Dịch giả: HoangtrucLâm Vũ hầu như không nghĩ ngợi, quyết định ở lại tông môn. Nàng đã thoát khỏi thân phận đệ tử nô lệ, dựa vào thân thủ của mình dư sức có chỗ đứng trong hàng ngũ đệ tử bình thường.
Từ Ngôn cũng thừa hiểu quyết định của Lâm Vũ.
Tu hành giả rời khỏi tông môn, tốc độ tu luyện sẽ càng thêm chậm chạp. Dù sao trên đời này không mấy người có thiên phú kinh khủng như Sở Bạch.
Từ Ngôn đưa Quỷ Nha lệnh cho Lâm Vũ, vừa cười vừa nói: "Chọn một động phủ đi, trước mắt cứ ở đó thay ta. Nếu như ta không trở lại, coi như tặng động phủ lại cho cô."
Từ Ngôn cũng không có ý định ở lâu dài trong tông môn tà phái như Thiên Quỷ tông này. Bởi vì hắn thừa hiểu kết cục sắp tới của Khương Đại Xuyên.
Ăn phải Uẩn Anh đan giả, mạng lớn lắm thì coi như Khương Đại Xuyên bảo trụ được Hư Đan của mình, còn không phải ngã xuống cảnh giới Trúc Cơ. Từ một quỷ sứ đứng đầu liền biến thành một kẻ vô danh tiểu tốt, đến lúc đó chỗ dựa sụp đổ, tình cảnh hắn lúc đó có thể tưởng tượng ra được.
Khương Đại Xuyên đã từng nói, ít nhất một hai năm tới sẽ bắt đầu trùng kích lên Nguyên Anh. Trước lúc phá bình cảnh, có lẽ còn chưa nuốt viên giả đan kia vào miệng. Thừa dịp này, Từ Ngôn định bụng kiếm đủ chỗ tốt rồi sẽ bỏ đi.
Hắn cũng không muốn trở về Kim Tiền tông mà sẽ noi theo sư huynh, làm tu sĩ nhàn tản đi khắp thiên hạ.
Lâm Vũ nhận lấy Quỷ Nha lệnh của Từ Ngôn, cũng không nhiều lời mà rời đi. Giữa những người bằng hữu, không cần phải cảm ơn quá mức, chỉ cần ghi tạc trong lòng là đủ rồi.
Đến khi chỉ còn một mình, Từ Ngôn mới nghĩ lại hành trình vong mệnh xuyên qua hai phái chính tà vừa rồi, không khỏi lắc đầu than nhẹ.
Từ tà phái giang hồ Quỷ Vương môn chạy trốn tới chính phái Tiền tông ở Đại Phổ. Rồi lại từ chính phái tu hành Kim Tiền tông bị dồn đến tà phái Thiên Quỷ tông. Xem như Từ Ngôn hắn đã kinh lịch đủ các môn phái chính tà từ giang hồ đến giới tu hành, không bao lâu nữa hắn còn trở thành vua của một nước.
Hắn vốn định làm một tiểu đạo sĩ vô tư lự thôi a...
Cảm thán vận mệnh vô thường, Từ Ngôn nghĩ tới kẻ thù Trác Thiên Ưng. Nếu mình đã có chỗ dựa như vậy, làm sao không trừ diệt này lão tặc Trác Thiên Ưng chứ?
Từ Ngôn bèn gọi Phỉ lão tam tới, kêu gã đi nghe ngóng nơi ở của Trác Thiên Ưng kia. Dù sao sau khi bị quỷ sứ Tào Thiên Lượng bỏ qua, vận mệnh Trác Thiên Ưng đã định trước sẽ không người hỏi đến. Dù cho lão có chết cũng sẽ không người hỏi han câu nào.
Không đến nửa ngày, Phỉ lão tam đã báo tin trở lại. Ba người Trác Thiên Ưng và Kim Sơn, Bạch Dương đã rời khỏi Thiên Quỷ tông, quay trở về Quỷ Vương môn.
Kỳ thật với địa vị Phỉ lão tam sẽ khó mà thăm dò được tin tức của đệ tử hạch tâm. Thế nhưng từ khi thân phận Từ Ngôn được lan truyền khắp tông môn, Phỉ lão tam với tư cách là thủ hạ của Từ Ngôn đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt đệ tử hạch tâm. Gã vừa nói rõ ý đồ đến đây, lập tức đã có người giúp tìm kiếm tung tích của Trác Thiên Ưng.
Nghe nói Trác Thiên Ưng chạy trở về Quỷ Vương môn, Từ Ngôn lập tức nở một tràng cười lạnh.
Quỷ Vương môn chịu quản hạt của hoàng thất Tề Quốc, chỉ cần Từ Ngôn trở thành Quốc chủ Tề Quốc thì kết cục của Trác Thiên Ưng đã rõ ràng. Trừ phi lão ta mưu phản Thiên Quỷ tông, bằng không thì chỉ có thể kéo dài hơi tàn dưới tay Từ Ngôn mà thôi.
Tuy rằng bị sư môn từ bỏ, thế nhưng Trác Thiên Ưng quả thật không có gan mưu phản tông môn.
Có hồn bài lưu lại tông môn kiềm hãm, dù Trác Thiên Ưng có muốn chạy trốn cũng không được.
Từ Ngôn có rất nhiều cơ hội báo thù, nên hắn không cần gấp gáp. Ít nhất trước khi biết rõ màn sáng như thủy tinh trong hang rắn là gì thì hắn còn chưa có ý định rời khỏi Thiên Quỷ tông.
Cầm màn sáng như thủy tinh cỡ lòng bàn tay ra, Từ Ngôn cẩn thận nhìn chăm chú.
Tuy rằng màn sáng bị Súc linh quyết thu nhỏ lại, nhìn qua vẫn trải rộng đầy ấn kí vòng vòng cổ quái như từng con mắt bị thu nhỏ lại, đầy vẻ âm trầm.
Quan sát một lúc lâu, Từ Ngôn bèn nhớ lại tình cảnh sau khi rơi xuống lòng đất, đỉnh đầu của hắn còn có một màn sáng cực lớn.
Dựa vào trí nhớ siêu việt hơn người, Từ Ngôn có thể nhớ rõ tất cả những ấn kí phía trên màn sáng cực lớn kia, lại đối chiếu với màn sáng thủy tinh trong tay, hắn phát hiện ấn kí trên màn sáng thủy tinh trong tay giống hệt với ấn kí trên màn sáng cực lớn đó. Chẳng qua còn thiếu chừng một nửa lượng ấn kí chưa xong mà thôi.
Hắn vội lấy giấy bút ra, vẽ từng vòng tròn một xuống tờ giấy trắng, sau đó dần nhồi tất cả ấn kí còn trong kí ức vào. Cuối cùng hắn đầy sầu muộn giơ tờ giấy trắng đã đầy những đồ đằng quái dị lên nhìn.
Từ Ngôn chỉ suy đoán đây là một loại trận pháp mà Thiên Nhãn vương xà dùng để bỏ trốn, muốn chắc chắn biết được màn sáng cổ quái có tác dụng gì thì phải tìm kiếm vài cường giả hỏi thăm mới được. Nếu như màn sáng tác dụng khác, Từ Ngôn cũng sẽ không tùy tiện động thủ chữa trị, hơn nữa hắn căn bản cũng không rỗi hơi chữa trị.
Đến lúc này, Từ Ngôn bắt đầu do dự.
Dùng Đại yêu bẫy rập Hứa gia cũng chỉ nhằm hoàn thành phần tâm nguyện báo thù của hắn, có điều có thành công hay không cũng khó chắc chắn được. Một khi màn sáng thủy tinh kia không có tác dụng truyền tống Thiên Nhãn vương xà thì chẳng phải hắn biến khéo thành vụng sao.
Đại yêu quá mức hung mãnh đáng sợ, nếu không nắm chắc mười phần, Từ Ngôn cũng không muốn đánh chủ ý vào Đại yêu.
Phải biết rõ ràng tác dụng mới được...
Cầm tờ giấy trắng lấy trong tay, Từ Ngôn đã có ý định riêng, vội chuẩn bị đi tìm Khâu Hàn Lễ thỉnh giáo một phen.
Tại Thiên Quỷ tông này, ngoại trừ Lâm Vũ thì Từ Ngôn chỉ có thể tin tưởng vào vị Khâu trưởng lão mà thôi.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Từ Ngôn đi ra khỏi phòng.
Từ gia lại xuất hiện ở khu Tây đã hút sạch tất cả ánh mắt nịnh nọt của mọi người. Những nơi Từ Ngôn đi qua, gần như chúng đệ tử khu Tây như muốn quỳ bái cả ra.
Tin tức Từ Ngôn là bà con với quỷ sứ đứng đầu đã được truyền khắp tông môn.
Còn chưa đi ra khỏi khu Tây, Từ Ngôn đã gặp được Phỉ lão tam. Mặt của gia hỏa này đang hướng thẳng về phía Bắc, thân thể lại tiến về phía Từ Ngôn theo hướng Tây.
"Phỉ lão tam, ngươi bị con cua nhập hả?"
Nhìn Phỉ lão tam đi ngang mà tới đây, Từ Ngôn cau mày hỏi.
"Từ gia, ngài nói đúng rồi. Từ hôm nay trở đi, ta không xông pha thế này trong khu Tây thì làm sao xứng với đại danh lão nhân gia ngài a. Hắc hắc hắc hắc." Phỉ lão tam ngoan ngoãn đáp lời, vừa diễu võ dương oai trước người khác, đến trước mặt Từ Ngôn đã lập tức chuyển sang hình tượng cháu trai ngoan hiền.
"Đi đứng nhìn không tệ, tốt nhất ngươi nên chạy thì mới càng uy phong." Từ Ngôn gật đầu nói.
"Thật chứ! Về sau ta đây sẽ chạy vậy, hắc hắc." Phỉ lão tam nói xong vội lùi lại chạy vài bước.
"Ngược lại đi, đầu dưới chân trên." Từ Ngôn lên tiếng uốn nắn đối phương.
"Như vậy thà đi ngang vẫn hơn." Phỉ lão tam lắc đầu cười ngây ngô.
"Theo ta ra ngoài một chuyến." Không để ý tới Phỉ lão tam đang tiểu nhân đắc chí nữa, Từ Ngôn vội rảo bước. Phỉ lão tam lập tức cúi đầu khom lưng đi theo sau.
"Chọn ra vài nhân thủ trong khu Tây này, phải có thân thủ không tệ vào, một thời gian nữa sẽ theo ta đi tới Hoàng đô Tề Quốc." Trên đường, Từ Ngôn phân phó. Hắn làm Hoàng đế, không có thủ hạ thì không hay lắm. Tốt nhất cứ mang theo vài tên đệ tử khu Tây đi theo.
"Từ gia yên tâm đi, ta vẫn đang tuyển chọn nhân thủ đây này. Hiện tại coi như đã tuyển được gần trăm mười người, nếu ngài không gấp gáp thì chờ ta qua bốn khu cư trú khác, gom góp đủ một ngàn người hãy rời đi." Phỉ lão tam rung đùi đắc ý nói.
"Nhiều người như vậy làm gì? Trăm người là đủ rồi." Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Một chuyến đi kéo theo hơn ngàn người, người biết hắn làm Hoàng đế không sao, kẻ nào không biết nhìn vào chắc chắn còn tưởng hắn tự lập tông phái không chừng.
Từ Ngôn bèn giao tất cả việc vặt này cho Phỉ lão tam, mấy chuyện này gã coi như đáng tin cậy.
Đến bên ngoài viện tử của Khâu Hàn Lễ, Từ Ngôn tự mình đi vào, còn Phỉ lão tam thành thật lưu lại ngoài cửa ra vào.
Vừa vào phòng, Từ Ngôn nhìn thấy Khâu Hàn Lễ đang luyện khí, vì vậy bèn lặng yên đứng cạnh chờ đợi. Mãi đến một lúc lâu sau, Khâu Hàn Lễ thu lại Đan hỏa, mới gật đầu nói: "Coi như tương đối ổn trọng, có thể đợi cả buổi được. Có chuyện gì?"
"Đệ tử muốn thỉnh giáo Khâu trưởng lão về lai lịch mấy loại ấn kí." Từ Ngôn nói qua, rồi lấy tờ giấy trắng được mình vẽ ấn kí ra.
"Lấy ra ta xem."
Cầm tờ giấy trắng lên, Khâu Hàn Lễ vừa nhìn lướt qua, sắc mặt đã khẽ biến, tự lẩm bẩm: "Đây là... cấm chế Yêu Tộc!"