Dịch giả: HoangtrucBiên: Spring_birdNữ nhân béo vừa đến, dưới cự mộc chợt tĩnh lặng không có lấy một tiếng động. Đến Xích Nguyên cũng không nói nửa lời, ánh mắt đầy kiêng kị.
"Bạch Ô, muốn ăn mật thì tự bảo bầy kiến thu thập lấy đi!"
Sắc mặt Minh Phong trở nên đầy âm trầm, sau lưng thò ra một cái cánh cực lớn, mỏng như cánh ve. Hai cánh chấn động liên tục, phát ra âm thành ù ù.
Đại yêu kiến chúa đến từ Hồng Lâm nghĩ sào, là Đại yêu Phệ Hồn kiến nhất tộc. Bạch Ô này lấy hung tàn làm danh xưng, thủ hạ tu sĩ Nhân tộc dưới trướng không ai sống quá mười năm. Bởi cứ sau đợt Thần Mộc hạp mười năm một lần, ả sẽ cắn nuốt sạch sẽ tất cả thủ hạ Nhân tộc, rồi sau đó lại để Kiến tộc lần nữa thu nạp lại tu sĩ Nhân tộc.
Không chỉ có ăn thịt người, Phệ Hồn kiến nhất tộc hầu như ăn tất cả mọi thứ, đến cả Yêu thú cũng sẽ gặm sạch không còn chừa lại gì, thậm chí đến cả một gốc cỏ trên mặt đất cũng không tha, phải nói là một trong những Yêu thú hung tàn nhất Yêu tộc Thiên Bắc này.
"Không cho ăn mật, vậy thì đành ăn trái cây này rồi!"
Bạch Ô cười to một tiếng, trên thân thể mập mạp bỗng nhiên dang ra cặp cánh khổng lồ, đột ngột bay lên, phóng thẳng tới hồ lô nhỏ màu tím trên đỉnh cự mộc.
Trước mặt hơn mười Đại yêu, Bạch Ô này lại định độc chiếm quả cực phẩm Linh Lung quả duy nhất này!
Ngao ô o o o!
Bên dưới cự mộc, Đại yêu Lang Khiếu gào, phát ra một tràng sói tru dài. Sắc mặt đám Đại yêu khác cũng đại biến, nhao nhao ra tay định ngăn cản. Đáng tiếc Bạch Ô kia thoạt nhìn đi đứng vụng về, thế nhưng tốc độ phi hành lại cực nhanh, đến cả Minh Phong đã sớm mở rộng cánh kia cũng không kịp chặn đường ả. Bạch Ô bay đến gần cực phẩm Linh Lung quả, há to miệng táp tới.
Dị biến bất ngờ nhất phát sinh ngay trước mặt không chỉ khiến các Đại yêu khác khiếp sợ, đến Từ Ngôn cũng không nghĩ ra chuyện Yêu tộc lại xảy ra nội đấu thế này.
Càng ngày càng nhiều Đại yêu đi tới khiến Từ Ngôn càng cảm nhận được uy hiếp càng lúc càng lớn. Mãi đến khi nhìn thấy Bạch Ô sắp sửa cắn nuốt Linh Lung quả, hắn mới thở phào được một hơi.
Chỉ cần quả cực phẩm Linh Lung quả kia bị cướp đi mất, thì cuộc chiến Thần Mộc hạp sau đó sẽ trở thành vô vị trong mắt đám Đại yêu. Như vậy càng không kẻ nào để ý tới kết quả thi đấu của đám những tu sĩ Nhân tộc.
Càng không ai chú ý, tình cảnh Từ Ngôn mới càng thêm an toàn.
Ngay khi Bạch Ô há to miệng sắp cắn tới cực phẩm Linh Lung quả, mắt trái Từ Ngôn chợt khẽ động, một tia chớp chợt phản chiếu trong mắt hắn.
Đó không phải là tia chớp thật sự, mà là một bóng người nhanh như chớp xuất hiện, sấm sét trên người kẻ đó cũng bắt đầu dâng tràn.
Xoẹt xọet!
Tiếng sấm đồng thời vang lên như thể chuẩn bị có trận mưa nặng hạt kéo đến, tiếng nổ trầm đục ầm ầm vang lên trên đỉnh cự mộc.
Trời quang không mây, căn bản không có mưa. Chỉ có Đại yêu Bạch Ô mập mạp từ trên trời rơi xuống.
Một kích đánh từ trên ngọn cây rơi xuống tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Nữ nhân mập mạp lúc này mới lồm cồm bò dậy, đồng thời năm sáu đạo khí tức Đại yêu nhao nhao xuất hiện ngay sau lưng ả.
"Không cho ta ăn trái cây, vậy ta ăn ngươi."
Bạch Ô rống to một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn cây. Ngọn núi kiến sau lưng ả bắt đầu tản ra, mấy trăm vạn con kiến trắng xòe cánh cất người bay lên. Trong đó còn có hơn một ngàn con cự kiến toàn thân đỏ thẫm nữa.
Chỉ cần kiến chúa ra lệnh một tiếng, bầy kiến Phệ Hồn đến từ Hồng Lâm nghĩ sào này sẽ lập tức bao vây lấy địch, gặm nhấm thành xương trắng.
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Từng tràng chớp giật vang lên trên đỉnh cự mộc. Ngoại trừ tia chớp lưu chuyển ra, không ai nghe thấy âm thanh gì nữa. Đến lúc Bạch Ô nhìn thấy rõ kẻ nào đang đứng trên ngọn cây, mệnh lệnh xung phong liều chết kia bị ả nghẹn lại trong bụng.
"Còn chưa bắt đầu thi đấu, muốn ăn trái cây? Bạch Ô, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, cẩn thận không Lục gia lột da ngươi!"
Trên đỉnh cây truyền đến tiếng quát lạnh vô cùng cuồng ngạo, có điều lại không kẻ nào dám phản bác. Thậm chí Bạch Ô cũng chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Lôi Lục gia tới thật đúng lúc. Đấu thì đấu, dù sao đấu xong thì đám tu sĩ Nhân tộc cũng bị ăn tươi mà thôi."
Bóng người lóe lên, đáp xuống dưới tàng cây.
Kẻ tới có dáng người bình thường, tóc dài bay theo gió lộ ra cương quyết bướng bỉnh. Hai hàng lông mày to dày, mắt to như chuông, kỳ lạ nhất là kẻ này không chỉ có hai cái tai, mà là năm cái. Mỗi một cái tai đều lập lòe từng tia sét nhỏ. Có điều ba lỗ tai bên trái nhìn cân xứng đấy, nhưng hai cái tai bên phải có vẻ không cân, như thể bị thiếu mất một cái vậy.
"Lục gia đã đến rồi. Ngài không đến thì nơi đây xảy ra đánh nhau mất." Xích Nguyên vội vàng chắp tay ôm quyền, mở miệng nghênh đón đầu tiên.
Lục Nhĩ lôi hầu tại Cửu U giản có thanh danh lớn nơi Thiên Bắc này, đến cả Đại yêu tu luyện nhiều năm như Xích Nguyên cũng trang trọng nghênh đón, có thể thấy được địa vị Lôi Lục gia này ở Thiên Bắc.
Lôi hầu hiếu chiến, lấy giết chóc làm vui. Đừng nhìn Bạch Ô kia hung tàn dã man, nhìn thấy Lục Nhĩ lôi hầu cũng phải kiêng kị ba phần. Cho nên vị Lôi Lục gia này vừa đến, mơ hồ đã thành người đứng đầu đám Đại yêu này.
Kỳ thật nếu bàn về đơn đả độc đấu, giữa các Đại yêu không có chênh lệch bao xa. Bạch Ô không phải sợ Lôi Lục, mà là sợ Yêu Vương lôi hầu trong tòa Cửu U động sâu bên trong Cửu U giản đấy!
Lôi hầu nhất mạch có cường giả Yêu Vương, cho nên Lôi Lục mới hoành hành ngang ngược ở Thiên Bắc, không ai dám dây vào.
Lúc này có Đại yêu láu cá tiến lên hoà giải. Tu sĩ Nhân tộc còn chưa có đấu nhau, đám Đại yêu mở đầu chém giết trước chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao.
Phần lớn Đại yêu đều chào hỏi hoặc là bắt chuyện cùng Lôi Lục, duy chỉ có vị Lang Khiếu kia vẫn là lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Bạch Ô, quát: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, Bạch Ô, ngươi dám can đảm ăn thêm một quả Linh Lung quả nào thì đừng trách Thiên Lang cốc ta tiêu diệt Hồng Lâm nghĩ sào ngươi."
Thực lực Thiên Lang cốc không chênh lệch với Cửu U giản, Lang Khiếu không sợ Bạch Ô, cũng không sợ Lôi Lục. Bởi vì Thiên Lang cốc cũng có Yêu Vương tồn tại.
Bị hai vị Đại yêu quát tháo, Bạch Ô cũng không quan tâm, thân thể mập mạp xoay xoay tựa ra phía sau. Bầy kiến tộc đi theo lập tức hợp thành một bộ ghế lớn, nâng đỡ lấy kiến chúa.
Lôi hầu nhất tộc đã đến, dưới cây lập tức có thêm hơn mười Đại yêu nữa. Với thế lực lôi hầu nhất mạch, cùng với mấy thế lực lân cận Cửu U giản nữa, dưới tàng cây cự mộc này đã có chừng hơn sáu mươi Đại yêu. Chỉ cần thêm vài đợt người tới nữa, phòng chừng gom góp đủ ra trăm yêu rồi.
Nhiều Đại yêu như vậy, tuy đã hóa ra thân người nhưng mắt trái Từ Ngôn vẫn thấy rõ ràng bản thể chân thân của đám này. Càng nhìn rõ, hắn càng kinh hãi.
Đại yêu có thể hóa hình nhưng vẫn không thoát khỏi mắt trái hắn. Những kẻ kia nhìn hình dạng như người thường, nhưng trong mắt hắn chỉ là một đám yêu ma quỷ quái, không hổ với danh xưng quần ma loạn vũ trong Thần Mộc hạp này.
"Nếu như Lục gia đã đến, tranh đấu nơi Thần Mộc hạp này cũng nên bắt đầu rồi." Có Đại yêu mở miệng nói.
"Còn chưa tới giữa trưa, nên đợi thêm một chút nữa. Đám Hồ tộc còn chưa tới kia mà." một Đại yêu khác nhìn sắc trời, nói.
"Đám người trên mặt đất đã đầy ra rồi, tốt nhất bọn chúng không nên tới nữa. Trái cây đã không có nhiều, căn bản không đủ chia chác a."
"Ai nói không phải chứ? Trước kia Thần Mộc hạp còn có ba bốn tên bị bội thực mà chết đấy thôi. Lần này thì hay rồi, gần như cả Đại yêu Thiên Bắc đều kéo đến đây cả."
"Không có cực phẩm Linh Lung quả thì đừng mơ lão tử tới đây, có mấy quả cây vớ vẫn mà phải chạy một đường xa như vậy, ăn no rỗi việc mà."
Một đám Đại yêu đang nghị luận với nhau thì bên ngoài hạp cốc đã vang lên một tràng gió rít, một đội tu sĩ ngự kiếm mà đến.
Mấy trăm đạo kiếm quang phập phồng giữa không trung hình thành nên một vòng tròn nháy mắt sau đã tới gần đây. Những tu sĩ này đều có dung mạo thập phần tuấn dật, nam tử oai hùng, nữ tử vũ mị, không có kẻ nào xấu xí cả. Đi đầu là một vị nữ tử mày ngài mắt phụng, mặc bộ váy dài quét đất thanh nhã, đầu đội mũ phượng, khoan thai nhẹ nhàng.
"Người bên Linh Hồ sơn tới rồi."
Hải Đại Kiềm đứng trong đội ngũ Quy Nguyên tông thấp giọng nói một câu. Nghe nói ba chữ Linh Hồ sơn, ánh mắt Từ Ngôn lập tức biến đổi.