Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 548

Dịch: Hoangtruc

Nếu muốn tên mình hiển lộ rõ ràng hai chữ cường giả, thì không chỉ cần tu vi thâm hậu mà cần phải có nghị lực hơn người.

Linh khí có nhiều thế nào đi nữa, mà không có pháp môn cao thâm, tu vi không mạnh mẽ thì cũng chỉ như trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi. Cho nên con đường tu hành cũng chính là một hành trình tu luyện buồn tẻ.

"Kim sinh lôi, mộc tùy phong, thủy thành lãng, hỏa ngưng viêm, thổ tạo thạch..."

Trong đại sảnh Thiên Hải lâu, lâu chủ đứng chắp tay chậm rãi giảng giải căn nguyên pháp thuật Ngũ Hành, còn Từ Ngôn thì ngồi lẳng lặng lắng nghe trên bàn.

"Đạo pháp Ngũ Hành dễ học nhưng khó đại thành. Nếu như có thể tu đến đỉnh phong, đủ lực di sơn đảo hải. Đáng tiếc khí tức thiên địa có hạn, dù là cường giả Nguyên Anh cũng rất khó nắm giữ tinh túy của Ngũ Hành."

"Sư tỷ, khí tức thiên địa là gì?"

"Đó là sức mạnh của trời đất. Nắm giữ được phần sức mạnh này có thể phá mở quy tắc của thiên địa. Nếu không, vĩnh viễn vẫn bị giam cầm trong trời đất này."

"Thiên Địa là nhà lao sao? Lao lồng này không tệ a, rất lớn còn gì."

"Lớn thế nào cũng là lao tù, có lẽ ngươi không nhìn tới, nhưng với cường giả chân chính thì đó mãi là một phần giam cầm."

"Chắc hẳn có cửa nhà lao chứ... Cửa là nơi đâu đây?"

Từ Ngôn trừng mắt nhìn loạn, cả một lúc lâu cũng không phát hiện ra gì.

"Ngay cả ta còn không nhìn tới, ngươi nhìn cái gì?" Hàn Thiên Tuyết cau mày xoay người lại, giọng nói thêm vài phần lạnh lùng.

Từ Ngôn rụt cổ, rủ mắt nhìn xuống. Nói gì thì nói, dù là trưởng lão Hư Đan thì cơ hội được cường giả Nguyên Anh đích thân chỉ điểm đã vô cùng trân quý, đừng nói đệ tử Trúc Cơ thì lại càng là mơ mộng viển vông, cho nên hắn vẫn cố thành thật một chút cho thỏa đáng.

"Một đạo thuật pháp, bác đại tinh thâm. Tu luyện đạo pháp Ngũ Hành cần phải quanh năm suốt tháng cảm ngộ lấy. Đây là cảm ngộ tâm đắc của ta trong nhiều năm tu luyện, ngươi cầm lấy đi."

Trên bàn gỗ bên người Hàn Thiên Tuyết chất một chồng sách vở cao ngất, rất nhiều quyển đã rất cũ kỹ, hẳn là được lật giở qua rất nhiều năm.

"Đa tạ sư tỷ."

Từ Ngôn cúi đầu cảm ơn. Kinh nghiệm của cường giả Nguyên Anh là bảo vật vô giá, là thứ mà người khác có muốn cũng không được.

"Với cảnh giới ngươi hiện tại, có nhiều loại pháp thuật vẫn chưa thể tu luyện được. Vài loại có uy lực tàm tạm thì tự ngươi có thể tu luyện, ta chỉ dạy ngươi một loại pháp thuật, là phong độn."

Nói khẽ một câu, thân hình Hàn Thiên Tuyết khẽ động, một bộ bạch y bay bay, giày trắng nhỏ nhắn dưới chân vừa đạp xuống, lại như bước đi trong hư không. Cả người nàng cứ vậy mà biến mất không thấy gì nữa.

Trong đại sảnh, một luồng gió mát lướt qua.

Từ Ngôn trừng mắt, nhìn cơn gió kia không ngừng xẹt qua trước mặt, rồi xuyên khỏi cửa ra ngoài.

Độn pháp rất bình thường, nhưng trong mắt trái của Từ Ngôn lại hoàn toàn khác biệt.

Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, Từ Ngôn nhìn thấy được Hàn Thiên Tuyết hóa thân thành một làn gió mát, xuất hiện trên bàn gỗ, trên giá sách, trên xà nhà gỗ, cuối cùng mới lướt ra khỏi cửa phòng.

Có thể lập tức độn khắp bốn phía, quả là một loại độn pháp tuyệt diệu!

Kinh ngạc qua rồi, Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng cũng đưa tay đánh kết pháp quyết, thi triển ra Thiên Quỷ thất biến đệ tam biến, cả người hóa thành một luồng quỷ khí chui ra ngoài cửa.

Lúc hiện thân ra, Từ Ngôn đã đứng ở ngoài Thiên Hải lâu, trước người hắn là nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang cau mày.

"Sư tỷ, ta cũng có một môn độn pháp, vậy có phải tu luyện phong độn nữa không?" Từ Ngôn gãi gãi đầu, cười hỏi.

"Thiên Quỷ thất biến đệ tam biến, Xuất Quỷ Nhập Thần..." Ngữ khí Hàn Thiên Tuyết lãnh đạm nói: "Đệ tử chính phái tu luyện công pháp tà phái, có chút không quy củ. Ngươi đã tu thành đệ tam biến, lại làm môn hạ sư tôn nên ta cũng không có tư cách quản nhiều, nhưng mà ngươi vẫn phải học phong độn."

Ngữ khí Hàn Thiên Tuyết lạnh lùng vậy lại khiến Từ Ngôn có chút cứng ngắc. Vị sư tỷ này không quá ân cần với hắn, lại cứ bắt buộc hắn phải học phong độn, như thể một vị tiên sinh nghiêm khắc uốn nắn từng nét bút một cho học trò mình bất kể kẻ đó đã biết chữ rồi. Trong lúc nhất thời Từ Ngôn cũng không biết phải làm sao?

Đều là độn pháp, chẳng lẽ độn pháp khác thì không được?

"Chẳng lẽ độn pháp cũng có chỗ khác nhau sao?" Nếu như đã khó hiểu, nên hỏi ngay cho rõ.

"Dùng khí tức Âm Quỷ chỉ có thể xuyên phòng ốc, nếu ngươi lâm vào trong lao ngục thật sự, chung quanh bị kim loại vây kín thì có trốn ra ngoài được không?"

Hàn Thiên Tuyết lạnh lùng nói: "Thiên Quỷ thất biến quả thật huyền ảo, thế nhưng dù sao cũng là pháp môn tà phái. Ngươi có thể thoát ra mười trượng hẳn là cực hạn rồi, nếu như muốn thoát ra trăm dặm, ngàn dặm phải cần khí tức Âm Quỷ khổng lồ chèo chống lấy. Còn độn pháp Ngũ Hành lại khác, chỉ cần có đủ linh khí, có thể tùy ý thi triển."

"Thi triển phong độn có thể thoát khỏi lao tù bị vây kín bằng kim loại?" Từ Ngôn không quan tâm chuyện khí tức Âm Quỷ gì gì đó, chỉ cảm thấy hết sức cảm thấy hứng thú với lao ngục bằng kim loại mà thôi.

"Dùng lôi độn thì được, phong độn không trốn thoát." Hàn Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp.

"Khống trốn thoát thì còn học phong độn làm gì? Chúng ta học lôi độn đi." Từ Ngôn tò mò hỏi.

"Ta chỉ dạy ngươi phong độn!"

Bị tên sư đệ ngu ngốc này gây chuyện, lâu chủ Thiên Hải lâu không hiện rõ hỉ nộ trước người khác cũng phải cau mày lại, bộ dạng đã hiện phẫn nộ, mặt tái lại, làn váy khẽ động bước vào tòa lầu các.

"Được rồi, phong độn thì phong độn..." Từ Ngôn thì thầm một câu, ủ rũ đi vào theo.

Biết được sư tỷ cứng nhắc rồi, Từ Ngôn cũng không cách nào khác. Cũng may hắn trời sinh thông minh, Hàn Thiên Tuyết lại thành tâm dạy bảo cho nên ba ngày sau Từ Ngôn đã hoàn toàn nắm giữ pháp môn phong độn. Kế tiếp chỉ cần hắn khổ luyện cho thuần thục là được.

"Cái bàn, xà nhà, giá sách, khung cửa sổ!"

Bên trong Thiên Hải lâu, Hàn Thiên Tuyết lãnh đạm chỉ huy sư đệ đang hóa thân thành gió mát. Lần này xem như Từ Ngôn không gặp may, ngày nào cũng phải tuân thủ bài học nương theo thân gỗ mà độn đi. Hầu như liên tục, đến khi linh khí hao hết mới được nghỉ ngơi một chút.

Sau nửa tháng, rốt cuộc Từ Ngôn đã nhàm chán tới cực điểm, bèn nhịn không được hỏi: "Sư tỷ, tính ra coi như ta đã học được phong độn rồi, có điều là linh khí chưa đủ không cách nào chèo chống quá lâu. Độn pháp này với đệ tử Trúc Cơ có lẽ không có trọng dụng nhiều. Không đến Hư Đan căn bản không trốn xa được a."

"Có lẽ không có trọng dụng với người khác, nhưng đối với ngươi lại rất hữu dụng." Hàn Thiên Tuyết khẽ nói, thậm chí gần như không nghe thấy: "Phong độn, có lẽ sẽ cứu ngươi một mạng..."

Từ Ngôn chỉ nghe được câu trước, không nghe thấy câu sau. Bởi vì hắn lại tiếp tục buồn tẻ tu luyện nữa.

Liên tiếp hai tháng, Từ Ngôn một mực tu luyện phong độn tại Thiên Hải lâu. Đến lúc này hắn đã một hơi trốn đến ba địa điểm, dù chưa ra khỏi phòng được nhưng vẫn tính là thiên phú bất phàm trong tu luyện độn pháp này.

Nắm giữ phần trụ cột nhất của pháp môn xong, tiếp đó là cần linh khí chèo chống và tự cảm ngộ sâu hơn. Hàn Thiên Tuyết chỉ bảo Từ Ngôn thêm một ngày nữa, rồi không nhúng tay vào chuyện của Từ Ngôn thêm.

"Sau khi Kết Đan, phải nhanh chóng tu luyện phong độn tới cực hạn. Sư đệ, nhất định phải nhớ kỹ lấy."

Vẫn là một thần quần áo trắng như tuyết, Hàn Thiên Tuyết chỉ điểm Từ Ngôn xong xuôi, để lại một câu dặn dò quái dị. Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn ra chút lo lắng ẩn sau câu dặn dò này nữa.

"Sư tỷ yên tâm, ta nhớ rõ."

Từ Ngôn không hiểu làm sao, chỉ gật đầu nói. Vừa nói xong, Hàn Thiên Tuyết đã ném qua một cái túi trữ vật.

"Diễn võ tông môn ban thưởng đấy."

Nghe qua có ban thưởng, Từ Ngôn lập tức cười hắc hắc. Hắn còn cho rằng mình phá hủy mất Hoa Vương lôi nên mấy phần thưởng kia bay màu mất cả rồi.

Bên trong túi trữ vật là ba ngàn hạ phẩm linh thạch, còn có một thanh trường đao tản ra linh khí kinh người, thân đao hẹp dài, lưỡi đao lóe lên từng vệt sáng, sống đao như có một đường vân hình vảy màu xanh trải dài.

"Pháp khí cực phẩm!"

Từ Ngôn kinh ngạc, sau đó vui sướng cầm trường đao vuốt ve không thôi.

Thân đao còn có chữ viết: Thanh Lân.
Bình Luận (0)
Comment