Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 667

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Vừa rời khỏi thành Ngũ Địa trăm dặm, Thương Hổ Lâm đã gặp phải Trảm Yêu Minh cướp giết. Phí Minh Viễn suất lĩnh mấy trăm đệ tử Trảm Yêu Minh đột nhiên giết đến.

Cỗ xe thứ nhất bị phá hủy, bên phía Thương Hổ Lâm lập tức đại loạn. Chỉ thoáng chốc, đội ngũ hai bên đã lâm vào quấn giết lẫn nhau.

Ngoại trừ mấy trăm đệ tử Trúc Cơ, Trảm Yêu Minh còn có năm tu sĩ Hư Đan, thêm Phí Minh Viễn nữa là sáu người hợp lực. Một lần hành động đánh vỡ sáu cỗ xe, khung xe vỡ vụn và thi thể tê giác Yêu vật chất đống đầy rẫy bít kín cả con đường phía.

"Đám người Trảm Yêu Minh!"

Thương Hưng đã ném Tiểu Linh Đang đi, nhảy ra khỏi thùng xe, đứng trong đội ngũ hiệu lệnh đám thủ hạ: "Giết hết đám nghịch tặc này cho ta!"

Có thủ lĩnh tọa trấn, đội ngũ Thương Hổ Lâm nhanh chóng ổn định trận thế. Hai phó trưởng lão Hư Đan thủ hạ của Thương Hưng cũng nhanh chóng phi thân gia nhập chiến đoàn.

"Đúng là một đám gia hỏa âm hồn bất tán..."

Thương Hưng âm trầm nhìn chằm chằm vào địch nhân. Lúc đánh cuộc cùng Minh Phi, gã đã tổn thất không ít thủ hạ, hôm nay không người dùng tới được. Đối mặt với sáu Hư Đan Trảm Yêu Minh, rõ ràng nhân thủ bên mình còn chưa đủ dùng.

Mắt nhìn thanh niên mặt quỷ đứng bên cạnh, Thương Hưng đã có chủ ý, nói: "Mỗi Hư Đan một ngàn linh thạch. Quỷ Diện, cơ hội này cũng không có nhiều, xem ở ngươi rồi."

Từ Ngôn trầm thấp cười lạnh một tiếng, nói: "Linh thạch về ta, Hư Đan bọn chúng cũng phải về ta mới được."

"Một lời đã định!"

Thương Hưng đắc ý vung tay lên. Chỉ cần chưa về tới Thương Hổ Lâm, mọi yêu cầu của Quỷ Diện đều được gã đồng ý cả, còn về phần thực hiện hay đổi ý thì đến lúc đó phải do Thương Hưng gã định đoạt rồi.

Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, nhìn như chiến ý hừng hực nhưng đã chuẩn bị tập kích bất ngờ xong xuôi. Lúc này đầu ngón tay hắn lóe lên một luồng sáng xanh, thừa dịp Thương Hưng bị đám người Trảm Yêu Minh hấp dẫn mà đánh lén thế này không gì tốt hơn.

Chỉ cần Từ Ngôn đột nhiên ra tay, Thương Hưng không chết tất cũng phải trọng thương.

Có điều Từ Ngôn có chưa động thủ ra tay giết chết Thương Hưng, một tiếng vù vù từ phương xa truyền đến, như thể tiếng đập cánh cấp tốc vang vọng.

Âm thanh lạ xuất hiện đột ngột đã cắt đứt động tác của Từ Ngôn. Hắn nhìn lại, thấy một mảng mây đen kéo tới, từ xa tới gần. Nhìn rõ ràng, đó là một bầy ong vò vẽ cực lớn, mỗi con to cỡ nắm tay!

"Xem ra vận khí ngươi vẫn không ra làm sao cả a Thương Hưng, mới rời khỏi thành Ngũ Địa không bao lâu đã bị cướp giết. Chậc chậc chậc, Thương Hổ Lâm các ngươi sắp phải toàn quân bị diệt rồi."

Tiếng nói vừa cất, bầy ong phân chia ra, một chiếc thuyền lớn hiện ra. Bản thân thuyền lớn là pháp khí phi hành nhưng tốc độ không nhanh cho lắm, lại được bầy quái ong kia kéo theo gia tốc cho con thuyền. Trên thuyền đang có một người đứng nhìn, là Minh Phi của Minh Phong hạp.

"Bớt đứng đó ăn nói châm chọc, tranh thủ hỗ trợ chút ít đi. Trảm Yêu Minh không ít người đâu. Chúng ta liên thủ giết sạch bọn chúng, tránh cho đám rệp này chạy nhảy khiến người người phát phiền."

Thương Hưng vừa nhìn thấy Minh Phi, đáy lòng thầm nắm chắc hơn. Ngũ địa với nhau quả thực không hợp, thế nhưng một khi chống lại thế lực Nhân tộc Trảm Yêu Minh, phần lớn Yêu tộc gặp phải vẫn lựa chọn liên thủ cùng nhau đấy.

"Hỗ trợ cũng được. Xuất ra một vò Bách Hoa mật, bằng không ta chỉ đứng xem cuộc vui, đợi đến lúc Thương Hổ Lâm các ngươi bại trận, lại đến làm ngư ông đắc lợi, hắc hắc."

Minh Phi khoanh tay đứng trên boong thuyền hắc hắc cười lạnh, không có ý định xuất thủ.

"Minh Phi ngươi không thấy gì hả? Đó là đám người Trảm Yêu Minh, lão nhân kia là Minh chủ Trảm Yêu Minh, ngươi xem náo nhiệt? Coi chừng nhìn đến chết mất đấy!"

"Bớt nói đi, không có tác dụng gì đâu, xuất ra một vò Bách Hoa mật, nếu không lão tử sẽ không giúp ngươi."

Vốn là hai người đối đầu, nói qua nói qua mắng chửi nhau một lúc, Trảm Yêu Minh đã đánh chết trên trăm tên đệ tử Thương Hổ Lâm, mà hai phó trưởng lão Thương Hổ Lâm thực lực không đủ nên cũng bị vây khốn cực kỳ nguy hiểm.

Nhìn thấy thủ hạ thất bại, Thương Hưng oán hận hừ một tiếng, nhìn về phía Từ Ngôn bên cạnh cũng không xuất thủ, nói: "Còn chờ gì nữa, đi giết sạch đám rệp kia cho ta!"

"Được!"

Từ Ngôn gật đầu, ánh mắt âm trầm quét mắt nhìn bầy ong trên thuyền lớn, thân hình khẽ động đánh về phía chiến trường.

Nhìn hắn động thân, Thương Hưng lần nữa đưa mắt nhìn sang Minh Phi, mắng: "Lão tử nhớ kỹ ngươi. Nhìn Thương Hổ Lâm chúng ta mà xem náo nhiệt đúng không, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử cũng nhìn Minh Phong hạp các ngươi xem..."

Phốc!

Hai chữ náo nhiệt còn chưa ra khỏi miệng,

Ánh đao phía sau lưng Thương Hưng lóe lên, Thanh Lân đao bị Từ Ngôn toàn lực tế ra, trực tiếp chém xuyên qua khôi giáp của Thương Hưng, kéo lê một vệt dài sau lưng gã. Máu tươi túa ra, hiển hiện cả xương trắng.

"A!!! Quỷ Diện!!!"

Thương Hưng mãnh liệt xoay người, song quyền như sấm ầm ầm đánh tới, đánh thẳng vào Thanh Lân đao. Ánh mắt gã đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, quát: "Ngươi dám làm ta bị thương! Ngươi cũng là người của Trảm Yêu Minh?"

Một kích đắc thủ, Từ Ngôn lại không hề mừng rỡ. Pháp khí cực phẩm bị hắn toàn lực tế ra rõ ràng không giết chết được Thương Hưng.

Quét mắt nhìn Thanh Lân đao đã có những vết rạn thật nhỏ, Từ Ngôn thở dài trong lòng.

Trải qua nhiều lần chém giết ác chiến, Thanh Lân đao đã rớt xuống cấp bậc rồi. Lúc phá vỡ một thân giáp dày của Thương Hưng, nó cũng đã rơi từ cực phẩm rơi xuống trình độ thượng phẩm. Với một thanh pháp khí thượng phẩm, rất khó có thể một kích chém giết được bản thể yêu linh, đặc biệt là yêu linh hóa hình tu luyện nhiều năm như Thương Hưng này.

"Ta không muốn làm ngươi bị thương..." Từ Ngôn vừa nói nhỏ vừa đưa chưởng đập nhẹ ra, trong lòng bàn tay là một đạo lôi mâu nổ vang kinh người.

"Ta muốn giết ngươi a..."

Ầm!!

Lôi mâu đụng độ cùng cự đao của Thương Hưng, tạo ra chấn động đẩy vị trưởng lão yêu linh Thương Hổ Lâm này lùi về sau mấy bước liền mới miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng máu tươi sau lưng gã vẫn chảy đầy như suối.

Trọng thương như thế, có là Yêu tộc cũng không chịu đựng được.

Rống!!!

Một tiếng hổ gầm rung trời, áo giáp trên người Thương Hưng bị chấn bay văng tung tóe. Nơi đó xuất hiện một con mãnh hổ dài hơn hai trượng, lông màu đỏ thẫm, vằn đen trải dài toàn thân, mắt to như chuông đồng, cùng với một cái đuôi dài như cọng roi thép.

"Bức ta hiện ra yêu thân, Quỷ Diện, lão tử muốn lột da ngươi ra!"

Trong tiếng gào thét đó, Thương Hưng hiện ra bản thể yêu thân mãnh liệt nhảy phốc tới, nhanh như thiểm điện. Từ Ngôn phải khó khăn lắm mới tránh thoát. Gã đã vung đuôi hổ lên, mang theo tiếng rít quất tới.

Chát!

Đấy chính là kết thúc của màn đánh giết, bởi đó chính là động tác săn giết thường thấy nhất của Hổ tộc. Lực đạo vung đuôi của Yêu linh Hổ Yêu cực kỳ khủng bố, chỉ cần bị quật trúng, Hư Đan Nhân tộc có thể bị xé thành hai nửa.

Bóng dáng kia nhìn như lảo đảo, lại bị đuôi hổ trực tiếp quét trúng. Thương Hưng vốn vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại gầm lên.

Gã chỉ quét trúng không khí, còn Quỷ Diện thật sự đã biến mất không thấy gì nữa.

Từ Ngôn thúc giục ra Thanh Phong giáp đã bước đến phía trên thùng xe, nắm lấy ba người Bình thúc rồi ngự kiếm mà ra. Thùng xe ầm ầm nổ tung, Thanh Lân đao hóa thành cầu vồng đã lao thẳng đến phía Trảm Yêu Minh bên kia.

"Tốc chiến tốc thắng, nơi đây không thể ở lâu."

Ném ba người Bình thúc ra, Từ Ngôn bình thản nói. Phí Minh Viễn ngưng trọng gật đầu một cái, nói: "Chúng ta liên thủ diệt trừ Thương Hưng cùng Minh Phi, sau đó lập tức bỏ chạy."

Nơi đây chỉ cách thành Ngũ Địa trăm dặm mà thôi, một khi Hư Đan và yêu linh đánh nhau sẽ phát sinh động tĩnh không nhỏ, sẽ đưa tới không ít Yêu tộc nữa. Lúc đó tình cảnh Trảm Yêu Minh sẽ càng thêm nguy hiểm.

"Không cần phiền toái như vậy."

Ánh mắt Từ Ngôn nổi lên một tia lạnh lẽo, nói: "Trảm Yêu Minh các ngươi chỉ cần giải quyết những người khác là được, hổ và ong mật cứ để ta xử lý."
Bình Luận (0)
Comment