Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 507

Dịch: Hoangtruc

Cảnh giới Nguyên Anh quá mức xa vời với Từ Ngôn, hiện tại hắn chỉ vẻn vẹn là Trúc Cơ mà thôi. Thế nhưng Từ Ngôn không hẳn không biết vài chuyện ẩn bí của cường giả Nguyên Anh. Ít nhất hắn biết cường giả cảnh giới Nguyên Anh có thể dung nhập thần hồn vào Nguyên Anh, do vậy có thể thần du xuất khiếu.

Từ Ngôn chưa thấy qua Nguyên Anh đơn thuần thật sự nào, hơn nữa tuy rằng linh thể bị trói chặt trong hố sâu ở Quỷ quật kia rất giống Nguyên Anh thể, nhưng suy ra từ lời ba vị quỷ sứ kia lại có điểm không giống.

Thiên quỷ có thể dốc sức chiến đấu với Thần Văn. Còn Nguyên Anh thể bình thường, tối đa cũng chỉ có thực lực cảnh giới Nguyên Anh, không thể nào đấu được với cường giả Thần Văn cả.

Từ Ngôn mang theo một tia nghi hoặc về tới khu Tây.

Phỉ lão tam đã sớm chọn xong trăm tên đệ tử bình thường rồi. Thừa dịp Từ Ngôn còn không ở đây, gã bắt đầu la lối đám người, đồng thời uy hiếp cảnh cáo vài lời.

Dù sao những người này đều đi theo Từ Ngôn đến Hoàng đô Tề quốc đấy. Phỉ lão tam từng nghe nói năm ngoái toàn bộ Hoàng tộc Tề quốc bị đồ diệt sạch, cho nên vẫn cho rằng bằng đây người là quá ít.

Bà con của quỷ sứ đứng đầu đi làm Quốc Chủ, làm sao cũng nên mang theo vài ngàn người mới uy phong chứ!

Vừa thấy Từ Ngôn trở về, Phỉ lão tam lập tức đi tới bên cạnh hắn chờ phân phó, một bộ dạng không khác gì thái giám nô bộc cả.

"Hôm nay xuất phát, đi tới Hoàng Thành rồi sẽ đưa ngươi một chức quan dưới một người trên vạn người."

Nghe được lời này, trong tai Phỉ lão tam như thể đã trở thành thánh chỉ. Xem ra kẻ này rất biết chớp thời cơ, vội quỳ một chân xuống, cung kính lớn giọng nói: "Tạ chủ long ân!"

"Đứng lên đi, chỉ là đầu lĩnh đám thái giám mà thôi, không cần cám ơn."

"Không được đâu Hoàng Thượng, thần còn chưa có con cái, Hoàng Thượng khai ân, Hoàng Thượng khai ân..!"

Sau một tràng cười vang hòa lẫn với tiếng kêu rên của Phỉ lão tam, mấy con thuyền bay lên trời, đi thẳng ra khỏi cửa tông môn. Đệ tử canh gác đại môn vừa nhìn thấy Từ Ngôn, không hỏi thêm một tiếng, trực tiếp mở trận pháp ra. Một tràng ánh sáng lập lòe, trước mặt Từ Ngôn đã là một vùng trời xanh mây trắng.

Đầu xuân, Tề quốc vẫn chìm trong màn tuyết trắng. Chẳng qua bên dưới lớp tuyết đã có một lớp cỏ cây chậm rãi nảy mầm. Cả vùng đất lạnh như băng, bên dưới là một vùng sinh cơ đang chờ thời vươn dậy.

Phi hành trên không trung, Từ Ngôn ngửa mặt đón gió lạnh, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Thiên Quỷ tông cũng không phải nơi tốt lành gì. Đừng thấy Khương Đại Xuyên coi trọng hắn như thế, tiện tay ném cả vị trí Quốc chủ cho hắn. Thế nhưng đối phương càng tử tế, Từ Ngôn càng cảm thấy kinh hãi.

Từ Ngôn có một dự cảm...

Có lẽ trong lòng Khương Đại Xuyên ẩn giấu mưu đồ không để người biết.

Chẳng lẽ là mắt trái mình...

Nhớ tới thời gian ở Kim Tiền tông, đối phương có thể ném mình ra làm tấm thuẫn đỡ đòn Đại yêu, cũng có thể không do dự giết chết mình bất cứ lúc nào. May ra chỉ có mắt trái mình mới khiến Khương Đại Xuyên kiêng kị, thế nhưng như thế cũng đủ để gã nảy sinh lòng tham. Nghĩ vậy, toàn thân Từ Ngôn không khỏi lạnh lẽo.

Cũng may Khương Đại Xuyên này đã không còn uy hiếp được Từ Ngôn nữa. Chỉ cần đối phương nuốt viên giả đan kia, cho dù tu vi không bị phế bỏ thì cũng gần như vậy.

Nhớ tới giả đan, Từ Ngôn không khỏi nảy sinh chút cảm giác quái dị.

Tuy rằng Các chủ Linh Yên các lạnh lùng, lại vô tình giúp Từ Ngôn một đại ân. Nếu không có giả đan, e là Từ Ngôn khó lòng thoát khỏi ma chưởng của Khương Đại Xuyên.

"Núi Linh Hồ, Lục Nhĩ..."

Nhẹ giọng lẩm bẩm, Từ Ngôn dần dần nở một nụ cười khổ.

Cái vận mệnh lẩn quẩn đoán không ra, gỡ không thoát lại bị thay đổi nhờ một con yêu hồ tên Lục Nhĩ đã mất đi tự do.

"Nếu như có cơ hội đến Thiên Bắc, nhất định chuyển cáo tin tức của ngươi đến núi Linh Hồ."

Từ Ngôn thầm cảm thán thế sự vô thường, dần rời xa khỏi Thiên Quỷ tông. Dù có chút thắc mắc con yêu hồ kia sao không phải tên là Lục Vĩ, mà là Lục Nhĩ thì Từ Ngôn vẫn quyết định chuyển phần tin tức này đến Thiên Bắc.

Dù sao cũng là một ân huệ đã cải biến vận mạng của mình, Từ Ngôn không phải là kẻ có ân không báo đáp. Chẳng qua hắn đã nghe lầm một chữ, giọng yêu hồ khàn khàn, cho nên Lục Nhi trong miệng nó rơi vào tai Từ Ngôn đã thành Lục Nhĩ...

Vài ngày sau, Hoàng thành Tề quốc khổng lồ cao ngất đã xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Bổ nhiệm ở Thiên Quỷ tông sớm đã truyền đến Hoàng thành Tề quốc. Tuy rằng Hoàng tộc đã không còn ai, nhưng văn võ bá quan không ở Hoàng thành nên không thiếu mặt ai cả. Vì vậy trong thời gian chờ đợi Quốc chủ mới, văn võ bá quan Tề quốc xem như đã dốc hết toàn lực, không chỉ khiến Hoàng cung trở nên rực rỡ hẳn lên mà các loại tài liệu linh thảo thu thập trong một năm qua ở Tề quốc cũng đang chồng chất đầy cả cung điện.

Thuyền bay lướt qua tường thành, tới trước cửa Hoàng cung. Một trăm vị tu hành giả Trúc Cơ cảnh cùng lúc xuất hiện trong giới phàm tục đã khiến toàn bộ cấm quân của Hoàng thành phải kinh hãi.

Các lộ tướng lãnh Phi Long quân nhao nhao tụ đến, như thể lâm đại địch.

Có Phỉ lão tam, thân phận Từ Ngôn nhanh chóng được chứng nhận. Phi Long quân lấy ngàn mà tính đơn vị lập tức xuống ngựa lễ bái, miệng hô Ngô hoàng!

Tin tức nhanh chóng lan truyền tới Hoàng thành và Đại thành, các lộ văn võ bá quan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Hoàng cung. Lễ bộ đại quan chịu trách nhiệm lễ nghi lải nhải dài dòng nhắc nhở Từ Ngôn trình tự mọi chuyện đăng cơ, vừa rườm rà lại vừa dài dòng nhàm chán, cuối cùng bị Từ Ngôn chửi mắng đuổi ra ngoài.

Một thân long bào, đầu đội long quan, ngồi lên bảo tọa, chúng văn võ bái kiến, như vậy coi như đã trở thành Hoàng đế rồi.

Còn về phần Tế Thiên này nọ đầy phiền phức đều bị Từ Ngôn hủy bỏ cả.

Hắn đã là Hoàng đế rồi, lời hắn nói còn ai dám không nghe? Vậy thì cứ lôi ra ngoài chém đầu.

Từ Ngôn ngồi trên ghế rồng, cẩn thận đỡ lấy long quan xiêu vẹo, cái thứ đồ chơi này cũng không chắc chắn lắm, chỉ chực lung lay rơi rớt. Ngoại trừ Phỉ lão tam, bên người hắn còn một vị thái giám là Lương công công nữa. Vị này là thái giám tổng quản phụ trách mọi việc trong Hoàng cung. Từ khi nhìn thấy Từ Ngôn, miệng của lão vẫn mãi chưa ngậm lại được.

Lương công công nhận ra Từ Ngôn. Bởi vì người hộ tống thập thất Thái Bảo tiến về Đại Phổ lúc trước cũng chính là lão đấy.

"Tiểu Lương a, mai đổi cái long quan khác cho ta, cái này nặng quá, đội không thoải mái chút nào." Từ Ngôn cau mày, liếc mắt nhìn mũ rồng trên đầu.

"Bệ hạ, người phải tự xưng là trẫm." Lương công công vừa mới khép miệng lại, nghe thấy Hoàng đế nói vậy vội nhỏ giọng nhắc.

Dù sao còn có văn võ bá quan mà đứng ở hai bên đây, nghe thấy Hoàng đế nói mấy câu mất mặt thế này sẽ lớn chuyện mất.

Phỉ lão tam nghe thấy Lương công công nhắc nhở như vậy, ở bên cạnh gật đầu liên tục, nhìn qua gã còn có vẻ giống thái giám hơn cả Lương công công nữa.

Một trăm tên đồng môn đã được an bài khắp các nơi trong Hoàng Thành, chỉ còn lại Phỉ lão tam đi theo bên người Từ Ngôn mà thôi.

Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Lương công công và Phỉ lão tam, hắn cũng không nhiều lời mà nhìn về phía đám quan lại đủ loại trong đại điện.

"Có việc khải tấu, không việc gì thì bãi triều."

Từ Ngôn không kiên nhẫn nói một câu. Dù sao hắn cũng chỉ định lừa gạt một phen mà thôi. Hắn là đạo sĩ, sẽ không làm hoàng đế. Dù sao Tề quốc một năm không có Hoàng đế vẫn bình thường như cũ, nói rõ có vị Hoàng đế như hắn hay không cũng không sao cả.

"Khải tấu bệ hạ!"

Trong đám Văn thần có một lão già râu bạc trắng quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, Đại Tề ta đã một năm không có vua, vận mệnh quốc gia đã sớm hao tổn không ít. Hôm nay bệ hạ đăng cơ, hẳn cũng muốn khắp chốn mừng vui, như thế vận mệnh quốc gia vận mệnh quốc gia vạn năm của Đại Tề ta mới càng tụ hội lại."

"Vậy chúc mừng đi!" Từ Ngôn phất phất tay như đuổi ruồi.

"Khải tấu bệ hạ!"

Trong đám Võ thần, lại có một vị tướng quân già nua đi ra, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, một năm qua, Phổ quốc ỷ vào Đại Tề ta vô chủ, liên tục khiêu khích, người đã trở về, cần phải dạy cho Đại Phổ một bài học. Lão thần bất tài, thỉnh binh mười vạn, đánh qua Kỳ Uyên hạp, để cho đám Phổ quốc kia biết Đại Tề ta lợi hại thế nào!"

"Vậy đánh đi." Từ Ngôn vừa định phất tay, chợt phát hiện không đúng bèn mở miệng hỏi lại: "Biên quân Đại Phổ đánh qua Kỳ Uyên hạp rồi à?"

"Có biên quân Đại Tề đầy thiết huyết trấn thủ, làm sao Đại Phổ có thể dễ dàng chiếm Kỳ Uyên hạp được." Vị tướng quân già nua tự mình đáp lời.

"Người ta không có đánh tới, ngươi đi gây chuyện cái gì?" Từ Ngôn tức giận quát: "Trẫm xem lão thất phu ngươi quá rảnh rồi nên mới vậy. Phạt ngươi đi khai hoang, trong ba năm khai mười vạn mẫu ruộng tốt cho ta."

Khí hậu Đại Tề rét lạnh vốn không hợp với gieo trồng, một lệnh này của Từ Ngôn xem như lão tướng quân này phải ném cả quãng đời còn lại làm thổ địa rồi.
Bình Luận (0)
Comment