Dịch giả: HoangtrucTrong ba ngày này, Phỉ lão tam loay hoay tới choáng váng cả đầu.
Năm mươi người trong khoảng một trăm nhân thủ mang từ khu Tây đến bị gã điều động đi bán bảo bối trong bảo khố, đồng thời thu thập những tài liệu cần thiết mà Từ Ngôn yêu cầu.
Cũng may mang theo không ít người, bằng không chỉ một mình Phỉ lão tam căn bản không thể làm xong nổi.
Đút túi được vài loại bảo bối coi được, Phỉ lão tam sung sướng không thôi. Thậm chí trong Hoàng cung này gã còn đi ngang, đến Lương công công nhìn thấy gã cũng phải thi lễ vấn an.
Thân tín đi theo Hoàng đế, ai dám lãnh đạm chứ?
Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, Phỉ lão tam bị Từ Ngôn gọi vào tẩm cung.
"Chuẩn bị một ly rượu độc, loại nào uống vào phải chết không nghi ngờ."
Nghe nói tới rượu độc, hai chân Phỉ lão tam mềm nhũn, kêu rên: "Bệ hạ khai ân... Tiểu nhân chỉ lấy có vài viên Hàn Hải châu với hai tảng Kim Tu lưu ly, còn có một miếng Long Nhãn huyết ngọc. Ngoài ra ta không cầm bảo bối nào khác nữa, Từ gia khai ân, tha mạng a!"
"Không phải cho ngươi uống, kêu rên cái gì?" Từ Ngôn tức giận nói.
"Rắn độc, nên là độc của Yêu vật Thiên Nhãn xà. Ta đây có không ít, chỉ cần một giọt, Trúc Cơ chắc chắn phải chết!"
Nghe nói không phải mình uống, Phỉ lão tam trở mặt còn nhanh hơn cả Từ Ngôn, vâng dạ móc ra một bình sứ nhỏ, nói: "Có điều mùi quá nặng, trừ phi bị đần, nếu không có là phàm nhân cũng phát hiện ra được. Bệ hạ, chúng ta là chuẩn bị hạ độc chết lão tặc Trác Thiên Ưng sao?"
"Chuẩn bị cho thành chủ thành Phong Đô." Từ Ngôn lại kêu Phỉ lão tam đổ độc rắn vào trong chén rượu. Gã còn ngại ít, cho thêm ba giọt mới được. Một mùi tanh lập tức ập vào mặt.
"Thành chủ thành Phong Đô?" Phỉ lão tam khẽ ngẩn người, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe tên đã không phải là thứ tốt lành. Bệ hạ yên tâm, chén rượu này lão không uống ta cũng đổ vào tận họng lão."
Đến tên người ta là gì cũng không biết mà dám nói là không phải thứ tốt lành, xem ra trình vỗ mông ngựa của gã đã càng ngày càng vô sỉ rồi.
Buổi thiết triều hôm nay có chút đặc biệt, không có bá quan văn võ mà chỉ có khoảng năm sáu chục tu hành giả trình diện. Những kẻ này không phải là các lộ chư hầu thành chủ thì cũng là môn chủ môn phái giang hồ. Đừng nhìn bọn họ thanh danh vang dội, kỳ thực phần lớn cũng chỉ là đệ tử chấp sự Thiên Quỷ tông, không có mấy kẻ là đệ tử hạch tâm cả.
Trong đám người, mặt mày Trác Thiên Ưng trắng bệch. Chưa đầy một tháng mà lão như già đi mười tuổi, xương gò má nhô cao. Còn Kim Sơn, Bạch Dương bên cạnh lão cũng không đỡ hơn mấy, ánh mắt đã phủ đầy vẻ tuyệt vọng.
Trác Thiên Ưng có thể rời khỏi tông môn, thế nhưng lão thật không dám mưu phản Thiên Quỷ tông.
Phàm là đệ tử càng hiểu Thiên Quỷ tông, lại càng rõ ràng tông môn đối xử với phản đồ thế nào. Thực tế chỉ cần có hồn bài ở tông môn thì dù bọn hắn có muốn trốn cũng không thoát được. Hồn bài không những được các cường giả tông môn vận dụng để truy tung, mà một khi bị vỡ vụn thì đệ tử lưu lại tinh hồn sẽ phải chết thảm ngay lập tức.
Trác Thiên Ưng không dám chạy trốn, hai đại hộ pháp kia cũng vậy. Cho nên dù biết lúc này phải chết, ba người vẫn gắng gượng xuất hiện trước mặt Từ Ngôn.
Hy vọng duy nhất của bọn hắn, là liên hợp với những thành chủ và môn chủ khác có lẽ mới có đường sinh cơ.
Tuy rằng trăm người mà Phỉ lão tam mang từ khu Tây tới đều là đệ tử bình thường, thế nhưng tướng quân của Phi Long quân đều là đệ tử hạch tâm cả.
Nhân thủ Phi Long quân bị hao tổn trong đợt Man tộc đồ thành đã được bổ sung hoàn hảo, có trọn vẹn mười tám vị tướng quân thiết giáp chỉ tuân theo lệnh của Hoàng đế mà thôi.
"Chư vị thành chủ môn chủ, Từ mỗ bất tài, bị tông môn chọn trúng phải đảm đương chức Quốc chủ này. Ngày sau còn nhờ chư vị thông lực tương trợ. Tề Quốc to như vậy, một mình ta không thể nào chèo chống được."
Hoàng đế mở miệng, đám người phía dưới nhao nhao đáp lời.
"Thành chủ thành Liên hồ, nguyện dốc sức vì bệ hạ!"
Có người mở miệng đầu tiên, tất có hàng loạt âm thanh nổi lên.
"Thành chủ thành Thanh Hổ, chúc mừng bệ hạ đăng cơ!"
"Thành chủ thành Thiên Nguyên, chúc bệ hạ thiên thu muôn đời!"
"Thành chủ thành Phong Đô, chúc mừng Ngô Hoàng..."
Từ Ngôn khép hờ hai mắt, chợt nghe ba chữ thành Phong Đô đột nhiên mở mắt ra. Một tiếng cười khẽ vang lên, cắt đứt tràng bái kiến của các thành chủ còn lại.
"Diêm Lâm Chử, Diêm thành chủ, đã lâu không gặp. Từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?"
Từ Ngôn vừa mở miệng, những người khác đều giật mình, đồng loạt nhìn về Diêm Lâm Chử. Mà Diêm Lâm Chử cũng giật thót lại.
Lão đã thăm dò thân phận của tân Quốc chủ. Từ khi biết được đó là thập thất Thái Bảo Từ Ngôn thì tâm tình Diêm Lâm Chử vẫn luôn bất an.
Lão không có lỗi với Từ Ngôn, nhưng lại có giao tình tâm đầu ý hợp với Trác Thiên Ưng. Lão cũng biết rõ giữa Từ Ngôn và Trác Thiên Ưng là mối thù truyền kiếp cho nên mới lo sợ mình bị kéo vào công cuộc trả thù của Từ Ngôn.
"Nhờ hồng phúc của bệ hạ, lão thần khá tốt. Bệ hạ càng lúc càng uy vũ bất phàm, cách biệt một trời một vực với năm xưa."
Diêm Lâm Chử không rõ tâm tư Từ Ngôn thế nào, chỉ có thể nói bừa cho xong, ngữ điệu thập phần thấp kém cung kính.
"Quả thật cách biệt một trời một vực." Giọng Từ Ngôn rất bình thản, nghe không ra chút gợn sóng nào, có điều một luồng lãnh ý đã bắt đầu chậm rãi tràn ra.
"Ai nghĩ ra rằng con tin ăn nhờ ở đậu năm đó có thể thành Hoàng đế như hôm nay? Thế sự vô thường, xem ra tên ăn mày cũng có ngày lên trời được, sâu lông cũng có lúc hóa bướm a."
Một câu mờ mịt, ngoại trừ mấy người Trác Thiên Ưng ra, căn bản không ai hiểu gì cả.
Diêm Lâm Chử cúi đầu, mặt mày biến ảo, không dám nhiều lời. Tới bây giờ lão cũng không đoán ra tâm tư Từ Ngôn thế nào, chẳng qua lão xem ra, hôm nay Trác Thiên Ưng chết chắc.
"Nhớ năm đó đi ngang qua Phủ Thành chủ, Diêm thành chủ đã khoản đãi một bữa tiệc rượu. Hôm nay đã đến Hoàng Cung, phần nhân tình này nên hoàn trả lại cho ngươi."
Từ Ngôn nói xong, khoát tay ra hiệu, rồi nói tiếp: "Diêm thành chủ tốn công lao khổ, ban thưởng một ly rượu."
Phỉ lão tam đã chuẩn bị từ sớm, lúc này mới bê một chén rượu tới. Gã vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong đại điện đều biến sắc mặt.
Không ai nhận ra Phỉ lão tam, có điều mùi tanh thì ai cũng ngửi thấy cả. Huống hồ chén rượu kia còn có cả một màu đỏ thẫm quái dị, nhìn qua đã biết là vật kịch độc.
"Diêm thành chủ, bệ hạ ban thưởng là chuyện ngàn năm một thuở a, uống đi."
Phỉ lão tam giương mắt lạnh lẽo nhìn đối phương, một tay đã nắm sẵn trường kiếm giấu sau lưng.
"Bệ hạ, đây là ý gì?"
Diêm Lâm Chử không mù, rượu độc rõ ràng như vậy đến heo còn không uống. Lão tái mặt nhìn Từ Ngôn.
"Trả lại một nhân tình mà thôi, nghe không hiểu sao?" Giọng nói của Từ Ngôn đã trở nên lạnh lùng mà vô tình, ánh mắt lạnh nhạt khiến lòng người phát lạnh.
Quả thật là hắn đang trả một nhân tình, nhưng không phải nhân tình của Diêm Lâm Chử, mà là nhân tình của Lâm Vũ.
Chỉ vì một gốc sơn sâm, cả nhà Lâm Vũ bị tàn sát. Mà Diêm Lâm Chử chính là chủ mưu đứng phía sau, cũng là kẻ thù lớn nhất của Lâm Vũ. Nàng không tiếc sức mạo hiểm ăn trộm một quả trứng cũng chỉ nhằm mục đích sớm tu luyện thành công, giết chết kẻ thủ hại chết cả nhà mình.
Nếu đã nhận lời bằng hữu, thì Từ Ngôn cũng quyết định thay Lâm Vũ báo cho xong mối thù này.