Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 537

Dịch: Hoangtruc

Lúc này trên lôi đài, khí thế mới vừa rồi của Từ Ngôn đã không còn sót lại chút gì. Hắn chỉ đang chật vật chạy thục mạng, bị ba con chồn chuột đuổi theo cực kỳ nguy hiểm. Hứa Mãn Lâu càng cười lạnh không thôi.

Đến ba con chồn chuột còn không đánh lại, vậy mà đòi làm đối thủ Hứa Mãn Lâu gã?

Lôi đài không phải chỗ giỡn chơi, Hứa Mãn Lâu thừa hiểu quy củ tràng diễn võ tông môn. Gã còn chưa phải là kẻ thắng lợi cuối cùng, danh tiếng Hoa vương kia chẳng qua chỉ là một phần thưởng ẩn. Thứ gã phải lấy được là chân chân chính chính đứng đầu đồng giai, còn cả nữ tử áo đỏ phía xa xa kia nữa.

Ánh mắt Hứa Mãn Lâu xẹt qua Bàng Hồng Nguyệt mang theo một phần tham lam. Cô nàng kia không chỉ có vẻ ngoài mỹ tuyệt, mà còn mang theo truyền thừa của Bàng gia. Chỉ cần có được nàng, Hứa gia sẽ gom góp đủ hồn phách Linh cầm cuối cùng rồi.

"Từ Ngôn... Đi chết đi!"

Hứa Mãn Lâu khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay tản ra kiếm khí kinh người.

Lúc Hứa Mãn Lâu vừa định đích thân động thủ đánh chết Từ Ngôn, cũng là lúc ba con chồn chuột kia vẫn đang điên cuồng đuổi giết hòa thượng đầu trọc thì phi thạch trong tay Từ Ngôn lại lẫn nữa đánh ra.

Không giống với ba hòn đá lúc trước, lúc này Từ Ngôn đánh ra sáu hòn phi thạch, hơn nữa còn là hai hòn một lúc. Khoảng cách hai hòn đá phi thạch chỉ chừng một xích, chia làm ba phương hướng bay ra.

Lại là ba tiếng răng rắc vang lên.

Ba con chồn chuột sớm đã nhìn thấu năng lực đối thủ, bèn há miệng cắn nát cục đá, răng nanh chìa ra.

Bộp bộp bộp.

Chồn chuột bị đùa bỡn nửa ngày lúc này đã trúng kế, căn bản chúng nó không nghĩ sau hòn đá lại có hòn đá kế tiếp. Vì vậy miệng chúng nó còn đang há to, ba hòn đá chia ra đánh thẳng vào miệng ba con chồn chuột.

Tốc độ phi thạch cực nhanh, hơn nữa chồn chuột lại đang đà xông về phía trước, cho nên ba cục đá kia đều bị chúng nó nuốt cả vào bụng.

Đá đánh vào miệng vốn rất đau đớn, lại đang đà điên cuồng xông lên không ngừng nghỉ nên ba con chồn chuột đã nuốt phải cục đá. Chúng nó bèn xù lông, mắt đỏ bừng, tăng tốc nhanh hơn cả lúc trước.

Từ Ngôn dừng bước, hắn không bỏ chạy nữa mà chỉ quay đầu lại cười cười, đầy cảm giác quỷ dị không nói ra được.

"Phục!"

Thủ quyết vung lên, Phục Linh quyết được thi triển ra. Ba con chồn chuột phóng tới rú lên thê lương, cả người chúng nó bị kéo phình ra, mỗi con lớn gấp mười lần lúc trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba tiếng trầm đục vang lên, bên người Từ Ngôn xuất hiện ba con quái vật còn cao hơn đầu hắn, đều có hình dạng như tảng đá. Trên đỉnh của tảng đá, là một cái đầu chuột nhỏ không ngừng giãy dụa.

Không phải chồn chuột đã xảy ra biến đổi khác lạ, mà là chồn chuột nuốt xuống ba tảng đá kia đã được Phục Linh quyết khôi phục lại nguyên trạng!

Tảng đá cực lớn kéo căng phình bụng của chồn chuột khiến ba con Linh cầm lập tức chết mất, da chúng đã bị tảng đá kéo căng đến cực hạn, có thể nhìn thấy cả tơ máu dưới lớp lông của chúng nó, như thể sắp bể ra đến nơi.

Chồn chuột thành đá!

Xoạt!!!

Dị tượng trên lôi đài khiến tất cả bên dưới phải xôn xao, hầu hết các đệ tử đều hoảng sợ không thôi.

Ba con Linh cầm lúc trước vẫn còn hoạt bát, hiện tại đã thành ba tảng đá phủ trùm lớp da chuột. Mọi người còn tưởng rằng Từ Ngôn vận dụng tà thuật yêu pháp gì đó, bởi với kiến thức đám đệ tử Trúc Cơ này thì tuyệt nhiên chưa thấy qua pháp môn tà dị như thế bao giờ.

"Phục Linh quyết!"

Bên phía Linh Yên các, Từ Trạch trừng mắt hoảng sợ nói: "Thu nhỏ cự thạch lại đánh vào miệng chồn chuột, sau đó dùng Phục Linh quyết khôi phục cự thạch lại nguyên trạng, trực tiếp khiến chồn chuột bội thực mà chết. Làm sao hắn nghĩ ra được cái ý tưởng thế này đây, quả là thiên tài a!"

"Hắn mới đến thôi, còn nhiều trò hay để xem." Bàng Thiếu Thành khoanh tay nhìn xem náo nhiệt, không ngừng cười hắc hắc: "Nhất định đám người kia chưa từng biết đến thủ đoạn của Thiên Môn hầu thế nào. Đây mới là khởi đầu thôi, nhất định lát nữa càng đặc sắc."

Bàng Hồng Nguyệt vốn còn thót tim, lúc này mới thả lỏng vài phần. Trong ánh mắt lo lắng kia mang theo một phần oán trách, nàng biết phu quân mình ưa thích trêu đùa kẻ địch, thế nhưng đến thời điểm dốc sức liều mạng thế này còn như vậy khiến nàng lo lắng không thôi.

"Coi như nguyên vẹn, không tệ."

Trên lôi đài, Từ Ngôn vỗ vỗ cự thạch bên người, gật đầu nói: "Ta thiếu một bộ áo lông chồn dày, xem ra không cần phải lo nghĩ nữa rồi. Ba bộ da này có lẽ vừa đủ."

Nói xong, Từ Ngôn nhìn về phía Hứa Mãn Lâu đã đơ như tượng, hỏi tiếp: "Còn con chồn chuột nào nữa không, thả ra thêm vài con nữa, ta có áo lông chồn rồi, nhưng mà nương tử ta còn chưa có."

"Ngươi thối lắm!"

Hứa Mãn Lâu bừng tỉnh lại, phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, há miệng mắng chửi. Ba con chồn chuột đã là cực hạn không chế của gã, hơn nữa giá trị ba con chồn chuột này không thua gì pháp khí thượng phẩm, vậy mà còn chưa động thủ đã bị đánh chết sạch rồi.

"Không còn nữa sao?" Từ Ngôn gãi gãi đầu trọc, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Vậy dùng da của ngươi đi vậy, dù sao con chuột nhà ngươi cũng nên chết rồi!"

Hắn lật tay lên, Trường Phong kiếm ngân vang, sát ý lạnh thấu xương.

Tuy rằng bị ngăn cách bởi đại trận, thế nhưng Từ Ngôn vẫn nhìn thấy được bên ngoài. Hắn không chỉ thấy được nương tử của mình, mà còn thấy được Trần Thanh đã thực hiện lời hứa hẹn của y, cũng chứng kiến cảnh Hứa Mãn Lâu một kiếm chém chết Trần Thanh.

Hai huynh đệ Trần Minh và Trần Thanh không có tiếng tăm gì, thế nhưng tâm địa thuần phác, lại phải chết dưới tay Hứa Mãn Lâu.

Từ Ngôn đã sớm nổi lên sát ý với Hứa Mãn Lâu. Vừa rồi hắn trêu đùa chồn chuột chẳng qua chỉ làm nóng người mà thôi, mục tiêu của hắn là đánh chết sạch tất cả vật sống trên người Hứa Mãn Lâu, không chừa thứ gì!

"Muốn mạng của ta?" Hứa Mãn Lâu giận quá hóa cười: "Vậy phải nhìn xem kẻ thắng cuối cùng là ai!"

Kiếm quang lóe lên, Hứa Mãn Lâu dùng Tử Mẫu Truy Hồn kiếm thi triển ra Phong Linh kiếm pháp sở trường nhất của mình.

Kiếm khí như gió, thân hình như điện, Hứa Mãn Lâu Tự Linh đường đã vận dụng toàn lực. Gã vừa ra tay đã nhận lấy một tràng thanh âm trầm trồ khen ngợi, từng kẻ Hứa gia bên phía Tự Linh đường trợn mắt hô to trợ uy người nhà mình.

Đối mặt với kiếm khí nghiêng trời lật biển kia, Từ Ngôn lại bất động như núi, trong lòng có một bóng người đang biến ảo bất định.

Đó là bóng dáng của hắn.

Là bóng dáng hắn đang tập luyện Ích Vân thức!

Một khắc sau, Ích Vân quyết lấy ý hóa hình hóa thành Phách Đao pháp được Từ Ngôn thi triển ra. Trường Phong kiếm trong tay mang theo một dải vòi rồng gào thét.

Kiếm như đao, đao như kiếm, dường như lúc này đao kiếm đã không còn gì khác biệt nữa. Từ Ngôn cầm kiếm trong tay, thế nhưng thi triển ra, lại là đao quyết chân chính.

Hoành Thiên!

Một kiếm Hoành thiên như chấn vỡ cả vòm trời, kiếm khí mãnh liệt đánh tan một kích toàn lực của Hứa Mãn Lâu.

Phách Nguyệt!

Cả người hắn đảo ngược như con quay, kiếm tùy thân động, từng vòng kiếm khí xuất hiện quanh người, cuối cùng cuộn lại với nhau tạo thành một vòi rồng khủng khiếp, kéo theo sóng khí như mây mù gào thét lao ra.

Đưa tay vung ra, gió bắt đầu thổi.

Đến lúc kiếm xuất, mây đã rơi rụng.

Vù...ù..ù!!!

Âm thanh vù vù nổi lên, kiếm khí như gió lốc quét ra khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Đối mặt với một kích kinh người như thế, Hứa Mãn Lâu đã sớm kinh hoảng, vội biến đổi kiếm quyết xuất ra một chiêu mạnh nhất.

"Phong Linh kiếm!"

Theo tiếng hét điên cuồng của Hứa Mãn Lâu, một cơn lốc kiếm khí mãnh liệt không kém xuất hiện. Hai luồng kiếm khí kinh khủng va đụng vào nhau tạo thành cơn sóng khí khổng lồ đẩy bay hai người ra xa.

Một kích đầy kinh khủng, đừng nói là đệ tử Trúc Cơ mà có là trưởng lão bình thường nhìn thấy cũng phải giật mình. Sát chiêu cỡ này đã đủ để uy hiếp được cảnh giới Hư Đan rồi.

Từ Ngôn bị văng ra. Hắn vội ném một cục đá ra, cục đá lập tức biến lớn thành một tảng đá, hai chân hắn đạp vào tảng đá, nhờ lực cản của cự thạch lúc này mới không bị thổi bay khỏi lôi đài. Còn Hứa Mãn Lâu thì vội tế ra một kiện pháp khí phi hành, một cước đạp vào mạn thuyền pháp khí kia, cũng gắng gượng chống cự.

Hai người động tác gần hệt như nhau, ánh mắt đầy hận ý không thua kém nhau, cùng vận sức vào hai chân, nhanh chóng lợi dụng cự thạch và pháp khí phi hành vọt ra ngoài.

"Đi chết đi! Phong Linh kiếm!"

Hứa Mãn Lâu điên cuồng gào thét, lại toàn lực ra tay, không tiếc hao tổn hết phần linh khí cuối cùng để đánh chết đối phương.

Giao chiến giữa không trung lúc này chỉ có thể gói gọn trong một chiêu mà thôi. Bởi vì cả hai người đều đã bỏ qua pháp khí phi hành, quyết đấu một kích cuối cùng.

Nhìn thấy nhìn đối phương chém ra một luồng vòi rồng kiếm khí kinh người nữa, khóe miệng Từ Ngôn bỗng nhiên nhếch lên.

Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời thăm thẳm, hai tay trong không trung vung mạnh hình vòng cung, chống kiếm sau lưng. Một đạo kiếm khí ẩn chứa tất cả hận ý được ngưng tụ lại.

"Phách Đao đệ tam thức..."

Tiếng hô nhẹ của Từ Ngôn so ra cực kỳ bé nhỏ trong tiếng kiếm khí nổ vang của đối phương, thế nhưng loại sát ý khiến người ta phải sợ hãi này khiến cả cường giả Nguyên Anh đang ngồi đó cũng phải biến sắc mặt.

"Trảm Thương Khung!"

Trường Phong kiếm thẳng tắp sát lưng eo, như Bàn Cổ khai thiên được Từ Ngôn vung mạnh thành hình trăng tròn ra ngoài, ầm ầm hạ xuống.
Bình Luận (0)
Comment