Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 620

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Tráng hán họ Thường không nhận ngân lượng của những phu nhân kia, mà chắp tay nói.

"Thường Tân ta bất tài, đảm nhiệm thủ lĩnh Bách Lý trấn mười năm có thừa. Những huynh đệ chết đi trong những năm gần đây đều là các hảo huynh đệ kề vai chiến đấu với Thường Tân. Vì thôn trấn, bọn hắn thà lấy thân mạo hiểm cũng không muốn Bách Lý trấn chúng ta bị nhận lấy trừng phạt do giao không đủ Tử Mục thảo. Huynh đệ chết đi, an nghỉ nơi hoang sơn dã lĩnh, người sống tất nhiên phải làm chủ cho người nhà của bọn hắn. Số bạc này là của các ngươi, để lại mua sắm chút ít chi phí, may thêm chút quần áo cho bọn nhỏ, đợi đến khi chúng nó lớn lên còn làm những hán tử nổi tiếng."

Giọng của tráng hán Thường Tân này không lớn, lại trầm nặng, nhưng lời nói chém đinh chặt sắt khiến người ta không cách nào từ chối được.

Chung quanh, những chúng phụ nhân mất đi nam nhân che mặt nức nở, tuy rằng chảy nước mắt nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên kiên nghị. Bọn nhỏ vẫn không hiểu chuyện cũng trở nên yên tĩnh lại, như thể sau những lời Thường Tân, chúng đã trưởng thành rất nhiều.

Từ Ngôn đứng ở khách sạn khá xa chỗ bọn họ, nhưng lại nghe không sót một chữ trong lời của Thường Tân.

Xứng đáng thủ lĩnh của một thị trấn nhỏ, chí ít có cốt khí không tệ.

Từ Ngôn âm thầm nhẹ gật đầu. Đừng nhìn Thường Tân kia chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng Từ Ngôn lại không có nửa phần xem thường. Loại người đại nghĩa thế này không nhiều lắm, ở Thiên Nam lại càng hiếm hoi, không ngờ vừa tới Thiên Bắc hắn đã đụng mặt một vị.

Đám người tụ tập trên phố dài, dưới sự phân công của Thường Tân dần dần tản đi. Mười cỗ xechở Tử Mục thảo đi thẳng vào nhà kho. Mà hán tử lanh lợi kia thì đang đánh ngựa chạy như bay ra khỏi trấn, chạy tới một thôn xóm gần đó.

Nữ nhân mở khách sạn kéo con mình trở về, lúc đi qua bên người Từ Ngôn, đứa bé trai tên Đại Vũ vẫn còn bướng bỉnh hỏi.

"Mẹ, nhất định phụ thân lạc đường rồi. Chúng ta đi tìm cha được không? Được không hả mẹ?"

"Cha con không về rồi. Oa nhi nghe lời, chúng ta lập một bàn thờ nhỏ, bày biện chút ít đồ ăn. Để cha con đi trên đường hoàng tuyền có mệt mỏi cũng có miếng đồ ăn."

"Đường hoàng tuyền? Con nghe thím bên nhà nói là chỉ có người chết mới đi trên đường hoàng tuyền, cha con chưa chết, cha là người dũng cảm nhất Bách Lý trấn này mà!"

"Cha con là người dũng cảm, những người ra ngoài hái thuốc đều là người dũng cảm cả. Tương lai Đại Vũ cũng thế."

"Hiện tại con đã vậy rồi! Con không sợ, con muốn đi tìm phụ thân, nghe thấy tiếng con gọi là cha sẽ trở về được thôi!"

Từ Ngôn nghe nhìn thấy tận mắt hai mẹ con nói chuyện, tuy hai người đã vào nhà, nhưng Đại Vũ lại giãy khỏi tay mẹ nó chạy ra ngoài.

"Con đi tìm phụ thân! Ai nha, ngươi thả ta ra!"

Vừa mới chạy ra cửa, Đại Vũ chỉ có thể đập loạn chân tay, vì đã bị người nào đó nhấc lên.

"Một tháng tiền trọ bao nhiêu còn không tính được, Đại Vũ, ngươi chắc chắn mình không lạc đường thật hả?"

Nhấc đứa bé lên, Từ Ngôn cười nói: "Đừng giống cha ngươi, lạc đường không tìm về được."

"Ta sẽ không lạc đường, ta là nam tử."

Đứa bé đập loạn tay chân, trừng mắt hét to. Tuy nó mơ hồ biết được cha mình hình như gặp nạn nhưng nó không giống mấy đứa trẻ khác, không khóc không đòi cha, mà tự mình đi tìm về.

Cửa ra vào ồn ào như vậy đã kéo nữ nhân chạy ra, nhìn thấy nhi tử bị Từ Ngôn bắt lấy, nàng mới thở dài ra một hơi, nói: "Đa tạ khách quan ngăn Đại Vũ. Ta đây sẽ dẫn nó về."

Đứa bé này lại rất quật cường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, há miệng cắn vào cánh tay Từ Ngôn.

Hàm răng của đứa trẻ không tính là sắc bén, thế nhưng cắn một cái sẽ để lại dấu răng. Mà đứa bé trai này cắn, ít nhất cũng có thể chảy máu.

Nhìn thấy con mình làm loạn, sắc mặt nữ nhân trầm xuống muốn túm lấy nó đem về răn dạy một phen. Có điều nàng chưa thò tay ra, đã nghe thấy vị khách quan trẻ tuổi kia cười một tràng dài.

"Răng khỏe đó nha, nếu như ngươi có thể gắng cắn một khắc đồng hồ không buông, ta giúp ngươi đi tìm cha ngươi."

Đang lúc nói chuyện, Từ Ngôn giơ cánh tay bước về phía Thường Tân. Đứa bé cứ vậy dính trên cánh tay hắn, nhe răng trợn mắt không chịu nhả ra, vẫn cứ cắn dính lấy tay người ta, nhìn qua hết sức buồn cười.

Nữ nhân mở khách sạn vốn định bắt lại con mình lại, không nghĩ tới lại bị người ta mang đi mất. Nhìn thấy đối phương đi về hướng Thường Tân, nàng không đuổi theo, chỉ chờ ở cửa khách sạn, ánh mắt biến ảo liên tục, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng mà chính nàng cũng không hiểu được.

Mỗi tháng Bách Lý trấn đều có người đi ra ngoài hái thuốc mất mạng. Chuyến đi nào cũng chắc chắn sẽ có chết ở bên ngoài, không lâm vào vũng bùn thì cũng bị Yêu thú kéo đi, tuy rằng có khi tạm thời không chết nhưng rút cuộc không thể cứu trở lại được.

Thanh niên ở trọkia hết sức trẻ tuổi, mặc một bộ áo gấm khiến lòng của nàng dâng lên một tia hi vọng nho nhỏ. Nàng cũng không thể tin vào phần hi vọng này, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Bởi vì một khi hy vọng tan vỡ, nàng lại lần nữa tuyệt vọng hơn.

"Thường huynh hữu lễ, tại hạ Từ Ngôn." Từ Ngôn ôm quyền cười cười, như thể đứa nhỏ treo lủng lẳng trên cánh tay không tồn tại.

Thường Tân phân công xong các tráng hán khác, y cũng chuẩn bị kéo xe ngựa vào nhà kho dàn xếp đống linh thảo quý trọng này. Còn chưa đi thì y đã nhìn thấy người thanh niên kia ngoài cửa khách sạn đi tới gần.

"Từ huynh đệ có sức khỏe tốt thật!"

Thường Tân đưa mắt nhìn đứa bé treo trên cánh tay đối phương, lại hết sức tự nhiên ôm quyền chắp tay chứng minh đối phương chí ít có thân thủ Tiên Thiên võ giả. Y không dám lãnh đạm, vội vàng ôm quyền hoàn lễ.

"Từ huynh đệ là người xứ khác sao? Trong trấn có chút việc vặt, để ngươi chê cười rồi."

"Mỗi nhà mỗi cảnh, có gì mà chê cười với không chê cười chứ."

Từ Ngôn giơ taylên, mắt nhìn đứa trẻ Đại Vũ vẫn cắn chặt cánh tay mình, nói: "Thường huynh cũng biết phụ thân oa nhi này ở nơi nào hả? Là bị đánh chết tại chỗ hay lâm vào hiểm địa gì?"

"Dương Lực huynh đệ không cẩn thận lâm vào vũng bùn trong rừng, bị một con đỉa xanh cuốn lấy, vây chặt giữa vũng bùn. Đó là chuyện của một ngày trước, hiện tại đoán chừng đã mất mạng."

Thường Tân đau khổ một tiếng, nói: "Bị đỉa xanh cuốn lấy, chúng ta bất lực, căn bản không cứu ra được."

"Đoán chừng mất mạng?" Từ Ngôn có chút tò mò hỏi: "Nói như vậy, cha của Đại Vũ có lẽ còn sống? Đỉa xanh là thứ gì?"

"Là một loại đỉa Yêu vật cực lớn, cao hơn nửa trượng, thường ở trong vũng bùn rừng rậm, có thể búng người từ vũng bùn ra bắt giết con mồi."

Thường Tân cũng không giấu giếm, nói rõ sự thật: "Đỉa Xanh bắt được con mồi rồi sẽ hút hết máu huyết, sẽ không nuốt vào. Hơn nữa Đỉa xanh sẽ không cho phép đồng loại khác đến gần con mồi của mình. Một người đàn ông khỏe mạnh, trong một ngày hẳn bị hút khô tinh huyết toàn thân. Dương Lực huynh đệ gặp nạn ngày hôm qua, dù hiện tại không chết, cũng hết thuốc chữa."

"Thì ra là thế."

Từ Ngôn gật đầu nói: "Có cứu được hay không thì phải nhìn xem đã. Thường huynh có thể nhớ rõ vũng bùn kia không?"

"Đương nhiên nhớ rõ, thế nhưng là đường xá quá xa, chừng hơn ba trăm dặm, khoái mã có chạy nhanh lắm cũng phải mất nửa ngày." Lúc này Thường Tân mơ hồ phát giác chỉ sợ người thanh niên đối diện không đơn giản. Bởi vì đối phương nghe nói đến Yêu vật Đỉa xanh mà không chút đổi sắc mặt.

"Ba trăm dặm không xa, đến đó nhanh thôi. Thường huynh, chúng ta đi thôi."

Đang khi nói chuyện, Từ Ngôn trải ra một bức tranh dài, chụp theo Đại Vũ nhảy lên. Hắn cười nói với đứa trẻ: "Đúng là đã cắn được một khắc. Răng khỏe, thúc thúc nói lời giữ lời, lần này dẫn ngươi đi tìm cha ngươi."
Bình Luận (0)
Comment