Dịch giả: HoangtrucKhông nhìn điều xấu, không nghe điều xấu, không nói điều xấu, không làm điều xấu.
Thánh nhân đã nói vậy, thế nhân không phân biệt là Đạo hay Phật đều có thể nghe và hiểu được. Còn về phần thế nhân có làm được theo mấy lời chỉ dạy kia hay không, thì cũng không phải là chuyện của Thánh nhân nữa.
Thì thầm từ bi suốt nửa ngày tại cửa ra vào, Từ Ngôn mới cảm thấy khá hơn chút ít, thế nhưng trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được một cái đạo lý, có đôi khi nữ nhân còn đáng sợ hơn cả Quỷ vật…
Tiểu Thúy lúc này lại cũng lén lút đi tới, như lo lắng có người để ý đến chuyện nàng chiếu cố đến Mai Tam Nương, không kịp chào hỏi Từ Ngôn mà vội vã bước vào trong phòng.
Đã có người chiếu cố Mai Tam Nương tắm gội, Từ Ngôn an lòng quay trở về phòng của hắn, tranh thủ uống hết một ấm trà lớn cho đỡ sợ hãi. Rồi sau đó hắn mới lấy ra một vài loại thảo dược đem về từ cửa hàng thuốc Mai gia, bỏ vào ấm thuốc bắt đầu nấu lên.
Hắn cũng cần điều trị thương thế của mình. Dù sao thì dược liệu ở cửa hàng Mai gia chất thành núi, có sẵn thảo dược như thế, không dungthì quá lãng phí.
“Ba ngày nay, cha ta tới mấy lần?”
Mai Tam Nương đang ngâm mình trong thùng gỗ, nhẹ giọng mang theo vẻ bình tĩnh nhưng lại không chút tình cảm nào hỏi Tiểu Thúy. Nàng nữ tỳ sau lưng nàng lại không nói gì, chẳng qua chỉ yên lặng lắc đầu.
Mai Tam Nương nhẹ nhàng thở dài ra một hơi. nàng thừa thông mình để hiểu được tình cảnh và địa vị của mình lúc này.
Bị sắp xếp ở lại trong phòng khách, không người chăm sóc, phụ thân không tới thăm nom, đến lão đại phu chủ trì cửa hàng thuốc Mai gia cũng không được mời đến khám cho nàng.
Mai Tam Nương cảm nhận được sự bội bạc của thân nhân, đồng thời cũng nhận thấy được hận ý và bất hòa của phụ thân dành cho mình. Dù sao Tiểu Thành chết, cũng là gián tiếp liên quan tới Mai Tam Nương nàng.
Sớm biết như thế, chi bằng chết ở Nguyên sơn trại cho rồi…
Loại tâm tư này vừa mới xuất hiện đã bị Mai Tam Nương cắt đứt hoàn toàn. Nàng là một người kiên cường, mà người kiên cường thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện coi rẻ sinh tử. Cái loại chuyện tự sát kia chẳng qua là hành động của những kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh, không dám đối mặt với sự thật mà thôi.
Thùng nước trong ấm áp, rửa sạch sẽ thân thể, nhưng lại không gột rửa được tâm tình nàng. Cũng may, bên người nàng còn một hai người thân cận, tính ra vẫn hơn mấy người cô độc rất nhiều rồi.
Tính đến hôm nay, khí sắc của Mai Tam Nương mới hoàn toàn được khôi phục. Gần nửa tháng với hơn mười loại giải dược vào bụng, kịch độc trong cơ thể nàng được giải hoàn toàn. Nữ tử vốn mang bộ dạng sáng sủa, lúc này vẻ ngoài lại được khôi phục như vốn có.
Mượn nhờ bóng lớn của Mai Tam Nương, Từ Ngôn tại Mai phủ coi như cũng được ăn uống ngon lành.
Mai Tân Cử không chào đón nữ nhi này của lão, nhưng cũng không gây khó dễ chuyện ăn uống làm gì. Mai gia khổng lồ như vậy cũng không quan tâm đến mấy ngụm cơm canh, cho nên Từ Ngôn và Tiểu Hắc trư coi như đã tìm được một nơi tốt, hết ăn no lại ngủ, ngủ dậy lại ăn no, cuộc sống cả ngày thật sự rất giống như heo.
Cuộc sống hạnh phúc cũng sẽ không kéo dài lâu, nhất là đối với loại nữ nhân phận bạc như Mai Tam Nương. Về nhà được một tháng, tổng cộng Mai Tân Cử gặp nàng được hai lần.
Lần đầu tiên lão hỏi về thương thế của nàng, nói không tới ba câu. Lần thứ hai là lão đến thông báo cho Mai Tam Nương biết, trong nhà đã quyết định xong hôn nhân cho nàng, một tháng sau nhà trai sẽ đến rước dâu.
Nữ nhân không được phép bước vào hậu trạch, đã chú định là sẽ bị gả qua loa ra khỏi nhà. Đây cũng chính là thủ đoạn đuổi những đứa con gái không được chào đón ra khỏi nhà của các gia đình giàu có.
Khi Từ Ngôn biết được chuyện đám người Mai gia bội bạc như vậy, gương mặt hắn đầy phẫn nộ. Tiểu Hắc trư ở góc tường cũng ngẩng đầu kêu hừ hừ biểu đạt bất mãn.
Cũng không phải Từ Ngôn phẫn hận đám người Mai gia tuyệt tình, mà tiếc hận lấy một ngày ba bữa ăn uống ngon lành. Cái loại khách sạn miễn phí, ăn uống miễn phí thế này, còn có thể tìm đâu trong khắp cả thiên hạ?
Còn tưởng rằng tiểu đạo sĩ bất bình giùm mình, đến khi Mai Tam Nương nghe được Từ Ngôn đang lầm bầm lầu bầu tìm đâu ra nơi có cơm trắng mà ăn, thì toàn bộ bất cam và phẫn nộ trong lòng nàng đều bị cơn giận lấp hết. Nàng bèn kéo tiểu đạo sĩ nho nhỏ vào ngực mình chà đạp cả buổi.
Đến khi đối phương chảy máu mũi đầm đìa, nàng mới hài lòng buông tha cho Từ Ngôn.
"Tam tỷ, chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không hay là tìm đạo quán nào đó xin nương náu tạm vậy." Từ Ngôn thở dài nói.
“Ngươi là đạo sĩ, có thể đến đạo quán ngủ nhờ. Chẳng lẽ muốn Tam tỷ làm đạo cô?” Mai Tam Nương tức giận hỏi.
“Đạo cô có gì không tốt? Mỗi ngày tụng kinh ăn chay, tu thân dưỡng tính, phiền não gì đều không có.” Từ Ngôn trợn mắt đáp.
“Còn chưa tận hưởng hồng trần đủ, Tam tỷ không xuất gia đâu.” Mai Tam Nương dựng thẳng lưng mình. Không phải là người nhà ghét bỏ mình sao? Có gì quá đáng không chịu được nữa thì mình đi là xong thôi.
“A…vậy Tam tỷ xuất giá thật sao? Vậy ta đành tìm đạo quán ngủ nhờ vậy.” Từ Ngôn gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô.
“Tam tỷ không lấy chồng, có lấy cũng không gả cho cái tên du côn Thẩm Lục kia.” Vừa nhắc đến cuộc hôn nhân Mai gia an bài cho mình, Mai Tam Nương lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Lục là người thế nào? Là một tên thọt du côn cờ bạc.
Cũng không phải trời sinh mà Thẩm Lục đã tàn tật. Gã đi cà nhắc một chân bên kia là vì đánh bạc thiếu nợ người ta không trả, người ta bèn đánh cho gãy chân đấy. Tên này hơn ba mươi tuổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm dài. Hơn nữa gã lại mê đánh bạc hơn mạng, đến chân còn có thể đặt cược thì ngày nào đó gã đem vợ mình đi cầm cố cũng không lạ. Gả cho loại người đó thì đời nào Mai Tam Nương đồng ý.
Mai Tam Nương không đồng ý, nhưng toàn bộ trưởng bối của nàng lại ưng thuận. Nhất là hai bà chị dâu vợ cả vợ bé kia còn hận không đem nữ nhân bẩn thỉu ra khỏi đại trạch Mai gia ngay trong ngày mai luôn đấy.
Không nhìn thấy ánh mắt đám con cháu nhìn nàng đều không bình thường hết hay sao? Ai lại chịu đựng được nàng này chứ?
Có Mai Tân Cử làm chủ, coi như Mai Tam Nương không đồng ý cũng hết cách. Gia chủ hiện tại đã mở miệng, đừng nói gả một đứa con gái cho một tên du côn, coi như gả cho một con heo cũng không ai dám phản đối, hơn nữa có phản đối cũng vô dụng. Cho nên cuộc hôn nhân này đã được xác định chỉ bằng một câu nói của Mai Tân Cử.
Mẫu thân Mai Tam Nương mất sớm, hơn nữa tuổi tác nàng đã không còn nhỏ, sắp đến ba mươi tuổi mà chưa kết hôn thì sẽ bị người khác chê cười. Năm năm trước, lúc nàng mới hai mươi mấy, cũng vì chuyện hôn sự mà nàng đã gây ra một trận huyên náo ầm ĩ với phụ thân, Mai Tân Cử không còn cách nào khác đành bỏ mặc không để ý tới. Nhưng lúc này lão quyết tâm muốn nhanh chóng gả ‘ngôi sao chổi’ này ra khỏi nhà, cho nên cũng không chút thương lượng nào mà tự mình làm chủ cuộc hôn nhân này.
Biết được chuyện chung thân đại sự của mình, Mai Tam Nương cũng không phản đối hay chống đối lại, chỉ yên lặng cười thảm một tiếng.
Nàng không có ý định bỏ nhà mà đi, lại như cam chịu số phận, chờ đợi một tháng sau nhà trai đưa người qua cưới về.
Nữ nhân nhìn như cam chịu số phận, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn lại tuyệt đối không phải như vậy. Bằng không mà nói, có khuê nữ nhà ai gần đám cưới rồi mà vẫn ngồi mài dao cả ngày không?
Mỗi lần nhìn thấy Mai Tam Nương ngồi mài lấy con dao mà Tiểu Thúy đã mua giùm, Từ Ngôn cảm thấy phía sau gáy lại lạnh lẽo.
Cũng khó trách, nữ tử có thể cùng hắn hạ độc giết chết hơn một ngàn tên sơn phỉ, có thể là ngọn đèn cạn dầu được sao?
Mai Tam Nương không có ý định rời khỏi Mai gia vì nàng rất cần tiền, cần lấy khoản hồi môn mà Mai gia chuẩn bị cho mình.
Một khi rời khỏi Mai gia, là phải tự lực cánh sinh, không có tiền thì không cách nào sinh tồn được tại Phong Sơn thành này. Tiểu Thúy thì đã lấy chồng, được gả cho một người chăn ngựa tại Mai phủ, không cách nào cùng đi với Mai Tam Nương. Cho nên chỉ cần gả ra khỏi cửa Mai gia thì nàng sẽ chính thức biến thành một người cô độc.
Hai tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe của Mai Tam Nương đã được khôi phục lại như trước, hai tay Từ Ngôn cũng có thể động đậy nhấc lên nhấc xuống. Tuy hắn vẫn chưa dùng dám dùng quá sức nhưng chuyện đi đứng nằm ngồi bình thường cũng thoải mái tự nhiên hơn trước rất nhiều.
Có dược liệu Mai gia bồi dưỡng, lại thêm có năng lực phục hồi của bản thân thiếu niên, Từ Ngôn có thể chắc chắn trong hai tháng nữa, tay hắn lại có thể đánh ra Phi Hoàng được.
Thân thể hắn ngày càng chuyển biến tốt đẹp, mà thời gian ước hẹn đến tháng thứ hai cũng ngày càng tới gần. Ngày hôm nay, ngoài đại môn Mai gia, một chiếc xe được lừa kéo đi tới, chở theo chú rể khập khiễng, mặt mày hớn hở cuối cùng cũng bước vào cổng nhà.