Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 551

Dịch: Hoangtruc

Cuộc nói chuyện trong rừng lại khơi lên cho Từ Ngôn phần thân tình đã lâu chưa cảm nhận được.

Dù là Bàng Vạn Lý rời nhà đi tìm thê tử, hay là Bàng Thiếu Thành nhìn qua một thân phong lưu lại cực thấm nhuần nhân tình thế thái, còn có Bàng Hồng Nguyệt luôn nghĩ tới phụ thân, không tiếc công nhận nhiệm vụ tông môn nhằm thừa cơ tìm kiếm cha già, hay Mai Tam Nương hàng ngày vẫn cho heo ăn tôm cua khổng lồ.

Những người này đều là thân nhân của Từ Ngôn, phần thân tình này khiến cho lòng hắn càng thêm ấm áp.

"Tiểu Hắc lên cân sao..."

Mang theo vui vẻ nhẹ nhõm, Từ Ngôn lẩm bẩm. Chân trời, bỗng có một đám mây bị gió đưa đẩy, kéo thành một cái mõm dài, trừ màu sắc ra thì nhìn qua rất giống con heo Tiểu Hắc ngu ngơ.

"Tiểu Hắc đi theo lão gia tử rồi, cho nên ta mới không lo lắng." Bàng Thiếu Thành mỉm cười nói: "Có con heo ưa ăn Yêu vật kia đi theo, chắc hẳn lão gia tử sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."

Từ Ngôn khẽ gật đầu, lấy ra một túi trữ vật đưa cho Bàng Thiếu Thành.

"Ban thưởng hạng nhất của tông môn, không nhiều lắm, ba ngàn linh thạch."

"Muội phu tốt! Đã biết tiểu tử ngươi ra tay hào phóng, phần tâm ý này cả đời nhị ca sẽ nhớ mãi!"

"Không phải cho ngươi, mà đưa cho nương tử nhà ta..."

"Không sao, Nguyệt Nhi là em gái ta, linh thạch của muội tử cũng là linh thạch của ca ca. Hắc hắc, ta dùng trước một ít, muội tử ta hào phóng hơn quỷ hẹp hòi ngươi nhiều."

Xỉa xói nhau vài câu, Từ Ngôn đứng dậy, nói: "Nhị ca, nếu như lão gia hỏa Lý Mục kia có làm gì các ngươi, cứ đến Thiên Hải lâu."

"Yên tâm đi, cường giả Nguyên Anh không để mắt tới đám đệ tử Trúc Cơ chúng ta." Bàng Thiếu Thành vẫy vẫy tay trấn an Từ Ngôn, chợt nhớ tới cái gì đó, bèn hỏi: "Đầu đại xà kia đâu rồi?"

"Thiên Nhãn vương xà à?" Từ Ngôn kinh ngạc hỏi: "Ngươi tìm Đại yêu làm gì?"

"Ta không tìm Đại yêu, ta tìm túi trữ vật của lão già Hứa Xương kia."

Bàng Thiếu Thành khẽ giọng bảo: "Có thể lấy được túi trữ vật Hứa Xương ra không hả? Mấy năm nay Hứa gia đã góp nhặt được truyền thừa của Lê gia và Vạn gia, chỉ còn thiếu truyền thừa Bàng gia chúng ta chưa tới tay mà thôi. Lão chết thì thôi, thế nhưng truyền thừa ba nhà đều đang trên người Hứa Xương, nếu có thể tìm được ba yêu hồn kia thì Bàng gia chúng ta có cơ hội luyện chế ra tứ linh giáp rồi!"

Nghe nói đến Tứ Linh giáp, Từ Ngôn chợt kinh ngạc.

"Ngươi là cô gia Bàng gia chúng ta, không là người ngoài, nói cho ngươi nghe cũng không hề gì."

Bàng Thiếu Thành nhìn nhìn chung quanh. Xác định không người mới thấp giọng kể rõ.

Hóa ra tứ đại gia tộc Tự Linh đường đều có truyền thừa riêng, được truyền thừa từ rất lâu rồi. Mỗi nhà có một pháp khí đặc thù phong ấn một hồn phách Đại yêu bên trong, nếu tụ tập đủ bốn hồn phách, nhất định được có cơ hội luyện chế ra một kiện phòng ngự Pháp bảo hiếm có, tên là Tứ Linh giáp.

Phần truyền thừa cổ xưa này là truyền thừa cuối cùng của tứ đại gia tộc nhằm đảm bảo hậu thế không bị diệt vong, thế nhưng lại bị Hứa Xương đoạt lấy cho riêng mình, suýt chút nữa thì đã thành công.

Hứa Xương đã bị Thiên Nhãn vương xà nuốt, tam hồn trên người lão đã nằm gọn trong bụng Đại yêu, lúc này Bàng Thiếu Thành mới không cam lòng hỏi thăm có thể lấy ra được hay không.

Không chỉ có Bàng Thiếu Thành không cam lòng, Từ Ngôn cũng rất không cam lòng, thế nhưng Thiên Nhãn vương xà đã sớm rút về Thiên Quỷ tông. Dù hắn có phóng xuất ra được, nhưng ai dám tìm kiếm yêu hồn gì đó trong bụng đại xà chứ? Đó không phải là tìm chết sao?

Hắn một phát cự tuyệt ngay vọng tưởng của Bàng Thiếu Thành, dù sao Từ Ngôn cũng không muốn vị anh vợ này vì lòng tham phải táng thân trong bụng Đại yêu.

Biết không thể lấy được mấy yêu hồn kia, Bàng Thiếu Thành thất vọng không thôi. Có điều trong tay y đang có ba ngàn hạ phẩm linh thạch, cho nên chẳng mấy chốc đã cao hứng trở lại.

Quơ quơ túi trữ vật, Bàng Thiếu Thành cười hắc hắc nói: "Đợi Nguyệt Nhi trở về, ta sẽ nói cho nàng biết một tiếng. Rằng phu quân si tình của nàng tới tìm nhiều lần rồi. Vậy đi, nhị ca phải đi về bế quan tu luyện, lần sau đến nhớ mang thêm chút rượu ngon, không biết nhị ca ưa thích mấy thứ đó hả?"

Bày ra tư thế trưởng bối xong, Bàng Thiếu Thành bước nhanh trở về. Nhìn thấy vị kia không đi về Tự Linh đường mà nhắm thẳng hướng đại điện giao dịch, Từ Ngôn đã biết, e rằng ba ngàn linh thạch chuyển cho nương tử sẽ không còn thừa bao nhiêu cả.

Hắn chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta là anh em ruột cơ chứ!

Lắc lắc đầu, Từ Ngôn trải Sơn Hà đồ ra, bay thẳng về Thiên Hải lâu.

Nhớ tới quy củ một năm mới được ra ngoài một lần, Từ Ngôn không lập tức trở về mà đi thẳng tới nhà ăn Thiên Hải lâu.

Mỗi chi mạch trong lục đại chi mạch đều có rất nhiều người, có không ít trưởng lão Hư Đan, cho nên cũng như Linh Yên các, Thiên Hải lâu cũng có nhà ăn riêng.

Cả nơi này chỉ có một nhà ăn, nhìn như thể tửu lâu trong giới phàm tục, có ba tầng, người người huyên náo.

Thiên Hải lâu toàn là tầng tầng lầu lầu, cho nên nhà ăn cũng tương tự. Lúc này đã là giữa trưa, ba tầng lầu cao đều đã gần như kín chỗ.

Đến trưởng lão Hư Đan cũng thỉnh thoảng ghé đến ăn uống, mà đám đệ tử Trúc Cơ cảnh càng không cần đề cập đến. Hơn nữa rượu và thức ăn ở nhà ăn Thiên Hải lâu thập phần ngon miệng, nghe nói chưởng quản nơi này trước kia chính là một vị đầu bếp thế gia nổi tiếng.

Từ Ngôn đi vào tòa nhà cực lớn, nhìn khắp nơi không chỗ trống, bèn khẽ nhíu mày.

Bình thường không sao, hắn vừa chau mày, toàn bộ đệ tử tầng này đều đứng cả lên, cung kính xưng hô trưởng lão. Thậm chí còn chừa cả gần mười bàn cho riêng hắn.

Ngươi có danh tiếng cũng tốt! Hắn thầm bất đắc dĩ đi tới ngồi xuống một nơi gần cửa sổ. Lúc này đám đệ tử khác mới dám ngồi xuống, có điều cả tầng này trở nên yên tĩnh lại rất nhiều.

Kêu một bàn rượu và thức ăn đầy ắp lên, Từ Ngôn cũng mặc kệ người khác, cắm đầu ăn uống. Đến khi no bụng, hắn mới cất bước chuẩn bị rời đi.

Hắn không ra khỏi cửa chính, mà chuyển bước đến nhà bếp.

Nếu như một năm mới được đi ra ngoài một lần, thì hắn cũng cần chuẩn bị đồ đạc nấu nướng trong Thiên Hải lâu. Cho nên hắn đã định tìm chút đồ ăn các loại mang về, tự nấu ăn lấy.

Trong túi trữ vật của hắn có đầy đủ gạo và mì, không lo bị đói. Thế nhưng các thực phẩm khác thì lại không có bao nhiêu.

Nhà bếp nơi này không nhỏ, như thể một tòa đại viện, có cả đệ tử chuyên trách ra ngoài mua các loại đồ dùng sinh hoạt. Do đó Từ Ngôn nhanh chóng góp nhặt chút ít gà vịt ngan ngỗng, còn có các loại tôm cua hải sản nữa.

Từ Ngôn không chỉ biết ăn, mà nấu ăn cũng không tệ. Xưa kia ở Thừa Vân quan, lão đạo sĩ thân thể ốm yếu, hàng ngày đều là Từ Ngôn nấu nướng chuẩn bị đồ ăn cả.

Hắn tìm đủ thức ăn rồi, đang định trở về, chợt viện tử truyền ra tiếng thét to. Hắn cẩn thận lắng nghe, thì ra có một người đang đặt cược vào một bình linh tửu.

"Bình rượu này tuyệt đối hơn một cân, ta đặt cược một khối linh thạch!"

"Tối đa cũng chỉ chín lạng mà thôi, chắc chắn không tới một cân. Ta đây cược một khối linh thạch vào bình rượu ba năm tuổi này."

"Nhìn xem đủ một cân đấy, ta cũng cược một khối linh thạch."

"Đừng nói một cân, chưa hẳn đủ tám lạng đấy. Ta cá một khối linh thạch, không tới chín lạng!"

Một đám đầu bếp đang đặt cược bình rượu nặng bao nhiêu. Dù sao loại chuyện nhỏ nhặt này vẫn diễn ra đầy rẫy trong tửu lâu, trong giới tu hành cũng không hiếm.

Tu hành buồn tẻ, cũng có khối người tự bày trò mua vui.

"Làm sao có chuyện chưa tới một cân được? Ta xem phải được hai cân. Ta cược nửa khối linh thạch, nhất định bầu rượu này hơn một cân!"

Nghe đám đầu bếp lao xao, Từ Ngôn cười lắc đầu. Nếu hắn có thời gian có rảnh rỗi giống đám đầu bếp này, có lẽ cũng sẽ gom góp tham gia náo nhiệt. Hơn nữa cái kẻ vừa cược nửa khối linh thạch vừa rồi còn khiến đám đầu bếp cười nhạo cả lên, Từ Ngôn cũng thầm nhủ kẻ vừa rồi quá mức keo kiệt đi.

Vốn hắn cũng định rời đi, thế nhưng tích tắc sau, ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên biến đổi, cả người ngây ra như phỗng.
Bình Luận (0)
Comment