Dịch giả: HoangtrucChuyện Hoàng tộc sai phái người không có quan hệ gì đến Từ Ngôn, mà Sở hoàng phẫn nộ thì Từ Ngôn lại càng không biết chút ít gì.
Sơn Hà đồ bay thẳng về tông môn, có đi ngang qua một thôn nhỏ vừa mới bị dịch châu chấu tàn sát bừa bãi.
Thôn nhỏ này coi như may mắn, chỉ phải chịu dịch châu chấu bình thường quét qua chứ không gặp phải châu chấu mắt đỏ và Yêu vật. Thế nhưng ruộng đồng đã trụi lủi, các thôn dân đầy mê man không biết kế tiếp sẽ phải thế nào.
Từ Ngôn ở trên trời nhìn về phía thôn nhỏ, ánh mắt mang theo một tia thương cảm, hàng mày kiếm nhẹ cau, trầm mặc không nói.
"Rất quan tâm tới sinh tử phàm nhân sao? Không có lương thực thì trồng lại là được. Đại Phổ là bảo địa bốn mùa như mùa xuân kia mà."
Khương Đại nhìn ra Từ Ngôn khác lạ bèn khinh thường nói: "Nếu đổi thành Tề quốc thì số người chết đói ít nhất phải gấp ba lần Đại Phổ rồi."
"Rốt cuộc Man tộc đến từ đâu? Vì sao bọn chúng lại muốn xâm chiếm Thiên Nam?" Từ Ngôn không để ý tới Khương Đại, như lẩm bẩm tự hỏi.
Quốc sư tồn tại vẫn luôn là một mối họa, thế nhưng Từ Ngôn chưa từng nghĩ Quốc sư còn là cường giả Man tộc. Nếu nói hòa thượng Vô Trí mưu đồ ở Tề quốc, như vậy Quốc sư Kỷ Hiền là đang mưu đồ Đại Phổ. Mục đích của hai người bọn họ đều là muốn diệt hoàng thất hai nước, thậm chí là diệt cả giang sơn xã tắc.
"Man tộc đến từ Tuyết sơn, thập phần cường đại. Nghe nói là dị tộc thật sự, không phải là Nhân tộc."
Đề cập đến Man tộc, vẻ mặt Khương Đại cũng trở nên ngưng trọng.
"Đợi đến lúc tu vi ngươi đủ cao thâm sẽ biết được Man tộc là thế nào. Bọn chúng cũng được gọi là Tuyết sơn tộc. Còn vì sao lại xâm chiếm Thiên Nam lại không ai biết rõ, dường như Tuyết sơn che giấu chuyện này. Có lẽ bọn chúng trời sinh thích giết chóc, hoặc có mục đích gì khác không muốn người biết tới."
Khương Đại nheo hai mắt lại, lạnh giọng tự nói: "Nghe nói Khách Mục Man tộc có năng lực khống chế phong tuyết không thua gì cường nhân Nguyên Anh. Theo như Sở hoàng nói Quốc sư kia hình như là vị Khách Mục thứ hai, chẳng lẽ Man tộc có rất nhiều Khách Mục?"
Khương Đại cũng không quá hiểu rõ Man tộc. Kỳ thật không riêng gì gã, mà tất cả tu hành giả Hư Đan cảnh đều hiểu biết rất hạn chế về Tuyết sơn tộc.
"Dị tộc thích giết chóc sao..."
Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, mắt chợt hiện vẻ lo lắng. Lúc này tai kiếp coi như được miễn cưỡng chặn lại, vậy hạo kiếp sắp tới có thể khiến Đại Phổ lại lâm vào tử địa nữa hay không?
"Không cần phải lo lắng, tông môn có nhiều cường nhân như vậy, Man tộc có cường thịnh trở lại cũng chỉ có hai vị Khách Mục mà thôi, có sá gì chứ?" Khương Đại cười lạnh một tiếng.
"Có thể một đêm đồ diệt Hoàng tộc Tề quốc, loại thực lực này còn chưa đủ để tông môn tu hành coi trọng?" Từ Ngôn khó hiểu hỏi.
"Coi trọng Hoàng tộc?"
Khương Đại cổ quái nhìn Từ Ngôn đáp: "Trong mắt tông môn, Hoàng tộc chẳng đáng là gì cả, có lẽ là một con chó giữ nhà mà thôi, ai quan tâm chuyện nó có chết hay không? Đừng nhìn đích thân Sở hoàng tới, đó là nghĩ đến huyết mạch Sở gia bọn họ. Nếu đổi thành người khác, trừ phi thần dân Đại Phổ nhanh chóng chết sạch hết thì may ra cường giả Nguyên Anh còn ra mặt."
Lạnh lùng với chuyện giới phàm tục đã là lệ thường ở tông môn tu hành, huống chi là các cường giả cao ngạo kia!
Kỳ thật Khương Đại nói không sai. Cho dù là chính hay tà, chỉ cần tu vi càng cao thì sẽ càng khinh thường và thờ ơ với chuyện của phàm nhân.
"Khi nào chúng ta động thủ?"
Từ Ngôn trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi tiếp.
"Sẽ không quá lâu, trước lúc cuối năm..."
Xa xa có thể thấy được dãy núi mờ ảo liên miên. Nhìn vào một nơi ẩn sâu trong một hạp cốc cực lớn giữa dãy núi, gương mặt béo mập của Khương Đại hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt cũng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc thì cần ta hỗ trợ chuyện gì?" Từ Ngôn đưa mắt nhìn đối phương nói tiếp: "Các chủ có thực lực Nguyên Anh, nếu bị phát hiện, ta sẽ mất mạng, mà ngươi cũng không trốn thoát."
Khương Đại đối mặt Đại yêu đã hiển lộ hết thực lực. Nên hôm nay Từ Ngôn kết luận đối phương chẳng qua có tu vi Hư Đan mà thôi. Tuy nói gã mạnh mẽ hơn Hư Đan bình thường rất nhiều nhưng đối mặt với cường nhân Nguyên Anh cũng sẽ thua thiệt như nhau.
"Ả không phát hiện được đâu, yên tâm đi."
Khương Đại nhe răng cười một tiếng rồi nói: "Chỉ cần ngươi tiếp nhận mật pháp của ta là được. Ngươi có thiên phú tông sư Lục mạch, lòng dạ độc ác, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự. Phá vỡ hết ba tầng trận pháp thì coi như nhiệm vụ của ngươi chấm dứt."
Vì để cho Từ Ngôn an tâm, Khương Đại đành tiết lộ thời gian lẻn vào đan các, lại đảm bảo hắn bình yên vô sự. Có điều Từ Ngôn căn bản không tin.
Đi cùng với một gia hỏa âm hiểm, nếu không có đề phòng thì chính mình tất sẽ mất mạng.
Hai người đều có tâm sự riêng cùng nhau thẳng tiến về hạp cốc ở tông môn. Lúc này chân trời phía sau hai người chợt có một đạo kiếm quang xuất hiện, tốc độ cực nhanh.
Bởi vì Sơn Hà đồ có phẩm giai rất cao, không nên xuất hiện trên người hai tên đệ tử bình thường. Cho nên gần đến tông môn thì hai người đã nhanh chóng đổi lại thành pháp khí phi hành thuyền mộc rồi. Kiếm quang sau lưng rõ ràng là một trưởng lão Hư Đan nhanh chóng đuổi sát tới nơi.
Người đến chỉ có một, là trưởng lão Chấp Sự đường Trần Quy.
Trần Quy dẫn đội không chạy tới kinh thành mà tới thành trấn khác. Sau khi thanh trừng một đám Yêu vật thì lão bất ngờ gặp phải một con châu chấu yêu linh, dựa vào nhiều người khổ chiến mới có thể đánh chết được nó.
Xuất hiện yêu linh khiến Trần Quy càng cảm thấy tình huống không bình thường, bèn chạy về trước đưa tin cho tông môn.
Sắp đến tông môn, Trần Quy lại gặp được Từ Ngôn và Khương Đại. Nhận ra được hai người rồi, sắc mặt Trần Quy cũng trầm xuống, hỏi: "Làm sao lại là các ngươi nữa? Trưởng lão dẫn đội đâu rồi? Vì sao các ngươi lại trốn về?"
Không thể trốn tránh được, Từ Ngôn đành cúi đầu không nói, Khương Đại lại sợ hãi rụt rè đáp: "Trưởng lão bớt giận, chúng ta gặp phải Đại yêu. Không trốn sẽ mất mạng a."
"Đại yêu?" Trần Quy nghe xong, lập tức hỏi lại: "Đại yêu ở đâu?"
"Ngay phía sau kia." Khương Đại vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng, Trần Quy lập tức nhìn về phương hương đối phương chỉ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Hắc châm phóng ra, bên người Trần Quy xuất hiện một tràng va đập như mưa rơi khiến vị trưởng lão chấp sự này kinh hãi đến hồn vía lên mây. Nếu không phải bản thân có một kiện pháp khí thượng phẩm hộ thân tản ra linh khí thì vừa rồi đã gặp phải đánh lén mà chết mất rồi.
"Ngươi..."
Trần Quy còn chưa kịp nói ra từ thứ hai đã bị một đám khí đen bao phủ lại. Khí đen kia tạo thành một gương mặt to, miệng đang không ngừng nhai nuốt thứ gì đó. Tiếng rắc rắc truyền ra không khỏi khiến da đầu người khác run lên. Quỷ Minh châm thì đã biến mất sâu bên trong mặt quỷ kia rồi.
Từng giọt máu tươi rơi xuống, gương mặt béo mập lạnh như băng của Khương Đại hiện lên ý cười, nói: "Hư Đan lại không chịu nổi một kích. Giết hắn xong, đợi ta lấy được đan dược thì người lại càng dễ thoát thân."
Trần Quy này chính là người chịu trách nhiệm dẫn người mới vào tông môn. Tuy nói là suy nghĩ cho Từ Ngôn, nhưng thực ra chủ ý của Khương Đại là khoe khoang thực lực của mình nhằm khiến đối phương yên tâm. Nói xong, kẻ này thò tay ra chụp một trảo vào mặt quỷ, một viên Hư đan ảm đạm lập tức xuất hiện trong tay gã. Sau đó Khương Đại nuốt ực xuống.
Khương Đại dám đánh chết trưởng lão Hư Đan ngay phụ cận Kim Tiền tông này khiến Từ Ngôn phải lần nữa ghé mắt đánh giá lại độ hung tàn của đối phương.
Mặt quỷ nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, xung quanh trống không. Thi thể Trần Quy bị Quỷ vật cắn nuốt sạch, không chừa lại chút dấu vết nào.
"Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về." Khương Đại liếc mắt nhìn Từ Ngôn, âm thầm đắc ý khởi động thuyền mộc bay thẳng tới hạp cốc phía trước.
Hai người với tư cách đào binh đã không sợ bị trách phạt nữa. Dù sao bọn hắn chẳng qua là tân đệ tử không ra gì mà thôi, chẳng ai trách cứ làm gì. Đối mặt với Đại yêu, đệ tử Trúc Cơ cảnh không bỏ chạy thì chỉ có một con đường chết.
Từ Ngôn vẫn luôn đề phòng mối uy hiếp từ Khương Đại, hơn nữa giờ đây càng thêm kiêng kị gã. Tuy nhiên, hắn đã bớt chút băn khoăn.
Chí ít hắn có mắt trái với tư cách là át chủ bài, cùng lắm thì liều mình cùng chết. Có điều Từ Ngôn tiếc nuối là không thể thừa dịp lần này giết chết Hứa Mãn Lâu được.
Hứa Kính Chi chết rồi, nhất định Hứa Mãn Lâu biết là do Từ Ngôn hắn gây nên. Từ Ngôn nắm nhược điểm đánh chết Trần Minh của đối phương cho nên mặt ngoài cả hai sẽ không vạch trần nhau, chỉ có thể bí mật động tay chân. Mà như vậy, Từ Ngôn lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu.
Hứa gia thế lớn, Từ Ngôn lại đơn độc. Sau này ngoại trừ phải đề phòng Khương Đại, hắn còn phải phòng bị độc thủ của Hứa gia nữa.
Hai người đứng ngoài hạp cốc đánh ra một đạo linh khí vào trận, chờ đợi một lúc thì cửa vào tông môn mở ra. Một đệ tử chấp sự chịu trách nhiệm trông coi cửa vào đi ra ngoài.
"Tân đệ tử?"
Nhìn thấy hai người, đối phương lập tức nhíu mày hỏi: "Trở về sớm như vậy? Là nhiệm vụ thất bại trốn về hả?"
"Nhãn lực sư huynh thật tinh tường. Lần này xuất hiện Yêu vật, chúng ta không phải là đối thủ. Sau khi bị Yêu vật đánh tán loạn, không thấy các đồng môn khác nên chúng ta bèn trở về trước." Khương Đại sớm đã chuyển sang bộ dạng chất phác, ăn nói khép nép.
"Yêu vật mà thôi... Lại bỏ chạy mất, đám tân đệ tử các ngươi thật sự không có triển vọng." Đối phương lắc đầu, giọng nói cũng hòa hoãn lại: "Đi theo ta, nhiệm vụ thất bại, coi như chuyến này các ngươi đi không công."
Khương Đại và Từ Ngôn đi theo đệ tử chấp sự vào đại trận, rồi quay trở về Linh Yên các.
Lần này Từ Ngôn và Khương Đại xem như là nhóm đệ tử đi ra ngoài làm nhiệm vụ đầu tiên trở về. Đến Linh Yên các tất phải báo cáo tình hình với trưởng lão. Sau khi nghe nói Đại yêu xuất hiện, Sở hoàng ra tay, vị trưởng lão kia kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm rồi khoát tay cho hai người lui đi, đến một câu răn dạy cũng không có.
Gặp phải Đại yêu thì đến trưởng lão Hư Đan cũng phải chạy trối chết, tân đệ tử còn sống trở về đã coi như mạng lớn rồi. Trong tông môn không phải chỉ toàn kẻ lạnh lùng, vẫn có những trưởng lão thông tình đạt lý đấy.
Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn dừng bước trước cửa ra vào.
Khương Đại đã trở về phòng, còn Từ Ngôn lại đang nhìn về phía một gian phòng khác cũng liền kề phòng mình.
Là chỗ ở của Trần Minh, nơi đó không khác với những nơi ở của đệ tử khác. Có điều trong lòng Từ Ngôn không khỏi sinh ra một tia bi ý.
Tiểu mập mạp vừa mới bước chân vào giới tu hành, chỉ một nhiệm vụ tông môn mà đã không còn đường về. Nếu y chết trong miệng Yêu vật cũng chỉ đành trách tu vi mình không tinh thâm, thế nhưng Trần Minh lại chết ở trong tay của đồng môn đấy, lại còn là trong tay vị đệ tử chân truyền mà y hằng kính trọng.
"Hứa gia..."
Mang theo sát ý, Từ Ngôn đẩy ra bước vào phòng mình.