Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 577

Dịch: Hoangtruc

Hốc cây cách đó hơn trăm trượng, một bóng dáng như thể quỷ ảnh dần hiện ra.

Từ Ngôn vận dụng Xuất Quỷ Nhập Thần, sắc mặt tái nhợt xuất hiện. Xa xa, yêu linh Lân Oa vồ hụt con mồi lại càng thêm nổi giận.

Yêu linh khó dây dưa!

Nếu không kiêng kị kịch độc Lân Oa thì Từ Ngôn đã không vận dụng độn pháp trong Thiên Quỷ Thất Biến thế này. Hắn có thể đơn giản đánh chết hai con yêu linh Bạch Chưởng viên nhưng lại thúc thủ vô sách với Lân Oa đầy kịch độc.

Đến pháp khí thượng phẩm Trường Phong kiếm còn bị tổn thương thì Thanh Lân đao lại càng không hữu dụng.

Một khi pháp khí cực phẩm bị hao tổn quá nặng sẽ rớt phẩm cấp xuống còn pháp khí thượng phẩm. Cho nên để bảo tồn linh tính pháp khí, Từ Ngôn chỉ đành đánh ra một đạo Viêm Hỏa quyết vào Lân Oa nơi xa rồi quay đầu bỏ chạy.

Giao chiến chính diện với yêu linh Lân Oa tuyệt không phải là thượng sách, dù sao Từ Ngôn cũng chỉ muốn Kim Lôi tinh chứ không phải thịt Lân Oa, cho nên chỉ cần dẫn con yêu linh này đi là xong, không cần phải liều chết.

Tránh khỏi nơi đám đệ tử Thiên Hải lâu đang đứng đợi, Từ Ngôn vận chuyển thiên phú thân nhẹ như yến bắt đầu vòng vèo xuyên qua Âm Phong hạp rộng lớn. Yêu linh Lân Oa bị chọc giận, kêu lớn lên một tiếng rồi đuổi sát theo Từ Ngôn không tha. Mỗi lần nó nhảy lên cao là hơn mười trượng, tốc độ phi nhanh như gió.

Không lâu sau, Lân Oa đã bắt kịp. Dù sao tu hành giả có thân nhẹ như yến cũng chỉ nhanh hơn đám phàm nhân nhiều lần, chứ vẫn không là gì so với một con Yêu thú cả. Thực ra mỗi cú nhảy lên của Yêu thú loài ếch này đã xa tới mười trượng, hai ba cú nhảy đã tới sau lưng Từ Ngôn.

Lưỡi ếch dài thòng mới vừa xuất hiện, Từ Ngôn đã lập tức nhảy dựng người lên, một bước bước lên Trường Phong kiếm.

Tốc độ ngự kiếm đi nhanh hơn thân nhẹ như yến nhiều, chỉ có điều trên không trung Âm Phong hạp có cấm chế cổ xưa, căn bản không cách nào bay cao, trong khi ngự kiếm phi hành ở tầng trời thấp trong rừng rậm đầy cây cối thế này không có ưu thế như phi hành nơi trống trải được.

Tuy rằng Lân Oa đuổi sát không buông, nhưng Từ Ngôn luôn thay đổi, lúc thì ngự kiếm, lúc đi nhanh, lúc lại thi triển thêm độn pháp phụ trợ nên tương đối nhẹ nhõm.

Truy đuổi không tới nửa cảnh giờ, tới một cái hố lớn thì chấm dứt.

Từ Ngôn tính toán khoảng cách, định bụng quay trở về lấy Kim Lôi tinh đi, nếu còn lãng phí thời giờ không khéo sẽ bị người khác nẫng tay trên mất.

Hố sâu hơn ba trượng trước mặt này thật ra là một đoạn kênh rạch có đầy rẫy trong hạp cốc, cả đoạn đường đi tới đây hắn phát hiện không dưới năm chỗ thế này. Có điều mấy kênh rạch đó quá nhỏ, chỉ cái này mới phù hợp.

Dẫn dụ Lân Oa và kênh rạch này rồi, hắn sẽ vận dụng Viêm Hỏa quyết ngăn cản một chút mới thừa cơ vòng trở lại, dùng Sơn Hà đồ nhanh chóng bỏ xa Lân Oa. Như vậy hắn có thể đơn giản đoạt được Kim Lôi tinh.

Kế hoạch của Từ Ngôn quả thật rất kín kẽ, thế nhưng vừa bắt tay vào thực hiện, cả người vừa nhảy vào trong hố lớn, hắn đã phát hiện kế hoạch đã có phần sai lệch.

Trong hố có người!

Không chỉ một người, mà đến hơn hai trăm, kẻ nào kẻ nấy đang vùi đầu đào cuốc cái gì đó.

Bóng dáng Từ Ngôn vừa hiện, dưới hố lớn cũng vang lên tiếng người kinh sợ hô to: "Đào được rồi! Đại nhân, ta đào được Xích Ảnh sa rồi!"

Xích Ảnh sa, bình thường chôn sâu dưới lòng đất, có thể dùng để luyện chế pháp khí thượng phẩm thậm chí pháp khí cực phẩm. Mỗi lần đào được tối đa chỉ một cân, nơi này tuyệt không dưới một cân Xích Ảnh sa.

Nghe được ba chữ Xích Ảnh sa, Từ Ngôn đang nhảy qua bên cạnh hố, lòng khẽ động.

Ngoại trừ Kim Lôi tinh, còn có hơn mười loại tài liệu luyện chế Võ Thần đạn, bao gồm cả Xích Ảnh sa này.

Quét mắt nhìn đám người trong hố, Từ Ngôn như một con ưng lão luyện từ trên cao phóng vút xuống. Gia hỏa dưới đáy hố vừa chỉ xuống một đống cát đỏ thẫm mà mừng rỡ hô lên chỉ chợt thấy đỉnh đầu mình phủ trùm bóng đen.

Rầm!

Từ Ngôn tung một cước đạp đối phương bay ra ngoài, rồi dùng sức đạp mạnh xuống. Đống cát đỏ thẫm dưới chân lập tức bị hất tung lên, bị linh lực của Từ Ngôn trực tiếp ngưng tụ lại thành một đống rồi thu gom vào trong túi trữ vật của hắn.

Tu hành giả cảnh giới Hư Đan có thể ngưng tụ linh khí thành một lực lượng vô hình, có thể cách không nhiếp vật, thậm chí đả thương người trong vô hình. Đó được gọi là linh lực.

Một phen đạp người đoạt vật của Từ Ngôn phải nói là nước chảy mây trôi, chẳng những kẻ bị đạp bay ra ngoài không hiểu thấu mà người khác đứng nhìn cũng phải trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới sực nhớ bèn tức giận quát mắng.

Vất vả lắm mới đào được Xích Ảnh sa lại bị người đơn giản cướp mất, chẳng lẽ Thiên Quỷ tông dễ ăn hiếp đến vậy hay sao!

Mấy trăm người đồng thanh như một, có điều lời mắng chửi lại không thể truyền ra. Coi như mọi người có muốn mắng chửi, nhìn thấy người kia cũng không ai dám mở miệng.

"Từ Ngôn?"

Trong đám người, một kẻ mặc bào đen đeo mặt nạ kinh sợ hô lên một tiếng.

Làm sao đi tới đâu cũng đụng mặt tên sát tinh này vậy...

Tào Thiên Lượng thầm mắng chửi, lời lại không dám rời khỏi cửa miệng. Mắt nhìn thấy Xích Ảnh sa bị Từ Ngôn lấy đi, lão cũng chỉ đành thầm nghĩ hai từ không may. Nếu không phải lần trước lỡ đắc tội với vị này tại phường thị Nam Bắc thì có nói gì Tào Thiên Lượng cũng không buông tha một Xích Ảnh sa được.

Tài liệu có giá trị tới mấy ngàn linh thạch, miếng cơm tới miệng lại bị đánh mất, ai không phiền muộn chứ?

Tào Thiên Lượng Cưỡng chế nộ khí, gượng cười nói: "Thân thủ Từ quốc chủ rất cao minh, chúng ta vừa mới đào ra..."

Tào Thiên Lượng vốn định nói một câu, bán cho Từ Ngôn một phần nhân tình đã thấy hắn nhanh chóng phi thân lên, bay thẳng qua bên kia miệng hố.

"Tào trưởng lão cẩn thận, có con cóc đang tới."

Trước khi đi Từ Ngôn còn cố ý nhắc nhở một câu, rồi sau đó mới trải Sơn Hà đồ ra, trở mình nhảy lên, đầu cũng không quay lại bay nhanh đi xa.

"Cóc?"

Tào Thiên Lượng còn không hiểu gì thì đỉnh đầu lại có một bóng đen vọt tới.

Từ Ngôn xông vào hố lớn tiện thể cướp mất Xích Ảnh sa, thế nhưng bóng đen thứ hai xông vào hố cũng không hiền lành như vậy. Nó chỉ kêu khẹt khẹt hai tiếng, đầu lưỡi quái dị xoay tròn, lập tức có vài tên đệ tử Thiên Quỷ tông bị đánh chết.

"Yêu linh! Mau lui lại!"

Tào Thiên Lượng rống to lên, lòng thầm chửi rủa không thôi, rằng Từ Ngôn ngươi có tới cướp tài liệu thì cướp, sao còn phải dẫn theo con yêu linh kinh khủng này tới nữa...

Hiện tại Tào Thiên Lượng xem như đã rõ, Từ Ngôn cũng đang chạy trối chết. Trên đường chạy trốn chết vẫn không quên thuận tay lấy đi một phần tài liệu, kèm theo lưu lại truy binh này cho Tào đại trưởng lão gã.

Tên khốn chết tiệt!

Tào Thiên Lượng thầm mắng không thôi, rơi vào đường cùng vội tế vài kiện pháp khí ngăn cản nó, còn đám đệ tử Thiên Quỷ tông lập tức rút chạy tứ tán.

Thật ra chuyện gặp phải người quen là Tào Thiên Lượng này không nằm trong dự liệu của Từ Ngôn, có điều có thêm đệm lưng cũng không tệ. Còn về phần Tào Thiên Lượng có chết hay không lại cũng không nằm trong suy tính của hắn.

Lúc này hắn đang một đường thúc giục Sơn Hà đồ vọt sát đất mà đi, tốc độ như điện, nhanh như một cơn gió vòng trở lại hốc cây ban đầu.

Hốc cây trống trơn, Kim Lôi tinh vẫn còn.

Hắn thầm hô một tiếng gặp may, sau đó thúc giục pháp khí. Dưới vài đường kiếm, hốc cây đã không còn, cổ thụ kia bị chặt ngã, một mảnh Kim Lôi tinh to lớn đã vào túi trữ vật.

Hắn vỗ túi trữ vật bên hông, tâm tình vui vẻ, bèn tìm kiếm đám đệ tử Thiên Hải lâu rồi tiếp tục đi về chỗ sâu trong Âm Phong hạp.

Tào Thiên Lượng gặp phải Từ Ngôn mới chỉ bị lừa một lần mà thôi, còn một vị chính phái khác đã gặp phải ác nhân, thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Ở chỗ sâu trong Âm Phong hạp, bên cạnh một đầm nước ngổn ngang lộn xộn đến trăm thi thể, một vị trưởng lão Kim Tiền tông đang ôm ngực, chậm rãi ngã xuống.

Trưởng lão kia sắp chết vẫn trừng hai mắt, mang theo một bụng không cam lòng.

Trong đầm nước này có một loại linh thảo giá trị xa xỉ, có điều vẫn không đáng để cường giả cảnh giới Hư Đan phải tranh đoạt sống chết. Đáng tiếc, trưởng lão chính phái này gặp phải một vị cùng hung bên phía Thiên Quỷ tông.

Phịch một tiếng, bóng người kia ngã xuống, máu tươi bắn tung toé. Một luồng hư ảnh như Hư đan cứ vậy chui vào trong miệng kẻ giết người.

"Gặp phải ta, coi như ngươi không may."

Lạnh lùng nói một câu, Khương Đại Xuyên chưa từng nhìn tới vô số thi thể bên cạnh, chắp tay sau lưng đi về hướng xa xa. Thân hình cao lớn như thể một đầu hung thú mang theo một thân sát khí mà đi...
Bình Luận (0)
Comment