một loại tác dụng cũng tốt, đủ khiến Từ Ngôn cảm thấy cao hứng không thôi. Ít nhất sau này hắn có thể sử dụng thêm uy lực gia tăng Viêm Hỏa quyết của mắt trái. Là một thủ đoạn giết người cướp của hoàn hảo nhất.

Tưởng tượng đến thủ đoạn tuyệt sát ẩn dấu này của mình, khóe miệng Từ Ngôn khẽ nhếch lên.

Mắt trái hắn lại truyền đến cảm giác đau xót.

Loại cảm giác này rất quái dị. Lần đầu tiên Từ Ngôn cảm nhận được là khi móng vuốt đen kia lao ra ngoài. Sau lần đó mắt trái kịch liệt đau nhức, dù có đỡ hơn những vẫn đau xót không thôi.

Từ Ngôn dụi dụi con mắt, tìm kiếm một tấm gương đồng rồi nhìn mắt mình trong tấm gương.

Trong con mắt trái của hắn, năm đốm sáng tinh văn ảm đạm đang tại chậm rãi biến mất.

Từ Ngôn chưa từng quan sát mắt trái của mình qua. Nếu không phải lần này mắt hắn xảy ra quái dị, chỉ sợ hắn sẽ không tìm gương soi làm gì. Khi thật sự thấy được năm điểm tinh văn trong đáy mắt mình, hắn lại càng hoảng sợ.

Hắn bèn cẩn thận nhìn kỹ lại, mắt trái đã khôi phục như cũ, không nhìn thấy gì nữa.

Tinh văn?

Là cái móng vuốt màu đen kia?

Từ Ngôn trâm ngâm, suy tư về mắt trái quái dị của mình.

Chẳng những mắt trái chẳng những có thể thu nạp một ít khí tức, mà còn có năng lực chuyển biến khí tức đi. Chẳng hạn ngọn lửa phừng lên lúc nãy đã làm mắt trái đau xót, biểu thị cái loại năng lực này cũng có giới hạn, liên quan đến chuyện thu nạp nhiều ít khí tức nữa.

Trong lúc Từ Ngôn lâm vào trầm tư, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng chuông du dương. Dường như đó là một hiệu lệnh tập kết.
Bình Luận (0)
Comment