Dịch giả: TrongkimtrnBiên: HoangtrucPhần cuối con phố, cự thú khổng lồ ngừng bước, mắt nhìn chằm chằm vào trường kiếm trước mặt. Đối nghịch chỉ trong khoảnh khắc, sau đó miệng của cự thú lại lần nữa phun ra bão cát kinh khủng.
Ánh sáng vàng bùng lên, ngọn lửa ngập trời từ trên thanh trường kiếm không chỉ ngăn cản cơn bão cát do cự thú phun ra mà còn mang theo nhiệt độ cực nóng bức lùi nó về phía sau.
Đã có trên trăm gian nhà bị cự thú phá hủy. Chỉ đến khi trường kiếm xuất hiện thì mới miễn cưỡng ngăn cản nó lại.
Đạo tràng Ngọc Long nơi ngoại thành, ba vị trưởng lão Hư Đan đang hợp lực công kích màn sáng, không nghĩ tới màn sáng cường đại kia cuối cùng cũng bị phá vỡ từ bên trong.
Nhìn thấy bóng dáng một lão giả mặc long bào xuất hiện trên đạo trường khổng lồ, ba trưởng lão Hư Đan giật mình kinh hãi, tiếp đó là đầy vui mừng.
"Sở hoàng!"
Bộp!
Trong tiếng đồng thanh bái kiến đó, lão giả được xưng là Sở hoàng thò tay ra chụp thẳng lấy cánh tay Quốc sư đang còn bóp chặt cổ Hoàng đế. Hai luồng lực đụng độ nhau khiến Sở Tuyên phải trợn trắng cả mắt, thiếu chút nữa ngất đi, cũng may đã thoát khỏi sự khống chế Quốc sư.
Có cường viện tới kịp lúc, Sở Tuyên mới bảo vệ được mạng mình. Chờ lúc y tỉnh táo lại, lập tức khóc rống lên: "Hoàng gia gia! Hoàng gia gia cứu mạng a!"
Tả tướng vừa mới đứng dậy, cũng không đi nâng đỡ bậc Đế vương đang khóc lóc như đứa trẻ kia mà chỉ yên lặng đứng đó nhìn hai cường nhân đang nắm chặt cánh tay nhau.
"Sở Hoàng, Thương Hải..."
Phàm là trọng thần già nua trong triều đều nhận ra vị Sở hoàng này.
"Sở Thương Hải!"
Trường bào trên người Quốc sư Kỷ Hiền bắt đầu rung động, ánh mắt âm trầm, thốt ra cái tên gã không muốn gặp phải kia.
Sở Thương Hải, ông nội của đương kim Hoàng đế Sở Tuyên, là tiên đế và là cha đẻ Sở Bạch, cường giả Nguyên Anh Sở Hoàng sơn, Sở Hoàng!
"Nguyên Anh..." Sở Thương Hải mới vừa giao thủ với Quốc sư, lập tức nhận ra thực lực của đối thủ. Lão không khỏi kinh ngạc bật hỏi: "Ngươi là người Thiên Bắc?"
Một tiếng nổ mạnh vang lên, vai hai người run lên đồng thời bật lùi về phía sau. Một khí tức táo bạo bốc lên giữa hai người, đánh bay đối thủ mình lùi ra sau.
"Tới đây thật nhanh a, Sở Thương Hải."
Trên mặt Kỷ Hiền hiện chút tiếc nuối, sau khi ổn định thân hình, gã nói nhỏ: " Ngày dịch châu chấu hoành hành, tuyết lớn phủ kín trời, cũng là lúc ngôi vị hoàng đế Sở gia các ngươi nên chấm dứt rồi."
Nghe thấy câu tuyết lớn phủ kín trời, vẻ mặt Sở Thương Hải lập tức thay đổi, đồng thời lão thò hai tay ra.
Tức thì tay trái lóe ra ánh lửa, tay phải có sấm sét nổi lên.
"Tuyết Sơn tộc, Khách Mục thứ hai cuối cùng đã xuất hiện!"
Ngọn lửa ngập trời tăng thêm sấm sét kinh người, xem ra Sở Thương Hải đã vận dụng toàn lực. Kẻ địch mạnh mẽ đến từ Tuyết Sơn không chỉ có một, mà ngay cả lão cũng không ngờ tới tâm phúc bên cạnh Hoàng đế - Quốc sư Thái Thanh giáo là cường giả Man tộc.
Sở Thương Hải vừa ra tay, bên người Kỷ Hiền lập tức ngưng tụ ra băng cứng dày đặc, chặn lại lửa và sét đánh tới.
Một khi hai người này giao thủ, văn võ bá quan lập tức phân tán chạy trốn. Cường giả Nguyên Anh cảnh ác đấu, lại gần thì chớ mong toàn mạng.
Màn sáng bao bọc đạo tràng Ngọc Long bị Sở Hoàng xé rách lúc này đang chậm rãi tản đi. Đám đại thần vừa trốn ra thì châu chấu đầy trời cũng bay tới, hai vị trưởng lão Hư Đan cùng một đám đệ tử chân truyền nghênh đón yêu vật trong đám châu chấu; còn một trưởng lão Hư Đan khác thì bay vào kinh thành, lão không dám đi đối mặt với con Đại yêu kia mà chỉ chém giết yêu vật châu chấu xông vào kinh thành.
Trong khoảng khắc, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Pháp bảo phi kiếm của Sở Hoàng dần không ngăn được châu chấu Đại yêu. Cự thú đỡ lấy của trường kiếm, lần nữa bước đi như muốn xông ra kinh thành, chạy tới đạo tràng Ngọc Long.
Trong đám hỗn loạn, Khương Đại lạnh lùng tìm kiếm đường lui. Từ Ngôn ở ngay bên cạnh Khương Đại, nhưng mà hắn không nhìn bốn phía mà chỉ luôn nhìn về một phía duy nhất.
Trong mắt trái, Từ Ngôn trông thấy được một thứ đặc biệt khác.
Trung tâm của màn sáng trong đạo tràng Ngọc Long có một vầng sáng cổ quái. Thoạt nhìn nó rất giống một hạt châu nhưng lại không phải là thật thể. Bởi vì mắt phải Từ Ngôn căn bản không nhìn thấy, nói rõ là những người khác cũng không nhìn thấy được.
Trong mắt trái mình, Từ Ngôn nhìn thấy hạt châu đó có ánh xanh lục, lập lòe lúc sáng lúc tối.
Theo lý thì Từ Ngôn căn bản không thể nhìn ra tác dụng của một hạt châu vô hình quái dị như vậy. Thế nhưng hắn phát giác lúc mà hạt châu lập loè phát sáng thì con cự thú châu chấu trong kinh thành kia sẽ táo bạo theo, hung dữ đẩy văng chuôi phi kiếm, đồng thời còn phun ra khói độc như bão cát. Còn thời điểm mà ánh sáng trên hạt châu ảm đạm, cự thú tức thì cũng bình tĩnh lại, cơ bản sẽ không cứng rắn đối đầu với pháp bảo, cũng rất ít phụt ra bão cát.
Châu chấu Đại yêu kia bị hạt châu xanh lục hấp dẫn mà đến?
Trong lòng vừa mới nổi lên nghi hoặc, chợt Từ Ngôn cảm thấy thân thể của mình như bay lên. Ra là hắn là bị Khương Đại chụp lấy, kéo chạy về phía có ít châu chấu nhất lao đi.
Đại yêu và cả cường giả Nguyên Anh xuất hiện khiến Khương Đại cảm thấy thấp thỏm.
Gã dám tự xưng là đệ nhất nhân phía dưới Nguyên Anh ở Thiên Nam, ngoại trừ Sở Bạch Bào ra thì không có cao thủ Hư Đan nào lọt vào mắt gã. Nhưng tồn tại như Đại yêu hay Nguyên Anh lại không phải gã có thể nhẹ nhõm chống đỡ được, cho nên thừa dịp hỗn loạn, gã sớm đã quyết định bỏ trốn.
Đó là một trường hạo kiếp, đến Sở hoàng còn không ngăn trở được thì có liên quan gì đến Khương Đại gã chứ? Cho dù kinh thành Đại Phổ bị Đại yêu phá hủy thành một mảnh tử địa thì gã cũng sẽ không liếc mắt nhìn lại.
Mục đích của gã chỉ có Linh đan bên trong Linh Yên các mà thôi.
Khương Đại đã định bỏ chạy, mà kỳ thật Từ Ngôn cũng muốn trốn. Thế nhưng trong kinh thành còn có người thân của hắn, không chỉ có tam tỷ mà còn cả nhạc phụ Bàng Vạn Lý đang dưỡng thương ở Mai Hương lâu. Bây giờ một đường đi của châu chấu Đại yêu đã nhắm thẳng đến Mai Hương lâu rồi, xem ra căn bản không thể tránh khỏi.
Tuy trong lòng đang lo lắng, nhưng Từ Ngôn lại không có cách nào. Lúc bị Khương Đại bắt lấy, hắn vẫn ngó vào hạt châu trên không trung. Sau một lát, hạt châu màu xanh lục trong mắt hắn nháy mắt biến thành sắc đỏ.
Thật ra màu của hạt châu không thay đổi, mà là ánh sáng tỏa ra của hạt châu trên không trung đã bị phủ trùm bởi chiếc áo đỏ bay ngang qua. Đó là bóng dáng một nữ tử khống chế pháp khí bay thẳng về phía kinh thành.
Hồng Nguyệt!
Từ Ngôn thầm kinh hô, lòng càng thêm lo lắng. Trên đỉnh đầu hắn là đàn châu chấu bao phủ, cho nên Bàng Hồng Nguyệt không nhìn thấy hắn. Còn hắn lại có thể nhờ mắt trái xuyên qua đàn châu chấu nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Hỏng bét!
Bàng Hồng Nguyệt không nghe Từ Ngôn dặn dò trở về tông môn mà quật cường tìm kiếm tung tích hắn. Nàng đang tìm kiếm quanh kinh thành vẫn không tìm được Từ Ngôn, lại thấy con cự thú khủng bố tiến đến gần Bàng phủ. Mang theo lo lắng cho người nhà, Bàng Hồng Nguyệt bay thẳng vào trong kinh thành.
Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện khiến Từ Ngôn không thể rời đi được. Hắn mãnh liệt vùng vẫy thoát khỏi Khương Đại, mắt trái bỗng nhiên trừng lên.
Mắt trái bị thúc dục, hạt châu màu lục trên bầu trời bắt đầu run rẩy rồi bị lực lượng từ mắt trái hắn trực tiếp kéo qua.
Chụp lấy hạt châu vô hình, Từ Ngôn đưa tay tế ra Sơn Hà đồ rồi thả người nhảy lên. Khương Đại vốn đang sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên nét hiểu thấu, cũng xông lên theo.
Gã còn tưởng rằng Từ Ngôn ngại chạy quá chậm nên không để ý những trưởng lão cùng đồng môn phát hiện, mà trực tiếp vận dụng pháp khí phi hành.
Chạy trốn nhanh nhất trong tuyệt cảnh thế này, đều là loại người còn vô sỉ sợ chết hơn Khương Đại gã.
Nhìn chằm chằm vào đàn châu chấu như lốc bão, Từ Ngôn điều động toàn bộ linh khí khống chế Sơn Hà đồ phóng lên trời. Hắn len lỏi giữa đan châu chấu trên bầu trời, lao thẳng về hướng kinh thành. Lúc trước vẫn còn âm thầm tán thưởng Từ Ngôn vô sỉ, thì nay, phát hiện hai người chẳng những không có chạy ra xa mà ngược lại còn tiếp cận kinh thành, Khương Đại lập tức cả kinh, hồn vía bay cả lên mây.