Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 592

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Quái thụ mọc ngược vặn vẹo mớ thân như rễ cây, hung ác đâm tới Từ Ngôn tạo thành một mảnh lưới rễ cây to lớn, tốc độ cực nhanh như thể chúng nó vừa sống dậy.

Ngay khi đám thân rễ cây đâm tới thì trên cành cây cũng đồng thời hiển hiện một gương mặt quỷ dị mơ hồ, xấu xí như thể một gương mặt quỷ.

Thân hình không động, Từ Ngôn đưa tay kết pháp quyết.

Hơn mười rễ cây cứng như sắt thép tích tắc đã xỏ xuyên qua người hắn, có điều không có máu me xuất hiện. Đám thân rễ cây kia chỉ đâm xuyên qua một thân thể mơ hồ, sau đó đâm vào mặt đất.

Thi triển phong độn đã giúp Từ Ngôn tránh được đánh lén đột ngột.

Nếu hắn không sớm phát giác được vết máu trên rễ cây, do đó thi triển độn pháp thì lúc này đám rễ cây đã có thể đánh lén trọng thương hắn. Bởi vì đám thân rễ cây kia đâm hụt xuống mặt đất như thể đâm vào đậu hũ, dễ dàng để lại trên mặt đất những lỗ thủng lớn nhỏ không đều.

Rất ít người đề phòng những vật cố định xung quanh mình, lại càng không ai ngờ rễ cây cũng có thể giết người.

Lúc trước quỷ sứ nhất thời chủ quan chết ở nơi này, Từ Ngôn lại hoàn toàn tránh được lần đánh lén này. Đến khi bóng dáng hắn ngừng tụ ra, kiếm trong tay đã nâng lên, một kiếm bùm bùm chém xuống quái thụ.

Rặc rặc!

Quái thụ đứt gãy, mảnh gỗ vụn tung bay. Trong đó cũng có chút ít vết máu rơi vãi xuống.

Chi... Chi chi!

Ngay chỗ đại thụ đứt gãy, có một con khỉ nhỏ có màu sắc hệt như thân cây đang nhảy nhót, một bên tay đã bị cắt mất, lúc này còn đang ròng ròng máu tươi.

Con khỉ chỉ cao cỡ nửa người, toàn thân không có lông, trên người phủ một tầng như vảy cứng. Nó vừa kêu rên vừa nhe răng trợn mắt nhìn Từ Ngôn, miệng thốt kêu Chi... Chi đầy kì quái, hai con mắt là hai vòng huyết luân dữ tợn.

"Yêu linh Tê Mộc hầu... Nên sớm nghĩ tới gia hỏa đáng giận này mới phải!"

Sắc mặt Từ Ngôn khẽ biến, thúc giục linh khí đến mức tận cùng. Đối phương nhìn qua chỉ là một con khỉ nhỏ, hơn nữa một cánh tay còn bị cắt đứt thế nhưng vẫn không thể khinh thường được.

Tê Mộc hầu là một loại Yêu vật ẩn thân bên trong tán cây, quanh năm không bước xuống dưới mặt đất, cũng không rời khỏi tán cây. Chúng chỉ biết sinh hoạt trên ngọn cây, dùng đuôi dài giết lấy dã thú đi ngang dưới tán cây làm thức ăn. Chẳng những chúng ăn mấy loại mãnh thú như hổ báo mà còn bắt cả chim chóc nữa. Dựa vào thân thể linh hoạt của mình, bất kể chim chóc nào đáp xuống cây cối mà Tê Mộc hầu cư trú đều tuyệt đối không thoát khỏi miệng nó.

Tê Mộc hầu bình thường không đáng ngại, tu sĩ Trúc Cơ có đề phòng thì cũng không phải lo ngại gì. Thế nhưng với Tê Mộc hầu đạt tới trình độ yêu linh thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

Yêu linh Tê Mộc hầu sẽ sinh ra một loại thiên phú kỳ dị có thể khiến chúng hòa làm một thể với cổ thụ!

Yêu linh Tê Mộc hầu chẳng những có thể dung nhập vào trong cổ thụ mà còn khống chế được cổ thụ, ẩn thân đến gần con mồi rồi đột nhiên tiến hành đánh chết. Hơn nữa càng là cổ thụ lâu năm thì nó phát huy được lực sát thương càng lớn.

Cổ thụ có linh, ẩn nấp trong rễ cây, trốn kỹ sâu trong đất, không dễ dàng xuất hiện ngoài không trung, một khi Tê Mộc hầu hàng phục được thụ linh thì sẽ có được lực lượng to lớn, đủ khả năng đánh chết cả Hư Đan.

Thụ linh tương tự với tham linh, Từ Ngôn đều đã từng thấy qua trong núi. Thế nhưng dù là thụ linh hay tham linh thì sẽ không đả thương người qua, bởi loại linh thể này thập phần ôn hòa, bị kinh sợ cũng chỉ bỏ chạy mà thôi. Thế nhưng dưới sự khống chế của yêu linh này, chúng nó lại thành hung khí giết người.

Cổ thụ khẽ đảo, Tê Mộc hầu hiện ra. Quái hầu bị thương không nhẹ, hét lên từng tràng quái dị chói tại, đồng thời duỗi tay còn lại chụp lấy thân cây ném xuống.

Vù một tiếng, thân cây đổ ngang, bay thẳng tới Từ Ngôn.

Kiếm quang trước người lóe lên, Từ Ngôn đơn giản chém tan thân cây. Sau đó trường kiếm lao ra, chém thẳng về phía yêu linh tiểu hầu ngồi trên cái cọc gỗ.

Tiếng gỗ vỡ nát ầm ầm tản ra, cái cọc gỗ bị chặt thành hai nửa, yêu linh Tê Mộc hầu lại biến mất tăm tích.

Yêu linh chạy mất. Phàm là yêu linh Tê Mộc hầu đều có năng lực xuyên qua đám cây cối, cho nên rất khó đánh chết, trừ phi ở những khu vực trống trải còn may ra. Chỉ cần chung quanh có cây cối, thì Tê Mộc hầu đều có thể ẩn thân vào trong bất kỳ gốc cây nào.

Yêu linh biến mất, nơi tiểu hầu ẩn nấp lúc trước xuất hiện hư ảnh lá cây ảm đạm vô quang. Cổ thụ bị xẻ thành hai đoạn, thụ linh cũng sắp biến mất.

Từ Ngôn nhìn thoáng qua thụ linh, rồi lập tức đưa mắt nhìn sang một bên. Mắt trái bắt đầu chậm rãi trừng lên.

Tiên Mi quỷ nhãn có thể nhìn thấy vài thứ kỳ dị, có thể đơn giản phát hiện ra thụ linh, thế nhưng lại không thể phát hiện ra yêu linh ẩn thân trong thân cây. Từ Ngôn chỉ có thể dùng mắt trái mình phòng bị nguy cơ tiến đến.

Tê Mộc hầu cực kỳ hung tàn, lại cực kỳ ghi thù. Nếu đả thương nó, tất sẽ nhận phải trả thù kinh khủng.

Nghĩ ngợi một chút, Từ Ngôn không dây dưa nơi đây nữa mà dùng Trường Phong kiếm hộ thân, tung người nhảy dựng lên. Bước chân hắn còn chưa chạm đất, cả người đã biến mất.

Cách nơi đó hơn ngàn trượng, Từ Ngôn hiển hiện ngay bên cạnh một gốc cổ thụ. Nhìn qua như thể hắn vừa từ trong thân cây chui ra.

Vừa hiện thân, Từ Ngôn đã lập tức chuyển mình, đồng thời nhấc chân đạp vào cổ thụ ở bên cạnh, mượn lực phản chấn bắn ngược thân thể mà đi.

Phập, phập, phập!

Hơn mười cái rễ cổ thụ chắc chắn từ đỉnh đầu đâm xuống, mặt đất nơi Từ Ngôn vừa mới xuất hiện lúc nãy đã có thêm mười cái lỗ lớn nhỏ.

Soạt!

Kiếm quang xẹt qua, đám rễ cây đâm ra đồng loạt đứt gãy.

Trên cành cây, một cái mặt khỉ hiển hiện mà ra, mang theo bộ dáng nhe răng trợn mắt như trước. Đồng tử mắt nó đỏ lựng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt.

"Dẫn lôi!"

Từ Ngôn trầm giọng gào to, người còn đang bay ngược, tay đã biến ảo thủ quyết. Bước chân hắn vừa đáp xuống đất thì đơn chưởng đã nâng lên, đập vào cành cây vừa mới có mặt khỉ kia hiện ra.

Rặc rặc!

Ánh sét chói mắt từ lòng bàn tay hắn phun ra, trực tiếp đánh vào thân cây. Toàn bộ đại thụ lập tức bị một tầng lưới điện rậm rạp bao vây lại.

Uy lực của Dẫn Lôi thuật không lớn, hiện tại Từ Ngôn lại thuần thục Viêm Hỏa quyết nhất. Cho nên đạo lôi điện này chỉ có thể chấn nhiếp yêu linh một phen.

Ánh sét vừa ra, một cây đại thụ khác nơi Từ Ngôn rơi xuống đất bỗng nhiên rung động, rễ cây bắt đầu xoay quanh vặn vẹo.

Hắn không quay đầu lại, mà lật tay chém ra một đao.

Thân cây tách ra, hiện ra thân ảnh Tê Mộc hầu mơ hồ. Rồi một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, yêu linh lại lần nữa biến mất.

Yêu linh Tê Mộc hầu biến mất, Từ Ngôn cũng biến mất. Hắn lại tiếp tục thúc giục phong độn, vượt qua khoảng cách hơn mấy trăm trượng. Cũng trong lúc đó, yêu linh Tê Mộc hầu vừa bỏ chạy, đồng thời lại lần nữa đã khống chế một cây cổ thụ khác.

Chiến trường dịch chuyển, bắt đầu không có quy luật nào. Có đôi khi Từ Ngôn hiện thân rồi thì thúc giục Lôi Hỏa pháp thuật, đôi khi vận dụng phi kiếm chém đứt hơn mười gốc cổ thụ. Mãi đến khi hắn nhảy vào giải đất trung tâm rừng rậm, đột nhiên vận dụng Thanh Lân đao mới một đao chém đứt yêu linh ẩn thân trong thân cây thành hai nửa.

Phù...

Từ Ngôn thở phào một hơi, xem qua cũng mệt mỏi không ít.

Yêu linh Tê Mộc hầu thập phần khó chơi, còn có thiên phú có thể du tẩu khắp các loại cây cối. Nếu không phải Từ Ngôn có phong độn không tầm thường, muốn đánh chết hoặc bỏ chạy khỏi con yêu linh chỉ sợ rất mất công sức.

Hắn bước tới, cắt đầu khỉ xuống, dùng linh khí phong kín vết máu rồi thu nhập vào túi trữ vật.

Lúc này Từ Ngôn mới thoả mãn gật đầu.

Đầu của yêu linh Tê Mộc hầu là vật luyện đan trân quý, có giá hơn một ngàn linh thạch. Nếu như đã giết chết nó, không lấy đầu khỉ thì chẳng phải đáng tiếc sao.

Hắn đứng dậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích rồi chợt hiện vẻ kinh ngạc.

Hắn vẫn luôn thúc giục Tiên Mi quỷ nhãn, cho nên mới nhìn thấy bóng dáng một lão giả suy yếu không chịu nổi, toàn thân đầy vết máu đang đứng ở một nơi cách đó không xa.

Lúc vừa phát hiện ra lão giả, đỉnh đầu Từ Ngôn bỗng nhiên xuất hiện một luồng gió rít, cả người hắn mãnh liệt nhảy qua một bên.

Soát! Soát! Soát!

Ngay chỗ hắn vừa đứng lại xuất hiện mười mấy lỗ thủng. Một cái rễ cây đại thụ khô héo đang chậm rãi rút ra khỏi mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment