Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 567

Dịch: Hoangtruc

Bệnh hết cả rồi à?

Tuy rằng Từ Ngôn không rõ ràng đám trưởng lão tà phái nghĩ cái gì trong đầu nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định khẽ gật đầu với phía đối diện.

Đừng để ta gặp phải trong Ma La động, nếu không sẽ thịt sạch đám các ngươi!

Đây là tâm tư của hắn khi khẽ gật gật đầu, có điều đáp lại hắn lại là một đám quỷ sứ như bừng tỉnh ra, tiếp đến là kẻ nào kẻ nấy vội vàng thu ánh nhìn mình lại, mà nhìn bầu trời, hoặc ngó xuống đất. Có điều không còn ai nhìn Từ Ngôn nữa.

Từ quốc chủ quả là thần nhân, lần này Kim Tiền tông hỏng bét rồi!

Cái suy nghĩ trong lòng đám quỷ sứ tà phái này quả thật cách biệt tám ngàn dặm với tâm tư của Từ Ngôn. Có lẽ người bên Kim Tiền tông sẽ không may đấy, có điều Thiên Quỷ tông bọn hắn cũng đừng mong khá khẩm hơn.

Đám Quỷ sứ thu ánh mắt lại, nhưng ánh mắt Khương Đại Xuyên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.

Gã không rõ vì sao Từ Ngôn lại trở về Kim Tiền tông, có điều gã phát giác ra khí tức của Từ Ngôn đã cường đại hơn mấy năm trước nhiều.

Cảnh giới Hư Đan...

Đáy lòng Khương Đại Xuyên lạnh lẽo thốt lên. Lúc Từ Ngôn còn đang ở Trúc Cơ cảnh, bởi kiêng kị mắt trái đối phương mà gã không ra tay, vốn định lên Nguyên Anh sẽ động thủ lần nữa. Gã lại tuyệt đối không nghĩ tới chuyện mình bị Thái Thượng trưởng lão phong cấm tu vi, hôm nay vẫn còn là Hư Đan cảnh, mà Từ Ngôn cũng đã đột phá đến Hư Đan, đã cùng giai với gã.

Sớm biết như thế, năm đó nên ra tay mới đúng!

Khương Đại Xuyên oán hận nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, nhất thời nổi điên, bèn hừ lạnh một tiếng.

Mấy năm nay, Khương Đại Xuyên không cách nào đột phá Nguyên Anh, cảnh giới Hư Đan lại đến đỉnh phong từ lâu, cho nên gã chỉ có thể tu luyện kiếm quyết pháp thuật, thậm chí còn nghiễn ngẫm đến luyện đan luyện khí mà gã vốn chán ghét nhất.

Dù sao cũng không có gì làm, không thể suốt ngày ngủ được.

Kỳ thật nhìn qua vài năm kia như buồn tẻ vô vị, có điều lại không hề uổng phí, ít nhất dược hiệu Uẩn Anh đan đã hao tổn hoàn toàn. Tuy nói Giả Đan tàn độc, nhưng nếu nuốt vào lại không đột phá cảnh giới thì dược hiệu cũng không bị kích phát, một thời gian sau sẽ thành vô dụng.

Khương Đại Xuyên đang ngó chừng Từ Ngôn, mà Từ Ngôn cũng đang thầm tính toán đến đối phương.

Không thấy Khương Đại Xuyên có gì thay đổi khiến Từ Ngôn cảm thấy có chút kỳ quặc. Yêu hồ đã từng nói sau khi nuốt Giả Đan vào, trùng kích Nguyên Anh gần như sẽ không bảo vệ nổi cảnh giới Hư Đan.

Từ Ngôn cẩn thận dùng mắt trái nhìn nhìn Khương Đại Xuyên, bộ dạng tinh long hoạt hổ kia căn bản không có chút dấu hiệu nào là cảnh giới bị ngã xuống. Hắn lại càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

Chẳng lẽ tên kia không nuốt Giả Đan?

Đã năm năm rồi, tên kia có không nuốt thì cũng phải đột phá đến Nguyên Anh mới đúng, sao vẫn còn ở cảnh giới Hư Đan?

Từ Ngôn không hiểu làm sao Khương Đại Xuyên vẫn còn Hư Đan cảnh, Khương Đại Xuyên cũng nghĩ không thông làm sao Từ Ngôn lại trở thành đứng đầu hàng trưởng lão Kim Tiền tông rồi. Hai người đều có tâm sự, cùng chờ đợi hành trình hiểm địa không lâu sau sẽ bắt đầu.

Qua trọn vẹn một canh giờ, đỉnh núi lại có thiên phong kéo tới.

Uy lực của đợt Huyền Phong thứ chín này khủng bố hơn tám lần trước nhiều, toàn bộ cường giả Nguyên Anh phải dốc toàn lực mới mới miễn cưỡng ngăn cản được. Đợi đến lúc thiên phong thoáng quét qua rồi, cường giả Nguyên Anh hai đại tông môn mới lập tức đồng loạt bay lên không, thẳng đến đỉnh núi.

Cường giả Nguyên Anh khẽ động, vô số đệ tử trưởng lão cũng bắt đầu tiến lên đỉnh núi. Không lâu sau, một cửa động vô cùng kỳ dị xuất hiện trước mắt mọi người.

Cửa động không ở chân núi, mà lại nằm trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi Tề Mi sơn là một hắc động cực lớn, như một vực sâu không đáy, ngoài cửa động lưu chuyển lên ánh sáng kỳ dị.

"Cửa động lại rõ ràng xuất hiện trên đỉnh núi."

"Vị trí cửa động xuất hiện càng cao, nói rõ trong động quật càng có nhiều trân bảo."

"Có lẽ lần này thật sự có Tiên đan xuất thế."

"Trận chiến chính tà lại càng đầy máu tanh rồi."

Vẻ mặt vài trưởng lão Kim Tiền tông đã cao tuổi trở nên ngưng trọng. Ma La động mở ra lần này kỳ dị hơn mấy lần trước. Trước kia cửa động sẽ xuất hiện tại bên dưới núi, chưa từng xuất hiện trên đỉnh núi.

"Giết sạch đám chính phái đi."

"Nhất định không chừa lại tên nào."

"Chỉ cần chính phái chết hết, Tiên đan sẽ là của Thiên Quỷ tông chúng ta."

"Yên tâm, có vị kia ở đây, nhất định lần này chính phái sẽ nhận thương vong vô cùng nghiêm trọng."

Đám quỷ sứ bên phía tà phái cũng đang thấp giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Từ Ngôn. Khương Đại Xuyên không lên tiếng lại khiến đám quỷ sứ này tưởng rằng Từ Ngôn chính là đòn sát thủ mà Khương Đại Xuyên phái đi. Phải như vậy mới có thể khiến chính phái ăn đại thiệt thòi được.

"Bắt đầu đi, hạn định ba ngày. Qua ba ngày, cửa động sẽ hoàn toàn biến mất."

Cường giả Nguyên Anh hai phái chính tà đồng thời nhắc nhở môn nhân mình.

"Nếu sau ba ngày không ra được, chỉ có một con đường chết!"

Tuy nói là tử lộ nhưng vẫn còn ba ngày nữa, cho nên sau khi cường giả Nguyên Anh lớn tiếng nói xong, đội ngũ hai phái chính tà nhao nhao nhảy vào cửa động.

Khương Đại Xuyên một thân sát khí chính là kẻ đầu tiên bên phía Thiên Quỷ tông nhảy vào, còn người đi đầu bên phía Kim Tiền tông chính là Từ Ngôn đang nhăn nhó đầy bất đắc dĩ. Đi theo sau lưng hai người là một trăm tên đệ tử nữa.

Đám người nhao nhao nhảy vào cửa động, biểu thị hiểm địa Ma La động chính thức mở ra. Hành trình thí luyện tràn ngập huyết sắc cứ như vậy được mở màn.

Hành trình mở ra vốn khiến cho lòng người sôi sục, có điều tâm tình Từ Ngôn lúc này thật sự không cách nào nói nên lời.

Bởi vì hắn đang đứng giữa một đám Yêu vật, còn có một con Yêu linh kinh khủng cầm đầu.

"Đi xuống đầu tiên, cũng chính là đi chết đầu tiên sao?"

Khóe mắt hắn giật giật nhìn đám Yêu thú chung quanh, thầm mắng không thôi. Mặt mũi trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu theo sau hắn xuất hiện nơi này lại càng là cắt không còn một giọt máu.

Một khi tiến vào Ma La động, sẽ bị cấm chế cổ xưa nơi cửa động truyền tống đến những nơi khác nhau. Cho nên mới có chuyện Từ Ngôn xuất hiện trong một hang động vô danh nào đó, mà trùng hợp là tuy hang động này vô danh, nhưng vẫn có chủ nhân. Nơi đây là địa bàn của một đám Yêu thú Viên Hầu, khỉ lớn khỉ nhỏ lao nhao chừng sáu chục con, còn có hai con Cự Viên (đại vượn) với hai cánh tay phủ đầy lồng trắng dài, con mắt còn có hai vòng huyết luân.

Hai con Yêu linh, vài chục con Yêu vật, cả đại gia đình hầu yêu đang chơi đùa trong hang ổ, đột nhiên có gần trăm người hiện ra. Đám khỉ bị dọa sợ, lông tơ dựng đứng, răng nanh nhe ra truyền từng tràng gầm gừ hung hãn.

"Chỉ đi ngang qua mà thôi, chư vị hầu gia có thể nhường cho ta một lối đi không?"

Từ Ngôn ho khan một tiếng, chắp tay, mặt mũi hiền lành nói: "Tại hạ cũng là Hầu Gia, tất cả đều là bạn đồng hành cả. Thịt khỉ không ngon, thịt người cũng thế, thiện tai thiện tai, từ bi từ bi."

Đám đệ tử Thiên Hải lâu còn tưởng vị trưởng lão bối phận hàng đầu Kim Tiền tông này định niệm chú bấm niệm pháp quyết gì đó, không ngờ nghe ra chỉ mấy câu này, cả đám ngây dại ra. Thậm chí còn có một tiếng loảng xoảng vang lên, phi kiếm trong tay Vương Bát Chỉ vậy mà bị đánh rơi cả xuống đất.

Kéo giao tình với một đám yêu thú, có khác nào tìm chết chứ!

Đám đệ tử Thiên Hải lâu ngây ra như phỗng, còn đám Yêu thú Viên Hầu cũng chợt sững sỡ trong chốc lát. Có điều bọn Yêu thú này còn đang không hiểu đối phương nói gì thì trong tay Từ Ngôn đã phát ra một luồng sáng.

Cảnh giới Hư Đan có thể điều khiển kiếm bay lên. Cho nên kiếm quyết hắn khẽ động, Trường Phong kiếm đã nhanh như chớp phóng tới một con Viên Hầu cực lớn.

Từ Ngôn giây trước vẫn còn bộ dáng văn nhược, giây sau hắn đã hạ xuống tử thủ. Trường Phong kiếm lao nhanh đi, suýt chút nữa đã chui vào lồng ngực của cự viên lại bị cánh tay đầy lông trắng của nó khó khăn ngăn trở lại.

Hai tiếng gào rú đồng thời phát sinh, như thể tiếng sấm chấn động cả động đá vôi. Một con cự viên bị tập kích, con còn lại lập tức ào ào đánh tới, thế nhưng nó lại bị trường đao Thanh Lân đánh chặn lại.
Bình Luận (0)
Comment