Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 491

Dịch: Hoangtruc

Cứ dùng tâm tư âm hiểm tương tự phỏng đoán suy nghĩ của đồng loại, nhất định sẽ ra được đáp án tương đối chính xác nhất.

Coi như đã biết rõ kế hoạch từ đầu đến cuối, lúc này Từ Ngôn cũng không cách nào thay đổi được gì. Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là khiến kế hoạch này đảo loạn hoàn toàn mà thôi.

Trương Mậu rụt rè sợ hãi đi sau lưng một vị đệ tử phụ trách hang rắn, không ngừng hỏi han: "Sư huynh, mấy con đại xà kia nhìn thật kinh người, có cắn người không vậy? Chúng ta làm sao dọn dẹp sạch được vậy? Phải nhất định đi vào trong lồng giam dọn hay sao? Như vậy quá nguy hiểm đi."

"Yên tâm, cẩn thận một chút là được, không có gì nguy hiểm."

Tên đệ tử dẫn đường kia đi tới cửa gian nhà lao giam một con đại xà, sau đó nhặt một thứ như cành cây khô đặt trong lớp cát trước cửa lên, rồi mới mở cửa nhà lao đi vào.

Thấy có người tiến vào, con đại xà dài gần hai trượng lập tức cảnh giác, lưỡi rắn phì phèo, gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương. Đồng thời thấy cành cây khô khua khoắng trước mặt, nó cũng chậm rãi lùi lại theo.

"Đây là cành Nhạn Hùng, một nhánh cành của cây Nhạn Hùng. Loại rắn yêu vật ghét nhất là mùi cây Nhạn Hùng này. Trước mỗi phòng giam đều có đặt một cành cây bên cạnh, vào dọn dẹp cầm trong tay là được."

Đệ tử phụ trách hang rắn trong trong lồng giam giảng giải: "Chẳng qua các ngươi cũng nên cẩn thận, không nên tiến quá gần đến đại xà. Một khi hung tính chúng nó nổi lên thì cành Nhạn Hùng cũng không cản được yêu xà đánh giết. Mỗi người đến cầm lấy, bắt đầu dọn dẹp từ phòng này trở đi."

Giao cành Nhạn Hùng cho Trương Mậu rồi, người đệ tử phụ trách hang rắn quay người rời đi.

Cứ cách vài tháng lại có môn nhân đệ tử bị phái đến đây dọn dẹp, đôi khi là đệ tử nô lệ, đôi khi là đệ tử bình thường. Nể tình mấy tên này là đệ tử bình thường nên tên đệ tử phụ trách ở đây mới nói rõ tác dụng của cành Nhạn Hùng. Nếu là đệ tử nô lệ thì gã chả thèm nói, có lẽ không có tên nào toàn mạng sau một chuyến dọn dẹp hang rắn này, tất cả đều ở lại làm mồi cho yêu xà.

"Dọn dẹp cho sạch sẽ, nhanh tay lẹ chân lên. Đám đại xà này nhìn thật kinh dị, sẽ thật không ăn thịt người chứ?"

Trương Mậu sợ hãi nói, ánh mắt gã lại sớm bình ổn. Tên đệ tử phụ trách hang rắn vừa đi xa, gã đã vội vàng khoát tay ý bảo đám người Từ Ngôn nhanh dọn dẹp cho xong.

Hang rắn âm lãnh nhưng cũng không tính là dơ bẩn, lại có Trương Mậu cầm cành Nhạn Hùng chấn nhiếp đại xà, cho nên đám người nhanh chóng dọn xong lồng giam này rồi lui ra ngoài.

Trương Mậu đóng cửa nhà lao lại, đưa mắt nhìn quanh rồi mới thấp giọng nói: "Bắt đầu dọn dẹp bên này trước, tạm thời chưa dọn phía bên kia."

Đã đến hang rắn, đám đệ tử đến từ Linh Yên các chỉ có thể nghe theo người ta an bài, bởi vậy ai ai cũng đầy buồn bực, không kẻ nào thèm lên tiếng.

Dọn dẹp từng lồng giam một...

Cành Nhạn Hùng quả thật có thể dọa sợ phần lớn đám yêu xà, thế nhưng cũng có chút ngoại lệ.

Lúc dọn dẹp lồng giam thứ chín, yêu xà bị cành Nhạn Hùng bức đến chỗ sâu trong lồng giam đột nhiên nổi hung tính, há to miệng đớp đến Trương Mậu.

Một tiếng trầm đục vang lên, miệng rắn không cắn trúng Trương Mậu mà cắn phải một tấm thuẫn nhỏ lóe sáng phía trước gã.

Pháp khí phòng ngự tiểu thuẫn hiếm có kia đã chắn trước người Trương Mậu, gần như khiến hai cái nanh của yêu xà suýt nứt vỡ. Bị đau đớn, yêu xà không dám cắn nữa, chỉ có thể lùi về một góc xa.

Nhìn thấy Trương Mậu bình yên vô sự, những người khác vẫn còn hoảng sợ tới toát mồ hôi lạnh. Chỉ có ánh mắt Từ Ngôn càng trở nên âm trầm. Hắn quét mắt qua tiểu thuẫn được Trương Mậu thu lại, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp lồng giam.

Có lẽ người khác chỉ thấy vừa rồi quá nguy hiểm, riêng Từ Ngôn còn nhìn ra được Trương Mậu vừa rồi đã tế ra ra pháp khí hộ thân.

Pháp khí phòng ngự tương đối hiếm thấy, có giá trị đắt gấp đôi pháp khí công kích cùng phẩm cấp. Mà Từ Ngôn kinh hãi chính là rõ ràng Trương Mậu lại không dùng tay lấy tấm thuẫn ra ngoài, mà là dùng linh khí tế ra!

Ngoại trừ cảnh giới Hư Đan ra, đệ tử Trúc Cơ có thể thi triển pháp môn ngự khí thì chỉ có thể là đệ tử chân truyền tu luyện đã nhiều năm!

Nhìn thấy thủ đoạn của Trương Mậu vô cùng thuần thục, lại thêm phần trầm ổn không sợ hãi, Từ Ngôn càng cảm thấy đối phương khó chơi. Loại người này chỉ có thể một kích giết chết, chứ nếu thất bại một lần, hậu quả sẽ càng thêm khó giải quyết.

Bây giờ còn chưa phải thời điểm động thủ...

Từ Ngôn ổn định tâm thần, vẫn cứ làm việc của mình. Gian phòng này cũng nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

Hơn nửa ngày sau, đoàn người càng lúc càng đi sâu vào hang rắn, còn gặp phải cả một con cự Yêu linh xà. Bên ngoài lồng giam con cự Yêu linh xà có đệ tử hạch tâm trấn thủ hang rắn, nhìn thấy là đám đệ tử bình thường, đối phương cũng không gây khó dễ mà còn tự mình mở cửa lòng giam giúp đỡ Trương Mậu chấn nhiếp Yêu linh.

Cũng may Yêu thú đạt tới Yêu linh đều bị xiềng xích cực lớn trói chặt, nếu bò loạn trong lồng giam giống đám yêu xà bình thường kia thì chắc chắn không thiếu đệ tử Trúc Cơ bị chúng nuốt chửng không còn thừa lại một mảnh nhỏ nào.

Ở chỗ sâu hơn phía trong, khi gần đến cuối hang, mắt Từ Ngôn còn có thể nhìn thấy có một động quật cực lớn, trong đó có một con cự xà dài hơn mười trượng không nhìn rõ đầu đuôi. Hắn chỉ có thể nhìn thấy thân rắn là từng vòng tròn hoa văn cổ quái như từng con mắt phủ đầy phía trên.

Lúc này Trương Mậu đang dẫn đầu đi vào chợt ngừng bước, quay nhìn chung quanh, xác nhận không có người bèn mở một cánh cửa lồng giam ra. Có điều gã cũng không đi vào đó.

"Lát nữa sẽ có Yêu vật bò ra, không cần hoảng sợ, ta sẽ bảo vệ tính mạng cho các ngươi. Nhớ cho kỹ, kẻ nào dám kêu to, ta sẽ lập tức giết chết!"

Trương Mậu nhát gan sợ hãi lúc này đã biểu hiện ra bộ mặt hung hãn của mình. Ánh mắt gã lạnh lùng nhìn từng tên đồng môn. Chỉ cần có người nói một tiếng không, gã sẽ không ngần ngại ra tay.

Toàn bộ những người ở đây bị gã dọa cho kinh sợ, không kẻ nào dám phản bác. Cứ như vậy, từng cửa lồng giam dần được im hơi lặng tiếng mở ra. Bước chân của Trương Mậu càng lúc càng nhanh, mãi cho tới động quật ở sâu bên trong.

Cửa nhà giam vừa mở, lập tức có yêu xà bò ra ngoài.

Yêu xà rốt cuộc đã được tự do, nó phì phèo phun nuốt lưỡi dài, im lặng trườn khắp trong động quật. Rất nhanh, càng lúc càng có nhiều yêu xà được thả ra, hang rắn rốt cuộc đã trở lại đúng với tên gọi, biến thành hang động của hung thú rồi.

Không lâu sau đó, tám vị đệ tử đến từ Linh Yên các đã theo Trương Mậu tới một nơi sâu nhất trong hang rắn. Trước mặt mọi người là Đại yêu đang say ngủ, người cuộn tròn như một cuộn thừng cực lớn, nhìn qua mà kinh người. Bốn phía quanh Đại yêu là đầy những sợi xích sắt đỏ sẫm, trọn vẹn tám sợi, một đầu trói chặt Thiên Nhãn vương xà, đầu kia neo chắc vào tám mặt vách đá cổ quái xung quanh.

Mặc dù đang ngủ say nhưng con Đại yêu này vẫn bị khóa chết ở sâu trong hang rắn, căn bản không thể động đậy được.

Có một cánh cửa gỗ cực lớn đi thông vào động quật Đại yêu đang ngủ. Trương Mậu quen việc dễ làm đi tới mở cửa gỗ, dẫn theo tám người đi vào.

Đây là một gian phòng lớn rộng rãi, giữa phòng có một ụ đá, bên trên là một quả trứng rắn đen như mực, lớn gấp đôi nắm tay, nhìn qua đầy âm trầm cổ quái. Nơi đây không hề giống nơi có thể ấp trứng rắn được, chỉ có thể nói là nơi chứa trứng rắn mà thôi.

Có hai vị đệ tử phụ trách hang rắn đóng giữ trong gian phòng lớn có chứa trứng rắn này. Nhìn thấy đệ tử bình thường đến quét dọn, hai người phân phó đám người Trương Mậu chú ý quả trứng rắn, rồi sau đó ngồi một bên uống trà.

"Nếu không phải đại nhân nhanh tay thì trứng rắn này đã bị nó nuốt mất rồi."

"Đẻ trứng ra còn định nuốt mất, mấy năm nay Thiên Nhãn vương xà càng lúc càng dữ tợn. Hổ dữ cũng không ăn thịt con kia mà."

"Đại yêu không phải là hổ. Hổ còn không đủ cho nó nhét kẽ răng. Lần sau phải cẩn thận một chút, tốt nhất lúc Đại yêu đẻ trứng nên cách xa ra."

"Đúng ra là vậy, nhiệm vụ này càng ngày càng không dễ ăn."

Lời hai vị đệ tử phụ trách hang rắn nói chuyện với nhau đều được Từ Ngôn nghe hết, vì vậy mà tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn đã bị cởi bỏ.

Nếu như Đạiy này còn ăn cả trứng mình, thì dù gian phòng chứa trứng rắn này mất đi quả trứng cũng sẽ dễ dàng đổ cho Đại yêu nuốt mất. Chỉ cần nếu không có nhân chứng là được...
Bình Luận (0)
Comment