Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 456

Dịch: Hoangtruc

Rõ ràng là tiếng thú gào to, như ầm vang rát cả tai lại thập phần trầm thấp, không nghe ra được là tiếng sư tử hống hay tiếng hổ gầm.

Tiếng thú rống xuất hiện, trong lòng Từ Ngôn nổi lên một cỗ cuồng bạo. Tinh văn trong mắt trái biến lớn hơn, như có một móng vuốt màu đen muốn lao ra khỏi hốc mắt hắn.

Năm điểm tinh văn bắt đầu xoay tròn quỷ dị.

Dưới lực hút của tinh văn đang xoay tròn, cột nước linh tuyền hơn một trượng như gặp phải miệng cống mở rộng, ào ào xông vào mắt trái Từ Ngôn.

Linh khí chung quanh vẫn nồng đậm khiến người khác rung động như trước, có điều không ai phát hiện ra mạch nước chân chính của linh khí đã đi vào trong cơ thể của Từ Ngôn, bị phong ấn trong mắt trái hắn rồi.

"Cửa ra mở rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Một tên đệ tử hơi lớn tuổi nhìn thông đạo đang chậm rãi mở ra nói với mấy người khác rồi bước ra ngoài trước. Những người còn lại lần lượt bước vào lối đi.

Từ Ngôn đi sau cùng. Hắn vẫn luôn cúi đầu dốc sức liều mạng áp chế khí tức thô bạo trong lòng, thậm chí hắn cũng không hay biết được đau đớn nhức mỏi từ mắt trái truyền đến.

Kỳ thật lúc này Từ Ngôn đang ở trong tình cảnh cực độ nguy hiểm.

Linh tuyền tinh tủy quả thật đã bị mắt trái hắn hấp thu, thế nhưng khí tức thô bạo trong lòng không cách nào tản đi được. Nếu dây dưa lâu hơn, có lẽ hắn sẽ bị thô bạo trong lòng dày vò đến thần trí biến mất mà tẩu hỏa nhập ma.

Không biết từ khi nào, chỉ cần Từ Ngôn hoàn toàn vận dụng mắt trái, theo âm thanh dị thú rống lên thì đáy lòng của hắn sẽ cùng theo hiện lên cảm giác táo bạo. Loại cảm giác này rất kì quái, không thể nói rõ, như thể trong lòng hắn có nhột một con ác quỷ thật sự vậy.

Trạng thái của Từ Ngôn lúc này rất không tốt, trong lòng bùng nổ như thể tùy thời sẽ để móng vuốt màu đen lao ra khỏi mắt trái.

Hắn chỉ gắng toàn lực áp chế táo bạo trong lòng. Thậm chí đến khi theo mọi người ra khỏi đầm nước, hắn còn không thể nghe rõ được một vị trưởng lão rung đùi đắc ý nói gì cả. Cũng may không lâu sau, sáu vị trưởng lão đã mang theo đệ tử chi mạch của mình trở về, Từ Ngôn cũng nhanh chóng về tới nơi cư trú.

Hắn cúi đầu bước đi, không trở về phòng mình mà đẩy cửa phòng Khương Đại, vọt lao vào.

Khương Đại vẫn đang ngồi uống trà, nước sôi sùng sục sủi đầy bọt nước.

Nhìn thấy Từ Ngôn trở về, Khương Đại ngồi đợi đã ba ngày bèn nhe răng cười. Gã hớp cạn tách trà nóng, định đứng lên giáo huấn tên tiểu tử không nghe hiệu lệnh này một phen.

Ba ngày chờ đợi vô ích này, chính là ba ngày đầy buồn bực của Khương Đại.

Đệ tử tỷ thí, tất cả trưởng lão và Các chủ đều ở quảng trường Luyện Khí tháp, cũng chính là cơ hội lẻn vào Đan các tốt nhất. Không ngờ toàn bộ đều bị Từ Ngôn phá hư không còn một mảnh. Khương Đại vốn lòng dạ độc ác, làm sao có thể bỏ qua được?

Gã sẽ không giết Từ Ngôn, thế nhưng phần giáo huấn này nhất định phải đầy đủ.

Gã vừa nhấc hai tay lên định chụp lấy Từ Ngôn, không ngờ hai tiếng bộp bộp vang lên, Từ Ngôn đã chộp lấy hai cánh tay gã. Hắn ngẩng đầu, mặt mày vặn vẹo như ác quỷ thấp giọng quát: "Thần Tinh...đưa cho ta Thần Tinh thạch!"

Gã còn chưa kịp nổi giận, đối phương đã đòi hỏi Thần Tinh trân quý trước rồi. Khương Đại lập tức nổi giận đến tím mặt, thầm mắng một tiếng định thoát ra. Thế nhưng một khắc sau, gương mặt béo múp âm trầm của Khương Đại đã trở nên hoảng hốt.

Gã nhìn thấy được tinh văn trong mắt trái Từ Ngôn đang chuyển động!

Không chỉ có tinh văn chuyển động mà đồng tử mắt hắn đã gồ hẳn lên trên như thể có thứ gì đó đang sắp sửa xông phá con mắt đi ra ngoài.

Cảm giác nguy cơ cực lớn tiến tới gần, tóc gáy của Khương Đại dựng ngược cả lên. Không để Từ Ngôn nhiều lời, gã vỗ túi trữ vật, miếng Thần Tinh bị Từ Ngôn dùng mất một nửa lúc trước đã xuất hiện trong tay.

"Ổn định tinh thần lại, ta đưa cho ngươi Thần Tinh, chớ lộn xộn, ngàn vạn lần không được lộn xộn!"

Trên mặt Khương Đại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, gã chậm rãi di chuyển bước chân, từ từ tránh khỏi hai tay Từ Ngôn. Sau đó gã lui sát góc tường, xung quanh bóng dáng mập mạp đã xuất hiện thêm từng con quỷ vật vô diện.

Gã chuẩn bị tùy thời sẽ vận dụng độn pháp chạy trốn.

Khương Đại cảm giác được lúc này Từ Ngôn rất nguy hiểm.

Tuy rằng không nhìn ra được rốt cuộc mắt trái của đối phương có giấu thứ gì, thế nhưng hai lần liên tiếp phát hiện quái dị trong mắt trái của Từ Ngôn đã khiến Khương Đại càng kiêng kị gã thanh niên trước mặt thêm vài phần.

Bắt lấy Thần Tinh, gương mặt vặn vẹo của Từ Ngôn dần bình phục lại.

Thần Tinh có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, áp chế khí tức thô bạo chính là thứ cần thiết nhất cho Từ Ngôn lúc này. Mượn nhờ Thần Tinh kỳ dị mà khí tức táo bạo trong lòng hắn mới rút lui, đến khi hắn khôi phục bình tĩnh lại mới cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Một miếng Thần Tinh trân quý đã trở nên u ám tối đen, hoàn toàn phế bỏ trong tay Từ Ngôn.

Chẳng lẽ trong lòng mình thật sự có quỷ?

Hay thứ trong mắt trái mình là một con ác quỷ?

Từ Ngôn cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu với sự táo bạo trong lòng, rồi chợt nhớ đến lời dặn dò của lão đạo sĩ trước khi lâm chung.

Nhân tâm như quỷ...

Những năm gần đây, thô bạo trong lòng hắn liên tục xuất hiện, lại thêm móng vuốt màu đen bên mắt trái khiến hắn không khỏi hoài nghi. Lúc ban đầu hắn chỉ cho rằng những lời dạy bảo của sư phụ chẳng qua chỉ là một lời ngụ ý, hiện tại hắn không khỏi nghĩ tới hàm nghĩa chân chính của câu nói nhân tâm quỷ kia.

Chẳng lẽ trong lòng mình thật sự có một con ác quỷ, trước khi lâm chung sư phụ đang tận lực nhắc nhở mình phải học cách áp chế?

Hay là bản tính của mình ẩn giấu một thứ tà ác không người biết đến, dụng ý của sư phụ là muốn mình cố gắng khắc chế?

Đủ loại suy đoán trong lòng Từ Ngôn, thế nhưng lại không có không có bất kỳ nào.

Người biết rõ đáp án đã mất rồi, đã cùng Thừa Vân quan biến mất tại nhân gian...

Không biết qua bao lâu Từ Ngôn mới thở dài một hơi, ánh mắt trở nên thanh tịnh.

“Không sao?"

Khương Đại đợi cả buổi nơi góc tường, chuẩn bị đầy đủ để chạy trốn lại phát hiện Từ Ngôn đã hồi phục, bèn hỏi.

"Đỡ hơn nhiều."

Từ Ngôn nhìn về phía tên mập, nói: "Giải trừ mạch thứ sáu cho ta, đưa ta túi trữ vật, đêm nay ta giúp ngươi phá trận."

“Một lời đã định!"

Gương mặt béo múp của Khương Đại hiện lên dáng tươi cười, đưa bàn tay vỗ vào đầu vai Từ Ngôn.

Cấm chế trên đầu vai được giải khai, Từ Ngôn lập tức vận chuyển chân khí. Chân khí Lục mạch được thông suốt khiến hắn thở phào một hơi.

Khương Đại là một kẻ khó dây, chính Từ Ngôn cũng thừa hiểu điều này. Cho nên thay vì dốc sức liều mạng với đối phương, chi bằng đi Đan các một chuyến. Nếu lúc đó tình huống không tốt lắm mới có thể quyết định tiếp.

Vì kế hoạch hiện tại của hắn chính là phải hoàn toàn được tự do.

Cấm chế trên người, độc đan phụ cốt, không có cường giả Nguyên Anh hỗ trợ thì Từ Ngôn chỉ có thể tự mình cởi bỏ gông xiềng vây khốn bản thân.

"Nửa đêm nay ta sẽ trả ngươi túi trữ vật. Yên tâm, đồ đạc của ngươi không thiếu thứ gì."

Trên mặt Khương Đại nhếch lên một nụ cười quái dị. Gã không phải kẻ ngốc mà không biết lưu thủ lại.

Từ Ngôn khẽ gật đầu, không nói thêm mà đẩy cửa trở về phòng mình.

Trải qua ba ngày đầy mệt mỏi, chính hắn cũng cần nghỉ ngơi thật tốt. Qua đêm nay, ngày mai đã đến lúc hắn phải rời khỏi tông môn. Nếu không đi, không tính tới chuyện Ngụy Minh sẽ không bỏ qua thì cũng lỡ mất thời hạn ba tháng, độc Dung Cốt đan phát tác coi như hắn nhất định phải chết.
Bình Luận (0)
Comment