Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 553

Dịch: Hoangtruc

Nghe nói Mập Cửu cũng là Tiên Thiên võ giả, Từ Ngôn lại càng hồ đồ rồi.

"Gã chưa bao giờ hiển lộ công phu qua, làm sao ta biết gã đã phá vỡ Nhị Mạch?"

Từ Ngôn bất đắc dĩ nói. Mập Cửu vốn mập mạp, lại nhát gan hèn mọn, làm đồ ăn không tệ, lại chưa từng vận dụng võ đạo trước mặt Từ Ngôn qua. Có lẽ là gã biết hắn mấy lần chùn tay, cho nên mới giả bộ ngu xuẩn như heo.

Nhớ tới năm đó còn có Ô bà bà và Thanh Vũ đi theo mình tới Bàng gia, chút ít nghi hoặc trong lòng hắn đã tản đi.

So với Ô bà bà quỷ dị hay Thanh Vũ Trúc Cơ cảnh thì thân thủ Nhị Mạch của Mập Cửu còn không đủ nghía mắt nhìn. Kẻ nhát gan, thì cũng có đạo sinh tồn của riêng mình.

"Ta phải về Mai Hương lâu một chuyến, ngươi cứ an tâm tu luyện ở nhà ăn này đi."

Để lại một câu đó, rồi Từ Ngôn rời khỏi nhà ăn. Vương Bát Chỉ tiễn hắn thật xa, mặt đầy vẻ vô hại, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi còn hơn cả Phỉ lão tam.

Cũng may Từ Ngôn biết rõ gốc gác của gã, hai người coi như có chút giao tình. Cho nên hắn vẫn vui mừng khi biết Vương Bát Chỉ bị phân công đến Thiên Hải lâu, ít nhất hắn lại có thêm người quen ở tông môn.

Vòng vèo đại điện giao dịch cả buổi, hắn có nhìn thấy Dưỡng Nhan đan, thế nhưng lại không có Trú Nhan đan.

Tuổi tác Tam tỷ không còn trẻ, càng trì hoãn thì dung mạo càng thêm già nua. Để dung nhan Tam tỷ vĩnh viễn dừng lại, Từ Ngôn đã quyết định mua một hạt Trú Nhan đan.

Với Từ Ngôn hôm nay, một ngàn linh thạch đã không đáng kể chút nào. Để lại ba ngàn linh thạch cho Bàng Thiếu Thành, trong túi trữ vật của hắn còn hơn vạn hạ phẩm linh thạch nữa. Thật ra, tu vi càng cao thâm, Từ Ngôn lại càng cảm thấy năm tháng vốn là từng ngày từng ngày ở trong mắt tu hành giả lại như nhảy vọt từng đoạn từng đoạn mà trôi qua.

Một lần bế quan đã mất ba tháng, hơn nữa cảnh giới càng cao, thời gian bế quan tu luyện càng dài. Lần thăm hỏi Tam tỷ này còn là Mai Tam Nương trang điểm xinh đẹp, cho nên hắn không muốn thấy lần gặp mặt tiếp theo, Tam tỷ mình đã thành lão thái bà tuổi già sức yếu.

Rời khỏi đại điện giao dịch, Từ Ngôn ngẫm nghĩ một chút rồi đi thẳng tới Linh Yên các.

Nếu bàn về đan dược, tất nhiên Linh Yên các có nhiều nhất. Nếu đại điện giao dịch không có, Từ Ngôn đã chuẩn bị mua một hạt trong tay các trưởng lão Linh Yên các rồi.

Hắn khống chế Sơn Hà đồ bay thẳng đến Linh Yên các, cuối cùng đáp xuống một con đường nhỏ, đưa mắt nhìn tòa Đan các cao ngất phía xa. Trong lòng Từ Ngôn chợt hiện lên bộ dáng của con hồ yêu.

Hiện tại không thể cứu được con yêu hồ kia. Từ Ngôn bèn lắc đầu, cất bước bước đi, chạy tới Luyện Khí tháp.

Hắn ở đây hơn nửa năm, cho nên quen việc dễ tìm.

Luyện Khí tháp ở Linh Yên các cao tầm hơn mười trượng, trên quảng trường bên ngoài tháp có rất nhiều người, náo nhiệt hơn Đan các gấp trăm lần.

Tại Luyện Khí tháp có địa hỏa, cho nên đệ tử muốn nhờ địa hỏa luyện khí chỉ có thể tới nơi này. Dù đệ tử chân truyền có được địa hỏa bình thì sau khi dùng hết địa hỏa, vẫn phải tới Luyện Khí tháp bổ sung thêm.

Đi vào Luyện Khí tháp, Từ Ngôn định tìm tới Từ Trạch. Không ngờ vừa tới cửa đã gặp phải một vị trưởng lão Linh Yên các khác vừa bước ra.

Hai người vừa vặn mặt đối mặt nhau, Từ Ngôn khẽ ngẩn người, khóe mắt đối phương lập tức co rút lại.

"Từ Chỉ Kiếm!"

Trưởng lão vừa mới đi ra khỏi Luyện Khí tháp chính là Ngụy Minh, là trưởng lão đã ban bố nhiệm vụ tông môn cùng Hứa Xương năm đó.

"Hóa ra là Từ trưởng lão, hạnh ngộ hạnh ngộ." Ngụy Minh kinh ngạc thốt ra tên Từ Ngôn, có điều nhớ ra thân phận hôm nay của đối phương bèn vội đổi giọng, ôm quyền chắp tay chào hỏi.

Tuy nói Từ Ngôn tu vi Trúc Cơ, thế nhưng bối phận rất cao, mặc dù trưởng lão Hư Đan gặp được cũng cần phải thi lễ trước,

"Ngụy trưởng lão." Từ Ngôn cũng không động thân, không hoàn lễ, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhiều năm không gặp, Ngụy trưởng lão còn nhớ rõ kẻ vô danh tiểu tốt như ta đây, thật làm khó ngươi rồi."

Giọng điệu của Từ Ngôn đầy bất thiện, Ngụy Minh cũng nghe ra, thầm cảm thấy khổ sở, có điều cũng không biểu hiện gì, chỉ vội vàng gật đầu nói: "Từ trưởng lão phong thái vẫn như trước, tại hạ sao có thể không nhớ được chứ, năm đó..."

Vốn định giải thích một phen, không ngờ Ngụy Minh vừa nói hai câu, người ta đã bước thẳng vào Luyện Khí tháp, căn bản không muốn tiếp tục để ý đến lão.

Ngụy Minh há to miệng, đứng nguyên tại đó, rồi thầm cảm thán một tiếng, khí phái thật lớn!

Năm đó chỉ là một tiểu đệ tử tầm thường, hôm nay đã thành môn hạ của Thái Thượng trưởng lão. Đừng nói có thể bỏ qua một trưởng lão bình thường như lão, mà thậm chí người ta vẫn có chỗ đứng trong mắt vài cường giả Nguyên Anh kia đấy.

Đối phương không làm khó lão đã không tệ, Ngụy Minh cũng tự thẹn trong lòng, vội vàng rời đi. Dù sao với lão, nếu không gặp Từ Ngôn thì vẫn tốt hơn nhiều.

Kỳ thật Từ Ngôn không có gì hận ý gì với Ngụy Minh nối giáo cho giặc cả.

Hứa gia có mối thù truyền kiếp với Từ Ngôn hắn, người khác lại không biết rõ. Có thể khiến Ngụy Minh kiêng kị đã là đủ rồi, Từ Ngôn cũng không phải là kẻ không biết buông bỏ. Huống hồ hiện tại hắn không rảnh để ý tới trưởng lão bình thường như Ngụy Minh.

Đi qua tầng một, Từ Ngôn đi vào lầu hai của Luyện Khí tháp.

Nơi này là chỗ tu luyện của đệ tử chân truyền, chung quanh có các mật thất được bố trí sẵn địa hỏa. Chẳng qua nơi này có hàng dãy pháp khí đỉnh lô các loại, lại ít người hơn rất nhiều.

Địa vị của Từ Trạch ở Linh Yên các cao hơn Ngụy Minh rất nhiều, vốn Từ Ngôn định tìm người thông báo một tiếng thì cửa mật thất bên cạnh đã mở ra, một vị đệ tử ổn trọng đi ra. Vừa nhìn thấy đối phương, Từ Ngôn lập tức mỉm cười.

"Nhiếp sư huynh."

Người đi ra là Nhiếp Ẩn. Nhìn thấy y, Từ Ngôn vội tiến lên chắp tay chào hỏi.

Mới nhìn thấy Từ Ngôn, Nhiếp Ẩn đầy vui vẻ, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, khom người thi lễ nói: "Đệ tử Nhiếp Ẩn, bái kiến Từ trưởng lão."

Lúc này không thể so với ngày xưa. Trước kia Từ Ngôn chỉ là đệ tử bình thường ở Linh Yên các, còn Nhiếp Ẩn là chân truyền, địa vị cao hơn Từ Ngôn nhiều. Thế nhưng hôm nay Từ Ngôn đã là môn hạ của Thái Thượng, Nhiếp Ẩn nào dám lãnh đạm.

"Nhiếp sư huynh khách khí rồi."

Từ Ngôn ngăn đối phương thi lễ, nói: "Lúc ở Linh Yên các, cũng may là có Nhiếp sư huynh chiếu cố..."

"Bối phận không thể loạn, Từ trưởng lão đừng gọi đệ tử là sư huynh." Nhiếp Ẩn vội vàng cắt lời Từ Ngôn, ngưng trọng bảo: "Từ trưởng lão gọi ta là Nhiếp Ẩn được rồi."

Từ Ngôn gặp qua không ít kẻ tuân thủ quy củ, cũng hiểu loại người này kỳ thật có chút cổ hủ, vì vậy bèn cười cười gật đầu đáp ứng.

"Năm đó Từ trưởng lão rời khỏi tông môn rồi, đệ tử có đi Lâm Sơn trấn một chuyến."

Nhiếp Ẩn do dự một chút, vẫn nói qua chuyện y từng đi tra rõ thân phận Từ Ngôn.

"Các chủ hoài nghi tân đệ tử Khương Đại có nhiều khả năng là quỷ sứ đứng đầu tà phái, Ngụy Minh trưởng lão tức thì ra mặt chứng minh đúng là Từ trưởng lão không có liên quan tới Khương Đại. Đệ tử biết chuyện Từ trưởng lão là bà con với Khương Đại, cho nên mới một mình đi tới Lâm Sơn trấn, xác nhận Từ trưởng lão vốn là cô nhi, cũng không có bà con. Chuyện này không có ai biết rõ cả, nếu như Từ trưởng lão trách tội, Nhiếp Ẩn một mình gánh chịu."

Có thể thành thật báo cho hắn biết chuyện mình đã từng điều tra đối phương, có thể thấy được Nhiếp Ẩn cũng cho rằng Từ Ngôn không có nửa phần liên quan tới Khương Đại mới tiến hành điều tra làm rõ. Loại người làm việc rất nghiêm túc thế này sao Từ Ngôn có thể trách tội được.

Hắn vẫy vẫy tay, hời hợt chuyển sang chủ đề khác, sau đó hỏi hành tung của Từ Trạch.

"Sư tôn đang ở Luyện Khí tháp, không ở tầng ba này mà đang chỉ điểm môn hạ đệ tử luyện khí."

Nhiếp Ẩn nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật không ai biết chuyện y điều tra thân thế của Từ Ngôn, chẳng qua y là kiểu người thành thật, không dối trá qua, cho nên để chuyện này mãi trong bụng rất khó chịu. Nếu như Từ Ngôn đã không trách tội, Nhiếp Ẩn mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Từ trưởng lão đi theo ta, sư tôn ngay tại tầng một."

Nói rồi, Nhiếp Ẩn đi xuống cầu thang, Từ Ngôn lập tức đi sát phía sau.
Bình Luận (0)
Comment