Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 590

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Lưu Lan cốc, Tê Phượng sơn.

Trong hàn đầm dưới đáy cốc, bọt nước tung tóe, hai cái càng cua khổng lồ thò ra khỏi mặt nước, phát ra từng tiếng giáp công rặc rặc rặc rặc ầm ầm. Một bóng người áo trắng đang luồn lách, liên tục chạy quanh hai gọng kìm kia, nhanh như thiểm điện.

Nhìn xuyên qua mặt nước có thể thấy bóng dáng một con cự thú, thân to như trái núi, hai bên là tám cái chân cực lớn, mắt to như đèn lồng lập lòe hung dữ.

Xùy! Xùy!

Bóng áo trắng kia xẹt qua mặt nước, trường kiếm khẽ động, lập tức một ánh sét kinh người đánh thẳng vào trong nước. Sau đó khắp đầm nước lại đầy ánh sét đan xen, mặt nước sôi trào như chảo nóng.

"Coi như là nồi lớn hầm cua càng đi, nồi canh hải sản lớn này bổn vương nhất định phải thưởng thức."

Sở Bạch đang tránh né càng cua, dù ác chiến với Đại yêu vẫn cười cười nói nói. Bên cạnh đầm, Lưu Lan cốc chủ toàn thân đầy vết máu khẽ lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không mở miệng.

Tư Mã Lưu Lan đã dốc hết toàn bộ tài nguyên Lưu Lan cốc để phong kín hàn đầm, gắng gượng chống chọi vài ngày, thế nhưng vẫn bị Đại yêu phá vỡ trận pháp. Nếu Sở Bạch không tới kịp, e rằng Lưu Lan cốc đã sớm bị con cua Đại yêu này phá hủy, mà Tư Mã Lưu Lan nàng cũng đi đời nhà ma rồi.

Tuy rằng nàng coi thường cái kiểu ra oai này của Sở Bạch Bào, nhưng bóng dáng thân ảnh phiêu dật trong mắt kia vẫn khiến nàng yêu say đắm không thôi. Chẳng qua phần yêu say đắm này chỉ có thể chôn sâu nơi đáy lòng.

Xoạt!

Bọt nước cuồn cuộn, con cua bị lôi điện đánh trúng, bò lên khỏi mặt nước, cả người to như quả núi.

Đối diện với con cua Đại yêu, Sở Bạch một bước bước lên bên cạnh bờ, trường kiếm vòng ra sau lưng, ngẩng đầu thét dài, kêu to thống khoái.

Sở Bạch quyết định vận dụng toàn lực của mình vào trận chiến với Đại yêu. Kinh Lôi kiếm bắt đầu lập loè tia điện chói mắt. Thế nhưng tích tắc sau, ánh mắt Sở Bạch bỗng nhiên biến đổi.

Hàn đầm vẫn sôi trào, nhưng mà xa xa còn truyền tới âm thanh sóng xô nữa.

Sở Bạch Bào nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt biến đổi, cuối cùng thấp giọng khẽ nói: "Tiếng sông réo, lại có người tới Thiên Hà vịnh..."

Nghe thấy tiếng Sở Bạch nói, ánh mắt Tư Mã Lưu Lan khẽ nhúc nhích, nhìn về phía xa xa. Nàng không nhìn thấu được vòm trời tối như mực, cũng không nghe thấy được tiếng sông réo rắt mà chỉ cảnh giới Nguyên Anh mới nghe ra, nhưng nàng cảm nhận nỗi lòng Sở Bạch đang phập phồng.

Rặc rặc!

Rặc rặc!

Không biết có phải vì nghe thấy tiếng nước sông réo rắt mà con cua Đại yêu vốn đang nổi giận, hai mắt lồi đã phủ đầy màu đỏ thẫm như máu, ầm ầm đánh về phía bóng người áo trắng cạnh bờ. Sau đó là ánh sét bạo tạc, một người một yêu lại lần nữa ác chiến không ngớt.

...

Trên đỉnh Tề Mi sơn, Phỉ lão tam sớm bị Từ Ngôn đuổi về đang bò ra khỏi cửa động.

Gã là đệ tử tà phái đầu tiên rời khỏi Ma La động. Vừa mới xuất hiện, gã đã vội co rụt cổ lại. Chung quanh gã có mặt đầy đủ cường giả Nguyên Anh hai phái chính tà, từng đạo khí tức kinh người tản ra khiến Phỉ lão tam sửng sốt không dám nhúc nhích.

Phải một lúc lâu sau, Phỉ lão tam mới dám ngẩng đầu.

Gã cẩn thận từng li từng tí nhìn về mấy vị điện chủ phe mình, rồi đầy nghi hoặc nhìn qua mấy vị cường giả Nguyên Anh chính phái. Rồi Phỉ lão tam gãi gãi đầu, theo ánh mắt của cường giả Nguyên Anh nhìn về phía xa xa.

Chẳng biết lúc nào, mây mù vờn quanh Tề Mi sơn đã tản đi. Trong trăm dặm kia, ngoại trừ Thông Thiên hà chảy xiết không thôi thì Phỉ lão tam không nhìn thấy gì nữa.

"Tiếng sông nước réo..."

Nhạn Hành Thiên than nhẹ, mang theo một loại kiêng kị quái dị. Vị tông chủ chính phái này nhìn về phía Thông Thiên hà với ánh nhìn đầy phức tạp.

Không chỉ có Nhạn Hành Thiên, mà các cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông khác cũng như các điện chủ mặc giáp đen bên phía Thiên Quỷ tông không hẹn mà cùng xuất hiện một loại kiêng kị nhàn nhạt trong ánh mắt.

Phỉ lão tam loáng thoáng nghe thấy vài tiếng nước sông réo, nhưng gã cũng không dám lắm mồm trước mặt cường giả Nguyên Anh, cũng không dám đứng dậy mà khom người bò ra sau lưng mấy vị điện chủ, tìm một chỗ an toàn nào đó nghỉ ngơi.

Chuyến này ngoại trừ bị Từ Ngôn chửi mắng một trận thì Phỉ lão tam không có thu hoạch gì. Cho nên lúc này miệng gã không ngừng thăm hỏi chuyện Từ gia ngăn cản mình phát tài, nếu gã biết lúc này Từ gia của gã đang trải qua chuyện gì, e rằng có giết chết thì gã cũng không bén mảng tới Ma La động.

Bên trong Bí cảnh, Từ Ngôn đang nhanh chân bước đi trong một vùng cỏ dại cao hơn đầu người.

Chung quanh không có đường, chỉ có cỏ hoang trải rộng. Hơn nữa bên trong bí cảnh kỳ dị này không cách nào phi hành, dù là ngự kiếm hay là cưỡi pháp khí phi hành thì chỉ cần rời khỏi mặt đất là sẽ bị một lực lượng kinh khủng đè xuống.

Không cách nào phi hành, hắn đành phải đi bộ, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng đến thiên phú thân nhẹ như yến cũng được hắn vận dụng ra.

Hắn không có nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng tìm được Sở Linh Nhi dẫn ra ngoài thì với tu vi thấp kém thế kia, Sở Linh Nhi tuyệt đối sẽ bỏ mạng tại nơi này!

"Chỉ biết phá đám mà thôi. Cô mới tu vi Trúc Cơ, bí cảnh cái gì chứ..."

Từ Ngôn lầm bầm lầu bầu, bước đi như bay trong đám cỏ hoang. Nếu như lúc này dùng Tiên Mi Quỷ Nhãn mà nhìn, sẽ thấy bên cạnh hắn có bốn đạo Âm Quỷ, là bốn đầu luyện hồn hổ báo hổ báo sài lang. Trong đó Hổ hồn có chút ảm đạm.

Từ Ngôn không chỉ thả ra tứ hồn, mà hai mắt cũng trở nên vô cùng quái dị.

Mắt trái hắn có tinh văn lưu chuyển, mắt phải phủ một tầng sáng trắng quỷ dị. Đó là hắn cùng lúc dùng cả Tiên Mi Quỷ Nhãn và mắt trái.

Bí cảnh không biết rộng lớn bao nhiêu, tìm một người như mò kim đáy biển. Từ Ngôn đành bất đắc dĩ thúc giục ra bốn Quỷ vật, mắt trái dùng để quan sát chung quanh, mắt phải vận dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn liên thông với bốn con Âm Quỷ, dùng thị lực tứ hồn này tìm kiếm tung tích Sở Linh Nhi.

Sa sa sa!

Trong lúc đang nhanh chóng bước đi, phía bên phải Từ Ngôn xuất hiện một loạt tiếng động quái dị. Lớp cỏ hoang cao lớn rào rào đong đưa không ngừng như thể gần đó có thứ gì đó.

Từ Ngôn bước chân liên tục, cả người nhanh hơn vài phần. Sau đó hắn đột nhiên tháo chạy ra xa khỏi đó hai trượng. Phía sau hắn, có một quầng đỏ lao phốc qua.

"Đám kiến chết tiệt!"

Từ Ngôn thầm mắng một câu, tiếp tục đi nhanh. Âm thanh sa sa sa phía sau hắn đuổi sát không buông.

Rất nhanh, cái đám cổ quái phía sau hắn bay lên, có hình thù như một con chim nào đó. Quái dị chính là con chim này rất mờ ảo, như thể được tạo thành từ rất nhiều điểm đỏ. Nếu như nhìn kỹ lại mới phát hiện, điểm đỏ tạo thành quái điểu kia là từng con kiến đỏ sẫm to bằng đầu ngón tay cái hợp lại!

Khi đến vùng cỏ hoang này, Từ Ngôn đã gặp phải uy lực của loại kiến đỏ này một lần. Mấy trăm con kiến đỏ đánh tới suýt nữa đã bao phủ cả người hắn, cuối cùng Từ Ngôn dốc sức liều mạng thúc giục Viêm Hỏa quyết mới thiêu chết đám kiến đó.

Tuy nói chỉ mấy trăm con kiến nhưng đã khiến Từ Ngôn suýt nữa bị trọng thương. Lúc đầu vì chủ quan, có mấy con kiến còn nhào cả lên người hắn, nếu không mặc Thiên Phong giáp của Hàn Thiên Tuyết thì e rằng hắn đã bị cắn rớt mấy miếng thịt.

Loại kiến đỏ này có hàm răng vô cùng sắc bén. Chúng cắn bảo giáp hộ thân của hắn mà vang lên tiếng cọt kẹt không ngừng, lực đạo to lớn như vậy có thể đơn giản gặm nát xương cốt máu thịt.

Từ khi gặp phải đám kiến đỏ, Từ Ngôn mới quyết định tránh giao thủ với đám dị thú quái dị, nhìn như bình thường nhưng uy lực đầy đáng sợ này. Có thể tránh được thì mới đỡ tốn sức lực nhất.

Uy lực của ngàn con kiến đỏ tuyệt không thua gì một con Yêu linh, thậm chí là hai con. Chả trách bí cảnh này không có đệ tử Trúc Cơ tiến vào, bởi Trúc Cơ tiến vào ắt hẳn phải chết!
Bình Luận (0)
Comment