Dịch giả: HoangtrucHơn mười mảnh phi thạch ném ra tạo thành một vùng bụi đất mù mịt trước mặt Hứa Mãn Lâu. Thừa cơ đó, Từ Ngôn thúc giục Sơn Hà đồ bay ra ngoài.
“Hắn muốn chạy trốn!"
Hứa Kính Chi nghiến răng nghiến lợi gào thét. Gã không nghĩ Từ Ngôn có cả pháp khí phi hành, hơn nữa tốc độ cũng không chậm. Một khi Từ Ngôn bay lên chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp.
Từ Ngôn bất kể mọi giá thúc giục linh khí khống chế Sơn Hà đồ. Hắn vừa mới bay lên thì Hứa Mãn Lâu bị phủ trùm trong bụi đất đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một luồng ánh sáng trắng từ trong đám bụi đất lao ra. Là thanh trường kiếm tay gã.
Rất ít tu hành giả Trúc Cơ có thể ngự kiếm bay lên được. Có điều đệ tử chân truyền có linh khí thâm hậu vẫn có thể miễn cưỡng thi triển.
Kiếm quang trước mắt lóe lên, Từ Ngôn đã biết không ổn rồi.
Trước kia hắn đã từng gặp Bàng Phi Yến thúc giục pháp khí gậy đầu rồng. Thế nhưng hắn lại không có kinh nghiệm đón đỡ bản thể phi kiếm, cũng không thể tránh né được, đành phải vận dụng linh khí lên trường đao che chắn.
Ầm!
Một kiếm đánh xuống bị Từ Ngôn giơ đao cản được, thế nhưng kiếm và cả Sơn Hà đồ cùng bị nện rơi xuống mặt đất.
Uy lực pháp khí cường đại hơn kiếm khí rất nhiều. Không chỉ vậy, sau một kích đón đỡ kia, trường đao của Từ Ngôn đã xuất hiện chi chít vết rạn nứt.
Pháp khí thượng phẩm!
Không ngờ trường kiếm của Hứa Mãn Lâu lại là pháp khí thượng phẩm. Lần này xem như Từ Ngôn hoàn toàn lâm vào hiểm cảnh.
Vừa rơi xuống đất, Hứa Kính Chi lại nhe răng cười lao tới. Dù sao gã đã chắc mẩm Từ Ngôn phải chết, nên muốn thừa dịp đối phương bị đánh rớt xuống nhanh chóng phế bỏ đối phương, sau đó mới từ từ tra tấn một phen. Chẳng qua kiếm khí của gã còn chưa tung ra, một ngọn lửa đã đánh tới trước mặt.
Ngọn lửa lớn bằng đầu người đột nhiên xuất hiện trong tay Từ Ngôn đã dọa Hứa Kính Chi hoảng sợ phải lùi về phía sau, đưa trường kiếm ngăn cản.
Ngọn lửa bùng nổ, tuy đã bị cản lại nhưng đốm lửa văng tung tóe vẫn đốt cháy lông tóc Hứa Kính Chi khét lẹt.
“Ngươi biết pháp thuật?"
Hứa Kính Chi kinh hãi. Phía sau gã là Hứa Mãn Lâu đã đi ra khỏi đống cát bụi, điểm chỉ gọi phi kiếm quay về. Sắc mặt y có chút tái nhợt.
Chỉ một lần ngự kiếm đã tiêu hao phần lớn linh khí của Hứa Mãn Lâu. Với tu vi của y hôm nay, tối đa cũng chỉ ngự kiếm được vài lần mà thôi.
Cũng may Từ Ngôn đã bị cản lại. Sắc mặt Hứa Mãn Lâu lạnh lẽo, đưa tay ra kiếm khí thẳng về phía Từ Ngôn.
Ngay sau kiếm khí, là một quầng trắng mờ nhanh như chớp mãnh liệt đi ra.
Liên tiếp thúc giục kiếm khí, lại thêm việc phải khống chế pháp khí phi hành, Từ Ngôn cũng đã không còn thừa bao nhiêu linh khí. Hắn đành phải bỏ Sơn Hà đồ vào túi trữ vật, sau đó ném thẳng thanh pháp khí trường đao đã chẳng chịt vết rạn ra ngoài.
Vận dụng thủ pháp phi thạch, Từ Ngôn ném thanh đao ra dễ như trở bàn tay.
Tiếng răng rắc vang lên, thanh pháp khí trường đao bị kiếm khí chém đứt đoạn. Mà kiếm khí của Hứa Mãn Lâu cũng vì vậy mà bị pháp khí trường đao triệt tiêu không còn.
Vốn tưởng đã tránh được một kích trí mạng, lúc này Từ Ngôn mới phát hiện theo sau kiếm khí của đối phương còn có một tia sáng đánh tới. Hắn kinh hãi vội điều động linh khí, vận chuyển công pháp Thiên thạch thuẫn đi ra. Một nắm Hàn Lôi sa cất trong ngực Từ Ngôn nhanh chóng ngưng tụ thành mặt thuẫn đá nho nhỏ bảo vệ trước trái tim hắn.
Bốp!
Luồng sáng kia đập thẳng vào ngực Từ Ngôn, Thiên thạch thuẫn vừa xuất hiện đã biến thành cát vụn rơi xuống đất. Hắn cũng đã phát hiện ra thứ gì đâm vào ngực hắn.
Một con chuột to có bộ lông màu xám.
Chồn chuột!
Đối chiến đầy tuyệt hiểm, Từ Ngôn mệt mỏi đối phó mà quên mất một điểm mấu chốt nhất.
Hứa gia có nuôi Linh cầm. Mà chân truyền Tự Linh đường tất nhiên sẽ có Linh cầm trợ chiến cùng mình.
Kiếm pháp Hứa Mãn Lâu đã thập phần đáng sợ, cộng thêm một con chồn chuột ngang với Yêu vật, căn bản Từ Ngôn không có lấy nửa phần thắng.
Chồn chuột to béo khua móng vuốt đập vỡ thạch thuẫn xong thì lực đạo cũng đã dùng hết. Đúng lúc này, đột nhiên chồn chuột bắt được vạt áo Từ Ngôn. Nó lộn người một vòng, rồi chân sau nó mãnh liệt tung ra một trảo.
Lần này Từ Ngôn dính đòn. Hắn bị hai chân sau của chồn chuột đạp bay thẳng ra ngoài, miệng phun máu tươi, nện thẳng vào một gian nhà gỗ xập xệ.
Nhận phải một kích với lực đạo sánh ngang với Yêu vật vào người, coi như Từ Ngôn hoàn toàn trọng thương.
Chồn chuột mượn lực đạo đạp vào, trở ngược lại về đầu vai Hứa Mãn Lâu, mắt nhỏ dữ tợn.
“Không chịu nổi một kích, hừ!"
Hứa Mãn Lâu vuốt ve chồn chuột, mở miệng châm chọc đầy vẻ cao ngạo. Khó trách y coi thường Từ Ngôn, đừng nói đến loại tân đệ tử như Từ Ngôn, mà dù có là chân truyền Kim Tiền tông cũng không có mấy người là đối thủ của y.
"Đa tạ anh họ đã báo thù thay ta. Ta muốn hành hạ hắn đến chết, hặc hặc."
Hứa Kính Chi cười lớn định phóng vào gian nhà gỗ nơi Từ Ngôn bị đánh bay vào, chợt sắc mặt Hứa Mãn Lâu biến đổi.
Chồn chuột nằm trên đầu vai Hứa Mãn Lâu cũng đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trên đó, là một con Bạch ưng trắng như tuyết đang bay tới. Cách Bạch ưng không xa là một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Một thiếu nữ mặc bộ váy đỏ đang đứng trên thuyền mộc.
“Kính Chi. Tiểu tử kia giao cho ngươi rồi, chớ lưu lại người sống."
Hứa Mãn Lâu nhìn thuyền mộc và Bạch ưng nơi xa, lập tức hạ giọng phân phó, còn mình thì khống chế kiếm quang nghênh đón.
Nhìn thấy thiếu nữ váy đỏ trên thuyền mộc, sắc mặt Hứa Kính Chi chuyển sang âm trầm, lặng yên núp trong bóng tối. Gã trơ mắt nhìn anh họ mình đi tới gặp nữ hài vốn nên thuộc về gã trên không trung kia.
“Từ Ngôn, thứ gì Hứa Kính Chi ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mong có."
Trong lúc Hứa Kính Chi nảy sinh tàn nhẫn, như độc xà nấp mình trong bụi cỏ chờ đợi thời cơ báo thù đến thì Bàng Hồng Nguyệt đang đầy lo lắng, như đang tìm kiếm gì đó.
“Hồng Nguyệt sư muội, tự mình khống chế pháp khí phi hành ở nơi hiểm địa thế này không phải là cử chỉ sáng suốt đâu."
Hứa Mãn Lâu hiện ra một bộ lo lắng, nói: "Chung quanh đây đều là châu chấu, ta còn phát hiện tung tích không dưới ba con Yêu vật. Nơi đây nguy hiểm, tốt nhất chúng ta nên tụ hợp với Nhạc trưởng lão thì hơn. Đi thôi."
“Ta có pháp khí phi hành, có lẽ Yêu vật châu chấu đuổi không đuổi kịp." Bàng Hồng Nguyệt không nhìn Hứa Mãn Lâu mà nhìn quanh nơi đây, nói: "Hứa sư huynh đi về trước đi, không cần phải lo lắng. Ta còn có Tuyết ưng, sẽ không bị Yêu vật dây dưa."
"Khó mà làm theo được."
Hứa Mãn Lâu khẽ nở nụ cười, lắc đầu nói: "Lúc rời tông môn, sư tôn mệnh lệnh ta phải bảo vệ Hồng Nguyệt sư muội thật tốt. Nếu sư muội có gì bất trắc, lúc trở về ta làm sao ăn nói đây?"
Nói xong, Hứa Mãn Lâu bỏ phi kiếm mà nhảy lên thuyền mộc, thế chỗ Bàng Hồng Nguyệt điều khiển thuyền đi.
“Dịch châu chấu lần này có khác lạ. Lịch duyệt sư muội quá ít ỏi, rất khó phát hiện nguy hiểm. Tiểu trấn này đã không có người sống, chúng ta nên rời đi."
Bị Hứa Mãn Lâu giành lấy pháp khí phi hành, Bàng Hồng Nguyệt rơi vào đường cùng đành phải gật đầu. Chẳng qua ánh mắt nàng vẫn đầy lo nghĩ như lúc trước.
Nàng đang tìm kiếm tung tích Từ Ngôn. Đáng tiếc đã lâu như vậy vẫn không tìm thấy nửa điểm tin tức của hắn.
Thuyền mộc đã biến mất nơi chân trời. Hứa Kính Chi ẩn thân nơi góc tối bước ra, ánh mắt đầy âm trầm nhìn về gian nhà gỗ mà Từ Ngôn bị đánh bay vào. Gã cầm theo trường kiếm, từng bước một bước tới.
Với kinh nghiệm của anh họ gã, tất nhiên biết rõ Từ Ngôn tất bị trọng thương, hơn nữa linh khí hầu như tiêu hao không còn. Đối mặt với một kẻ trọng thương, Hứa Kính Chi thập phần vững tin lần này có thể báo đáp đầy đủ đại thù của mình.