Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 606

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Không khống chế được..."

Sau đó mắt trái khôi phục, mồ hôi lạnh trên người Từ Ngôn lại chảy ròng.

Không phải hắn sợ lệ quỷ kia mà đang kiêng kị mắt trái của mình.

Loại thu nạp khí tức này không chỉ xảy ra lần đầu tiên. Hắn luôn tự nhủ rằng đã đến cảnh giới Hư Đan có thể miễn cưỡng đối phó với mắt trái quái dị, nhưng xem ra đã sai rồi, bởi vì mắt trái của hắn không cách nào bị khống chế triệt để được cả.

Bí ẩn của mắt trái vẫn luôn là một cây gai trong lòng Từ Ngôn, cũng may những năm này hắn đã quen với mắt trái cổ quái, cho nên trầm ngâm một lúc bèn đứng dậy mà đi.

Nếu như không khống chế được thì có suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Đi ngang qua bộ xương xanh kia, Từ Ngôn lệch đầu nhếch miệng cười cười, tư thế hệt như bộ xương kia. Rồi sau đó không để ý tới nó nữa, hắn đi vào ở chỗ sâu trong động quật.

Trường Tịch kiếm rơi xuống ngay bên cạnh khô lâu, thân kiếm tối tăm mờ mịt, sớm đã tiêu hao sạch hết chút linh khí cuối cùng, đã thành sắt vụn không dùng được nữa. Nó chỉ còn lại cái tên, cùng với chủ nhân của nó trường tịch mãi tại nơi này.

Bi ai của Tu hành giả, đó chính là thân chết nơi hiểm địa lại không người biết...

Bước chân Từ Ngôn chưa từng ngừng lại, đầy cẩn thận mà đi, mãi cũng tới được phần cuối động quật.

Trước mắt là một vùng đỏ thẫm. Phần cuối động quật như bị một màng mỏng đỏ phong kín. Trên màng mỏng là những bong bóng lớn nhỏ không đều. Những bong bóng này nở ra, rồi lại co lại, không lâu sau lại có cái khác nở ra, như thể tầng bên kia có từng cánh tay quái dị đang cố lao ra khỏi cái tầng mỏng này, tái hiện trên thế gian

Đứng cách đó rất xa đã thấy rõ được sự quái dị kia.

Cũng bởi vì đứng cách xa mà cảnh tượng Từ Ngôn trông thấy càng thêm buồn nôn. Đó như thể có một tầng bùn đỏ thẫm bị dán lên tường, trên tàng bùn đó đang nở ra từng cái bong bóng.

Hắn khẽ cau mày, tuy rằng cảnh tượng khiến người ta phải buồn nôn nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục đến gần.

Đi đến cạnh cái màng mỏng đỏ kia, ngẩng đầu nhìn lại.

Phần cuối động quật cao tới mấy trượng bị một cái màng đỏ thẫm quái dị phủ kín, thoạt nhìn rất giống một loại cấm chế kỳ dị. Về phấn trong trong cấm chế có thứ gì thì Từ Ngôn có trừng mắt trái lên cũng không nhìn ra được.

Từ Ngôn đứng cách đó ba trượng, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng quỷ dị này.

Nếu như nơi này là phần cuối của động quật, như vậy chỉ có cách phá vỡ cấm chế đỏ thẫm trước mắt này mới mong rời khỏi đây được.

Nghĩ tới cấm chế, Từ Ngôn lại nghĩ tới Thiên Nhãn vương xà ở bên Thiên Quỷ tông. Nếu quả thật phá vỡ cấm chế, ai biết phía sau cấm chế sẽ là cửa ra ngoài hay là hang ổ của Đại yêu nào đó chứ?

Từ Ngôn chần chờ bất định, ánh mắt chợt nhìn qua một bên.

Suối nước nơi này đã đến phần cuối, có điều phần cuối con suối cũng có một đoạn rễ cây khô héo. Đoạn rễ này có phần lớn hơn, cao hơn đoạn rễ trong động quật, nằm giữa cấm chế và bức tường đá. Mà dòng suối nhỏ kia là từ trong rễ cây chảy xuống đấy.

"Nước suối là từ rễ cây, chẳng phải độc trong nước kia đến từ quái thụ này hay sao?"

Nhìn qua đoạn rễ cây kia, Từ Ngôn nhíu mày tự nói Trương Thiên Tịch hẳn là bị độc trong nước giày vò đến Hư Đan tẫn phế, cuối cùng tự bạo Hư Đan mà chết. Chẳng phải hắn chỉ uống một ngụm nước suối thôi sao, mà đã bị giết chết bằng độc này rồi. Đây là độc gì? Không phải Ngũ Hành kịch độc chứ..?"

Ngũ Hành kịch độc trong lời Từ Ngôn phân ra làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại kịch độc mà tu hành giả nghe nói đến đều biến sắc. Nghe nói Ngũ Hành kịch độc đến từ lực lượng Ngũ Hành bản nguyên, một khi vào người, sinh sôi khó giải.

"Mộc độc!"

Rốt cuộc Từ Ngôn cũng nghĩ ra nguyên nhân cái chết của Trương Thiên Tịch, chợt kinh hô. Hóa ra là Mộc độc khủng bố không có thuốc nào giải được.

Bỗng nhiên ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật.

Hắn nhớ tới một chuyện.

Lúc chưa trở thành Hư Đan, Từ Ngôn muốn rời khỏi Thiên Hải lâu nhưng không đẩy cửa đại môn ra được bèn vô tình dùng phong độn chui lên lầu hai tìm Hàn Thiên Tuyết nhờ mở cửa. Trong lúc vô tình trong hắn nhìn thấy đầu vai vị sư tỷ kia lóe lên một vầng sáng màu xanh lá cây cổ quái.

Liên tưởng đến nguyên nhân cái chết của Trương Thiên Tịch, Từ Ngôn phát hiện, có thể vị sư tỷ của mình cũng bị nhiễm phải loại Mộc độc kinh khủng này. Nếu không với tu vi cảnh giới Nguyên Anh, lại là chân truyền của cường giả Thần Văn, nếu là độc tố bình thường đã không có khả năng không giải được rồi.

"Mộc độc, phong độn... Sư tỷ đã tới nơi đây?"

Trong lúc khiếp sợ, trong mắt Từ Ngôn hiện lên thần sắc không thể tin được. Hắn vạn lần không ngờ sư tỷ lạnh lùng kia của mình lại có thể đến Thiên Hà vịnh qua, mà Mộc độc trong người Hàn Thiên Tuyết e là cũng có liên quan với nước suối kia.

Hàn Thiên Tuyết đã tới Thiên Hà vịnh, Sở Bạch cũng đã tới, lúc này nghi hoặc trong lòng Từ Ngôn càng thêm chồng chất.

Hắn không nghĩ ra làm sao những cường nhân thành danh đã lâu kia đều không hiểu thấu mà đi tới Thiên Hà vịnh hết cả. Nếu như sư huynh Sở Bạch là bị gia hỏa đáng giận Vương Bát Chỉ lừa tới, vậy Vương Khải thân là Thái Thượng trưởng lão không thể lừa gạt cả đệ tử chân truyền Hàn Thiên Tuyết của mình được chứ.

Ánh mắt Từ Ngôn nhìn chằm chằm đoạn rễ cây, rồi khẽ giật giật, lẩm bẩm nói: "Rễ cây, lũ lụt, ác quỷ, tử địa.. Chẳng lẽ trưởng lão điên Kim Hào cũng đã tới?"

Nhớ tới vị trưởng lão điên điên khùng khùng, mỗi lần giật mình đều bật khóc trong Thiên Quỷ tông, Từ Ngôn như hãm sâu trong màn sương mù.

Kim Hào không chết nhưng phát điên nhiều năm. Thực tế Kim Hào am hiểu cấm chế, mặc dù bị điên những vẫn có thể giảng thuật chân tướng Tinh Hồn cấm cho Từ Ngôn. Nếu như nói Hàn Thiên Tuyết chạy trốn khỏi hiểm địa nhờ có độn pháp sở trường, vậy Kim Hào có thể chạy khỏi nơi đây hẳn phải dựa vào thiên phú cấm chế hơn người. Còn về về phần sư huynh Sở Bạch, trực tiếp tiến giai lên Nguyên Anh ngay tại Thiên Hà vịnh mới có thể thoát thân được.

"Thảo nào sư tỷ cứ bắt ta tập luyện phong độn. Nàng sớm biết ta sẽ có ngày bị nhốt ờ Thiên Hà vịnh!"

Rắc một tiếng, hai tay Từ Ngôn bỗng nhiên nắm chặt lại, khớp xương truyền ra từng tràng răng rắc, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Hôm nay hắn mới biết được mình bị người ta lừa. Hơn nữa là lừa đến đau đớn thê thảm đến vô cùng. Mà khiến hắn kinh hãi nhất chính là năm mình mới mười lăm tuổi, vừa tới Phong Đô thành đã bị tên hỗn đản Vương Bát Chỉ kia lừa bịp rồi.

Từng màn chuyện cũ vụt qua vụt lại trong lòng Từ Ngôn.

Từ Ngôn nhớ lại tất cả những chuyện mình trải qua ngay từ lúc bước vào Phong Đô thành. Dần dần, hắn đã nhận ra một vài điểm bất thường.

Năm đó ở phế tích Ngọc Lâm sơn, Từ Ngôn căn bản bất lực không thể đẩy được cự thạch trên đỉnh đầu, lại không hiểu bị người nào đẩy đi. Nhờ thế hắn mới thoát được tính mạng.

Hắn từ Quỷ Vương môn chạy trốn tới Bàng gia Đại Phổ, thân trúng kịch độc, mà giải dược lại mịt mù không chút dáu vết. Lúc đó Mập Cửu làm ra một bàn cá chép hầm củ sen, do đó mà biết đến tung tích Ngư Vĩ liên.

Mãi đến hàn đầm ở Lưu Lan cốc Tê Phượng sơn, lúc sắp bị Yêu linh quái ngư nuốt giết, một tảng đá trên đỉnh núi rơi xuống nện quái ngư đi...

Từng tràng cảnh nhìn như may mắn, kì thực giấu giếm huyền cơ lần lượt được gợi nhớ ra. Hóa ra may mắn kia chẳng qua là những chỗ tốt trước khi tai nạn tiến đến, những chỗ tốt đã cho xong, bây giờ Từ Ngôn hắn tức thì biến thành đá dò đường cho người ta.

"Vương Khải, Hà Điền!"

Mang theo tất cả lửa giận, Từ Ngôn giận dữ quát khẽ: "Hai lão già các ngươi, dám bịp ta từ lúc còn nhỏ dại, ta và các ngươi có bao nhiêu là thù hận a."

Từ Ngôn kìm nén tức giận, dần dần bình tĩnh lại.

"Hàn Thiên Tuyết, Trương Thiên Tịch, Kim Hào..."

Hắn cau chặt hàng mày, thấp giọng nói ra những cái tên đã đã từng tới Thiên Hà vịnh qua.

"Sở Bạch, Từ Ngôn, Sở Linh Nhi, Khương Đại Xuyên!"

Bỗng nhiên Từ Ngôn bừng tỉnh, sắc mặt tái đi, không các nào ức chế được mà lẩm bẩm tiếp: "Thiên Tịch Hào Sơn Bạch Ngôn Linh Xuyên... Tám chữ kia quả nhiên là tên người!"

Tại linh nhãn, cấm địa Kim Tiền tông có mười ngọn núi đá, trong đó có hai ngọn bị sụp đổ, trên đó có khắc ra thành tám từ quái dị. Từ Ngôn từng nhìn qua, những vẫn không rõ tám chữ quái dị kia có nghĩa là gì. Mãi đến lúc này hắn mới giật mình, tám chữ phân biệt đối ứng lấy tám tên người, hắn đã tìm ra bảy, chỉ còn thiếu người cuối cùng tên có chữ Sơn kia.

"Sơn... Chẳng lẽ là..."

Từ Ngôn thầm nói, lúc này lại càng thêm chấn kinh. Nhớ tới có một người, tục danh có chứa một chữ Sơn.
Bình Luận (0)
Comment