Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 664

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Hắn ra tay. Có thể thành hay không chỉ trông vào lúc này đây..."

Trong lòng Phí Minh Viễn tự nói một câu, tay siết chặt. Kỳ thật lão đã sớm tới đây, ẩn nấp trong đám người không dám lộ diện. Từ Ngôn đổi giọng lão có thể không nhận ra, nhưng có thể kết luận mua một lần ba người chỉ có thể là Từ Ngôn chứ không ai khác.

Thân phận Trảm Yêu Minh quá mức đặc thù, mặc dù lão có thể tìm được người mua xuống nhưng nếu không có chỗ dựa là thế lực Yêu tộc Ngũ địa, căn bản không cách nào mang được ra khỏi phòng đấu giá này. Cho nên Phí lão không cách nào dùng linh thạch cứu người, chỉ có thể trà trộn vào hành sự tùy theo hoàn cảnh. Hôm nay Từ Ngôn ra tay, lão lập tức thấy được chuyển cơ.

Phí lão sinh ra hi vọng, nhưng Yêu linh hóa hình khác lại không dễ bỏ qua như vậy.

"Thương Hưng, thủ hạ của ngươi có phải hai mang không vậy? Trảm Yêu Minh có tổng cộng ba người hắn đều mua cả ba, chẳng lẽ hắn cũng là người của Trảm Yêu Minh?"

Nói chuyện không ai khác mà là Minh Phi, kẻ đã thua cược với Thương Hưng.

"Ngươi cho người khác ngu hết hả? Có ba kẻ Trảm Yêu Minh, ngươi cmn mua hết cả ba, không phải muốn cứu người thì là gì? Ai ra giá? Bắt hắn lại, lão tử muốn làm thịt hắn!"

"Làm thịt hắn! Làm thịt hắn ngay trên đài đấu giá này cho ta, ta muốn Hư Đan hắn! Ta ra ba ngàn linh thạch!"

"Thương Hưng, không phải Thương Hổ lâm các ngươi gia nhập Trảm Yêu Minh rồi chứ? Vội vã cứu người như vậy, cho rằng người khác là thùng cơm, không nhìn ra được hay sao?"

Yêu linh hóa hình quả thật rất qua loa, thế nhưng chuyện hết sức rõ ràng thế này khiến không ít người nhìn ra kỳ quặc, nhao nhao gầm gừ mắng chửi. Đến bản thân Thương Hưng cũng đưa mắt hồ nghi nhìn về phía Từ Ngôn.

"Cứu người?"

Tiếng quát khẽ thanh lãnh lại lần nữa vang lên: "Ta thích ăn Hư Đan, e ngại chư vị sao? Muốn làm thịt ta thì cứ thử xem."

Một câu nói cứ thử xem khiến sắc mặt mọi người trong đại sảnh chợt cả kinh. Thực tế một câu thích ăn Hư Đan kia đã lập tức gợi ý cho mọi người là kẻ nào rồi, chính là kẻ ban ngày vừa nuốt mất một viên Hư Đan xong. Lần này gã mua người sống trên đấu giá hội hẳn là ban ngày ăn đã nghiện, cho nên chuẩn bị người sống làm thịt ăn tiếp a.

"Quỷ Diện Thương Hổ lâm chúng ta thích ăn Hư Đan, các ngươi quản được sao?"

Một câu kia của Từ Ngôn lập tức bỏ đi nghi hoặc của Thương Hưng. Lúc này gã cuồng tiếu nói: "Chính như Quỷ Diện nói, không phục thì cứ đến ước chiến. Thanh Bì, ngươi cho ta mượn phòng đấu giá dùng một lát. Đến đến đến, ai đến đánh cuộc với lão tử vài trận nào, không có năm ngàn linh thạch trở lên thì dừng tới, làm xấu hổ chết người ta đấy, ha ha ha ha!"

Thương Hưng biết rõ năng lực Từ Ngôn, mở miệng càng càn rỡ hơn. Rất nhiều người không phục, nhưng sau khi biết đó là Quỷ Diện ăn sống Hư Đan thì đều bỏ đi tâm tư đánh cuộc với Thương Hưng.

Không ít người đứng xem trận đại chiến trên quảng trường kia, mà dù không ở đó thì cũng từng nghe kể lại. Có thể đánh bại thủ hạ đắc lực nhất của Minh Phi là Độc Phong, có thể nói danh hào Quỷ Diện trong lòng đám Yêu linh này cũng không nhẹ.

Thương Hưng khiêu khích nhưng không ai tiếp lời, bởi năm ngàn linh thạch cũng không ít.

"Có cơ hội!"

Phí Minh Viễn đầy vui mừng lẫn sợ hãi. Chỉ cần Từ Ngôn có thể mua được ba người mang ra khỏi thành Ngũ Địa thì ba người Bình thúc có thể được được cứu trợ rồi.

Phí Minh Viễn không hề có phần thắng khi đối phó với tất cả Yêu tộc thành Ngũ Địa, thế nhưng vẫn có chút nắm chắc khi đối phó với chỉ một mình thế lực Thương Hổ lâm. Hơn nữa tụ tập một chỗ thế này, có hao phí lực lượng Trảm Yêu Minh, liều mạng cứng chọi cứng với Thương Hổ lâm liều một lần cũng đáng.

"Quả nhiên hắn có mưu đồ. Chẳng lẽ lại đúng là gian tế Trảm Yêu Minh trà trộn vào Thương Hổ lâm?"

Hải Đại Kiềm ngồi trong gian phòng kia, tay sờ cằm, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào hướng Thương Hưng, lẩm bẩm: "Chỉ cần Quỷ Diện kia là người của Trảm Yêu Minh, hắc hắc, lần này Hải gia ta coi như có một mớ của phi nghĩa rồi! Đi, triệu tập tất cả thủ hạ Quy Nguyên tông mai phục bên ngoài thành chờ hiệu lệnh của ta."

Theo Hải Đại Kiềm phân phó, lập tức một thủ hạ Hư Đan vội vàng rời khỏi phòng đấu giá, tụ tập đội ngũ Quy Nguyên tông rải rác trong thành Ngũ Địa.

"Không ai đi lên đúng không, nói như vậy tức là sợ thua năm ngàn linh thạch chứ gì? Một đám nghèo kiết xác!"

Thương Hưng đợi một lúc lâu, không ai nghênh chiến bèn quyệt miệng nói: "Không ai đi lên, vậy ba tên Trảm Yêu Minh kia về Thương Hổ lâm chúng ta rồi. Có giết có chém chúng hay không ngoại nhân không có quyền nhúng tay."

"Chỉ cần ngươi không thả đám người Trảm Yêu Minh đi, có ăn sống cả ba cũng không ai hỏi."

"Khẩu vị tốt thật, ăn cả Hư Đan, hừ."

"Ăn Hư Đan có là gì? Đừng nhìn Quỷ Diện kia là là nhân tộc, có lẽ có huyết thống Yêu tộc đấy. Loại con lai yêu nhân không có gì hiếm thấy."

Đám Yêu linh tầng hai nhao nhao nghị luận. Bốn ngàn linh thạch mua hai Hư Đan và một người Trúc Cơ thật sự quá lãng phí, cho nên không ai tranh cãi nữa. Ngược lại mọi người còn đang suy đoán lai lịch của Quỷ Diện, rốt cuộc đám Yêu linh hóa hình này suy đoán rằng Quỷ Diện kia nhất định có Yêu tộc huyết. Nếu như là Nhân tộc chân chính, hắn tuyệt đối sẽ không nuốt sống Hư Đan như vậy.

"Ăn Hư Đan, nhưng mua nữ hài Trúc Cơ có tác dụng gì đâu?"

Không chỉ có Yêu linh đang nghị luận, đám tu sĩ trong đại sảnh cũng nghị luận với nhau. Có người đưa ra nghi ngờ của mình, lập tức bị người khác cười nhạo một trận.

"Không thấy nha đầu kia da mịn thịt mềm đấy à, ăn hai Hư Đan xong nhất định chán ngấy, dùng huyết nhục nha đầu kia thanh tẩy dạ dày. Cái này gọi là chay mặn phối hợp a."

"Huynh đài quả là cao kiến, chẳng lẽ ngươi cũng nếm qua người sống?"

"Ta thì chưa từng ăn, nhưng từng thấy trưởng lão nhà ta ăn thịt người như vậy đấy."

"Vẫn là các trưởng lão mới ăn được, đám môn nhân Trúc Cơ chúng ta không so sánh được."

"Tất nhiên, ai bảo người ta là trưởng lão."

...

Trong khi còn có rất nhiều lời ra tán vào nổi lên, ba người Trảm Yêu Minh đã được đưa vào phòng Thương Hưng. Từ Ngôn đưa trả linh thạch, có chút khó xử hỏi: "Thương trưởng lão, linh thạch của ta chưa đủ, có thể trả trước cho ta năm trăm linh thạch nữa được hay không?"

Lúc trước Thương Hưng đưa cho ba ngàn linh thạch, lúc này Từ Ngôn chỉ lấy ra ba ngàn năm trăm khối. Không phải hắn không có, mà không muốn Thương Hưng hoài nghi.

"Năm trăm linh thạch mà thôi, việc nhỏ, ta trả thay ngươi."

Thương Hưng lại rất hào phòng, đưa tay ném ra năm trăm linh thạch. Lúc này Từ Ngôn mới gom góp đủ bốn ngàn linh thạch, trao đổi hoàn tất toàn bộ ba người.

Hắn quét mắt nhìn qua ba người Bình thúc không thể động đậy, cũng không để ý nhiều nữa. Đấu giá hội vẫn còn chưa chấm dứt, có muốn rời đi cũng không được.

"Động thủ đi, làm thịt bọn hắn. Hiện tại ăn luôn đi, tránh mang theo đám vướng víu này đi ra ngoài."

Thương Hưng nhìn thấy Từ Ngôn giao trả linh thạch xong, không để ý ba người kia mà hảo tâm nhắc nhở.

"Hư Đan của Độc Phong còn chưa luyện hóa xong. Ít nhất phải hơn một ngày mới ăn được viên thứ hai. Thương trưởng lão yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn chạy không thoát đâu."

Không thấy được Từ Ngôn ăn tươi Hư Đan, Thương Hưng có vẻ thất vọng. Chẳng qua gã đã nhanh chóng bị vật phẩm đấu giá kế tiếp hấp dẫn.

Lần này lại là bốn con chuột bự khoác khôi giáp, vác một hòm gỗ lớn dài hơn một trượng lên đài. Sau đó tu sĩ chủ trì đấu giá trầm giọng nói: "Vật phẩm đấu giá cuối cùng, mai rùa Đại yêu, giá quy định một vạn linh thạch. Nếu như linh thạch chưa đủ, dùng vật đổi vật bù thêm cũng được, chỉ cần người bán thỏa mãn là được."

Loảng xoảng!

Tu sĩ chủ trì đấu giá đưa tay nhấc hòm gỗ lớn lên, bên trong hiện ra một cái mai rùa dài hơn một trượng. Mai rùa thập phần cổ xưa, bên rìa mép uốn lượn không đồng đều, nhìn qua căn bản không đoán ra chủng loại nào cả.

Hòm gỗ được xốc lên, một cỗ uy áp kinh người từ mai rùa truyền ra. Dưới uy áp này, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ trong đại sảnh tái nhợt cả mặt mày, câm như hến, mặc dù là tu vi Hư Đan cũng không khỏi thần sắc ngưng trọng sắc mặt. Mà những Yêu linh hóa hình kia nhìn thấy mai rùa này, ánh mắt không khỏi lộ vẻ tham lam.
Bình Luận (0)
Comment