Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 539

Dịch: Hoangtruc

Thủ đoạn hèn hạ của Hứa Mãn Lâu không chỉ khiến rất nhiều đệ tử bất mãn mà vài trưởng lão Hư Đan cũng đầy xem thường.

Dù là vậy, chỉ cần người thắng cuối cùng là Hứa Mãn Lâu thì sẽ không ai nói năng được gì cả.

Tất cả đệ tử lên đài lúc này đều là người của Tự Linh đường, nhìn qua có chút không hợp quy củ, thế nhưng nếu là đệ tử năm chi mạch khác lên đài thì kết quả cũng như vậy mà thôi.

Cuối cùng, Từ Ngôn vẫn phải nghênh đón cục diện dùng một chiến năm.

Đệ tử Tự Linh đường ngang ngược, xuất phát từ Hứa Xương bày mưu đặt kế, cho nên chỉ cần năm mạch khác không ai lên tranh giành thì đệ tử Hứa gia có thể danh chính ngôn thuận giao thủ với Từ Ngôn. Vì vậy trên người Từ Ngôn bắt đầu hội tụ ngày càng nhiều ánh mắt thông cảm.

Một tên Hứa Mãn Lâu đã khó chơi, đằng này bốn tên đệ tử Hứa gia đều có thân phận chân truyền. Hơn nữa Từ Ngôn đã bị hao hụt linh khí quá nhiều, căn bản không có khả năng thắng được.

Từ Trạch thấy Hoa Vương lôi xuất hiện, bốn chân truyền Hứa gia lên đài, sắc mặt lập tức biến đổi, nói khẽ: "Tình huống không tốt lắm a, có lẽ nên kêu tiểu tử kia xuống mới được. Cứ thế này mà tái chiến, có lẽ sẽ mất mạng..."

"Ông không phải sư tôn hắn, có tư cách gì gọi người ta xuống đài?" Lâm Tiểu Nhu bên cạnh Từ Trạch nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn về phía khán đài. Điểm cuối ánh mắt bà, là bóng dáng Các chủ Linh Yên các thanh lãnh mà lạnh lùng, một lời không nói.

Từ Trạch theo ánh mắt của phu nhân mình nhìn qua Các chủ, lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Dưới đài đã xôn xao tiếng nghị luận, trên đài tức thì xuất hiện trầm mặc trong chốc lát.

"Một, hai, ba, bốn, năm..."

Từ Ngôn sửng sốt một lúc, nhìn bốn kẻ kia, rồi lại đếm lần nữa.

"Ngươi đếm cái gì? Xuất chiêu đi." Một tên chân truyền Hứa gia chừng hơn ba mươi lạnh giọng quát: "Nếu đã đạp ra Hoa Vương lôi thì nên chuẩn bị lấy một địch năm cho tốt. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

"Từ Ngôn, ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi đấy." Hứa Mãn Lâu lau vết máu nơi khóe miệng, oán hận nói: "Định cướp Bàng Hồng Nguyệt sao? Ngươi không có cơ hội đấy, nàng là của ta. Mà ngươi, thì là kẻ sắp chết."

"Nương tử của ta mà để mắt đến loại không bằng heo chó như ngươi sao?" Từ Ngôn cười hắc hắc, đáp: "Hứa Mãn Lâu, ngươi đánh giá mình cao quá rồi."

"Không sao cả, ta muốn thân thể nàng, không cần trái tim nàng."

Hứa Mãn Lâu dữ tợn cười, hừ lạnh nói: "Xuống âm phủ mà nhìn người trong mộng bị ta chà đạp đi. Từ Ngôn, ngươi nên cầu xin ta mới đúng, cầu xin ta hạ thủ lưu tình với Bàng Hồng Nguyệt thôi. Nếu như ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ nghĩ lại, yêu quý nàng vài phần. Ít nhất cũng đối đãi nàng như với tỳ nữ. Còn nếu ngươi không cầu ta, nàng ắt phải nhận mọi tra tấn!"

Lúc này Hứa Mãn Lâu giống như một con sói đói thấp giọng nói tiếp: "Thủ đoạn của ta, ngươi hẳn đã biết rồi chứ, hặc hặc, ha ha ha ha!"

"Quả thật đã hiểu được thủ đoạn của các hạ." Đợi đến lúc đối phương nói xong, Từ Ngôn mới chất phác cười cười: "Nhưng mà, hình như ngươi lại chưa biết qua thủ đoạn của ta."

"Vậy thì mở mang thêm kiến thức rồi." Một tên đệ tử Hứa gia trẻ tuổi khác quát: "Tiểu tử, có thủ đoạn gì bày hết cả ra, năm gia gia đây sẽ tiếp đón."

"Năm người chưa đủ, quá lãng phí..."

Từ Ngôn thì thầm một câu mà người khác không nghe rõ, dù có nghe được cũng không hiểu hắn đang nói quá lãng phí là gì.

Quay đầu nhìn Hứa Xương dưới đài đang đầy đắc ý, Từ Ngôn chỉ vào đối phương gào to: "Lão bất tử Hứa Xương kia, Hứa gia các ngươi chỉ bằng đây thôi sao? Hôm nay Từ gia ngươi tâm tình không tệ, năm người chưa đủ, tốt nhất toàn bộ đám Hứa gia các ngươi cùng lên đi!"

Một câu quát mắng của Từ Ngôn khiến Hứa Mãn Lâu trợn mắt há hốc mồm, sau đó gã nở nụ cười điên cuồng. Mà bốn tên Hứa gia bên kia cũng ôm bụng cười, nhìn Từ Ngôn như nhìn thằng ngốc.

Dù sao thì mấy gia hỏa này cũng sẽ trở thành người chết, Từ Ngôn cũng sẽ không để tâm đến tràng cười nhạo của bọn chúng. Nhìn thấy đa số đám người Hứa gia ngơ ngẩn cả người, Từ Ngôn lại lần nữa điên cuồng mắng: "Điếc hết rồi hả? Từ gia nhà các ngươi chiến năm không bõ, muốn chiến trăm người! Tất cả họ hàng hang hốc của Hứa Mãn Lâu lăn hết lên đây cho ta!"

Trong mắt người khác, Từ Ngôn nói bừa thế kia cầm chắc phải chết. Chiến trăm người sao? Đến trưởng lão Hư Đan bình thường cũng không dám đơn giản chiến trăm chân truyền Trúc Cơ cảnh, khẩu khí của hắn đã đầy huênh hoang, chọc cho đám người Hứa gia nhân giận dữ không thôi.

Vèo! Vèo! Vèo!

Hơn mười bóng người nữa liên tiếp nhảy lên lôi đài. Nếu như Từ Ngôn đã dẫm lên Hoa Vương lôi, thì dù có trăm người đi lên cũng là hợp quy.

Ai bảo hắn liều lĩnh như thế, nếu đã dám liều lĩnh thì cũng phải chấp nhận trả giá cho sự liều lĩnh đó.

"Một hai ba..."

Đếm được thêm mười chín người rồi, Từ Ngôn nhếch miệng hỏi: "Hứa gia các ngươi chỉ có mười chín người thôi hả? Đám còn lại không mang họ Hứa? Hay đều là con hoang cả?"

Lời là hỏi mười mấy người trên lôi đài, thế nhưng vào tai đám đệ tử Hứa gia dưới đài lại trở nên khó nghe, không lên đài không được, cho nên tất cả cùng nhau xông lên.

Dù sao Từ Ngôn đã định phải chết rồi, bị mười mấy người đánh chết hay bị mấy chục người đánh chết có gì khác nhau đâu.

Bị Từ Ngôn khích như vậy, có không ít đệ tử Hứa gia nhao nhao lên đài. Thế nhưng lúc này, Hứa Xương cảm thấy có chút không đúng. Cho nên sau khi hơn ba mươi đệ tử Hứa gia lên đài rồi, Hứa Xương lập tức ngăn cản số hậu bối còn lại, âm trầm nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn trên đài. Lão cũng muốn xen thử Từ Ngôn còn mánh khóe gì không.

Nhìn thấy Hứa Xương ngăn trở, Từ Ngôn có chút thất vọng. Chẳng qua nhìn ba mươi lăm chân truyền Hứa gia trên đài, Từ Ngôn cũng tạm thoả mãn.

Lục mạch diễn võ Kim Tiền tông diễn ra nhiều năm. Có điều lần này lại đặc biệt nhất. Chẳng những xuất hiện Hoa Vương lôi hai lần liên tiếp mà còn có chuyện một người chiến ba mươi lăm đồng giai trên Hoa Vương lôi.

Đây không thể dùng từ thực lực mạnh mẽ để hình dung được, có lẽ nên dùng là nói khoác mà không biết ngượng, hoặc là vùng vẫy giẫy chết.

Tuy rằng rất nhiều người bắt đầu thông cảm với Từ Ngôn, thế nhưng đa phần đều cho rằng thanh niên đầu trọc kia hôm nay cầm chắc phải chết.

Các đệ tử tông môn đều cho rằng như thế, trưởng lão Hư Đan cũng giống như vậy, đến cường giả Nguyên Anh trên khán đài cũng không tin Từ Ngôn sẽ còn sống rời khỏi lôi đài được.

Bàng Hồng Nguyệt đứng phía sau đám người đã nóng lòng như lửa đốt.

Nàng tin vào năng lực của Từ Ngôn thế nhưng nàng không tin Từ Ngôn thật sự đánh bại được nhiều đối thủ cùng giai đến vậy. Hơn ba mươi kẻ kia không phải là đệ tử bình thường, mà đều là đệ tử chân truyền có tu vi không tầm thường cả.

Quy củ Hoa Vương lôi chỉ có một vị đài chủ, thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt đã bất chấp, định tế ra pháp khí phi hành phóng tới lôi đài.

Mặc dù sẽ chết thì nàng cũng phải chết cùng một chỗ với phu quân của mình.

"Làm gì vậy? Đừng qua đó quấy rối a."

Bàng Hồng Nguyệt còn chưa kịp bước ra, lập tức bị Bàng Thiếu Thành kéo trở về.

"Phu quân muội là Thiên Môn hầu a, không phải là thanh niên trẻ trâu nào cả. Hắn đã muốn ngoan lệ rồi, cứ chờ mà xem, một hồi sau ắt hẳn thây ngang khắp đồng."

Bàng Thiếu Thành vừa nói, rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt cũng nhớ ra đừng nhìn phu quân nhà mình suốt ngày tươi cười khờ ngốc, tâm tình đủ đen tối hơn bất cứ kẻ nào. Hắn càng không phải kẻ chịu thua thiệt, cho nên thiếu nữ đang loạn cả tâm trí chỉ có thể cau chặt mày lại.

"Thật không còn người?"

Từ Ngôn nhìn về phía Hứa Mãn Lâu, chăm chú hỏi.

"Ngươi đi chết đi được rồi." Hứa Mãn Lâu không nói nhảm với đối phương nữa, mà đám huynh đệ gã bên kia cũng đồng thời quát lớn: "Đồng loạt ra tay, giết hắn đi!"

Hơn ba mươi cao thủ Hứa gia, có người dùng kiếm, có người cầm đao, tên nào tên nấy hung thần ác sát nhao nhao hội tụ ra kiếm khí. Chỉ cần những người này đồng loạt ra tay, Từ Ngôn tuyệt đối không có đường sống.

Nhìn thấy không còn người lên đài, khóe miệng Từ Ngôn lập tức kéo ra một tia lạnh lẽo. Hắn phi thân nhảy lên, một bước bước lên Sơn Hà đồ phóng vút lên cao!

"Hắn định bỏ chạy!"

"Chạy thoát sao? Chạy ra khỏi Hoa Vương lôi thì sẽ có trưởng lão bắt giữ ném lại vào lôi đài thôi!"

"Đã dẫm Hoa Vương lôi, muốn rời khỏi chỉ có một con đường, đánh bại tất cả đối thủ!"

Từng tên cao thủ Hứa gia mang theo ánh mắt nhìn khinh thường nhìn bóng dáng càng lúc càng bay cao của Từ Ngôn, chờ đợi đối phương bị trưởng lão bắt lại. Thế nhưng Từ Ngôn chỉ bay lên cao, không rời khỏi phạm vi lôi đài.

Mãi đến độ cao chừng hơn mười trượng, hắn mới ngừng lại. Khóe miệng cười lạnh của hắn đã sớm biến thành lạnh lẽo và sát ý đến mức tận cùng.

Sau một khắc, Sơn Hà đồ đảo ngược, quyển họa dài được trải ra. Phía trên núi non sông ngòi là chằng chịt chi chít điểm đen, nhìn kỹ, có thể thấy đó chính là vạn khẩu Thần Võ pháo bố trí khắp mọi núi non sông ngòi trên quyển họa.

Một đốm lửa chướng mắt chợt hiện trên không.

Vận dụng Viêm Hỏa quyết dẫn đốt Sơn Hà pháo rồi, Từ Ngôn không liếc nhìn đám người bên dưới nữa mà chỉ nhìn về màn đêm trải rộng ánh sao, thấp giọng lẩm bẩm.

"Trần Minh, Trần Thanh, ta báo thù cho các ngươi..."

Ầm!!!!!!

Như có ánh chớp lóe sáng, như thể rồng lớn rời biển, trời rung đất chuyển, vạn khẩu Thần Võ pháo nổ vang!

Một chùm tia sáng bắn ra, hợp thành một vùng Lôi Đình diệt thế. Chỉ trong tích tắc, ba mươi lăm đệ tử Hứa gia trên Hoa Vương lôi, kể cả Hứa Mãn Lâu đều biến thành tro bụi.

Cả tòa Hoa Vương lôi, trực tiếp bị bắn nát vụn!
Bình Luận (0)
Comment